Phần 5: Thi triển ý thức chiến đấu
– Tiểu tử, có bản lĩnh thì đừng chạy!
Hôi Từ dùng trọng kiếm chỉ thẳng vào Nghệ Phong, vẻ dữ tợn trong mắt nhảy lên. Thế nhưng hết lần này tới lần khác đều không có biện pháp đối với Nghệ Phong, nếu như Nghệ Phong chạy đi, hắn căn bản không làm gì được.
– Bản thiếu chạy hay không chạy là quyền tự do của ta! Ngươi có thể làm gì được ta?
Nghệ Phong đùa cợt nhìn Hôi Từ, để sắc mặt Hôi Từ càng trở nên xấu xỉ, sắc mặt đỏ lên như gan heo.
– Kim Ưng Tông ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hôi Từ cắn răng nói ra từng chữ một.
– Ha ha! Nếu Kim Ưng Tông ngươi không muốn buông tha ta, cũng nên tìm đến bản thiếu nha. Nếu như bản thiếu làm thịt các ngươi. Các ngươi có thể làm gì được ta sao?
Tiếng cười của Nghệ Phong càng trở nên càn rỡ. Để Hôi Từ có xúc động dùng một kiếm chém nát Nghệ Phong.
Mấy người hộ pháp nghe được lời nói của Nghệ Phong, đồng dạng rất nổi giận. Nghệ Phong nói như vậy là không để bọn họ trong mắt. Một người kêu gào muốn chém giết bốn Tướng Cấp cùng một Vương Cấp, quá hung hăng càn quấy.
– Muốn làm thịt chúng ta, vậy đừng chạy nữa!
Hôi Từ trừng mắt nhìn, hừ một tiếng nói.
Nghệ Phong quét mắt liếc mấy người hộ pháp, thấy thực lực trung bình của bọn họ vào tầm Tướng cấp sơ giai, trong lòng yên lặng tính toán:
– Đã như vậy, như các ngươi mong muốn.
Hôi Từ mấy người mừng rỡ, đều tự liếc mắt nhìn nhau, thân ảnh nhẹ nhàng di động vây quanh Nghệ Phong, mấy người thấy Nghệ Phong quả nhiên bất động, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Trong lòng mắng to Nghệ Phong tự đại, đồng thời bọn họ cũng thở ra một hơi, lúc này đã vây quanh Nghệ Phong. Vậy kết cục chờ đợi Nghệ Phong chỉ có chết!
Một cao thủ Vương Cấp phối hợp với bốn cao thủ Tướng cấp, coi như là Vương Cấp trung giai cũng phải cẩn thận ứng đối, huống chi là thiếu niên trước mặt.
– Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Hôi Từ nhìn Nghệ Phong cả giận nói.
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, nhìn Hôi Từ nhàn nhạt nói:
– Lẽ nào ngươi ngây thơ như vậy cho rằng bản thiếu muốn chạy các ngươi vậy quanh như vậy làm được gì?
Đúng vậy! Nghệ Phong rất cố kỵ bọn họ vây quanh! Cho nên không ngừng tàn sát đệ tử Kim Ưng Tông. Thậm chí ngay cả độc dược cũng dùng tới, chính là muốn những Tướng cấp này không thể phát huy ra thực lực toàn diện. Mặc dù như vậy, những Tướng cấp này như trước vẫn có tám phần mười lực lượng.
Nghệ Phong ngay cả đối kháng một Vương Cấp cũng không có lòng tin tất thắng, nào dám đối mặt bốn Tướng cấp và một Vương Cấp vây công? Trừ phi là Nghệ Phong có thực lực của Vương Cấp.
Thế nhưng Nghệ Phong có tự tin, chỉ năm người mà thôi, còn có thể đỡ được bọn hắn. Không bởi vì cái gì, đơn giản bởi vì hắn có ý thức chiến đấu của Tà Đế truyền thừa.
– Có tác dụng hay không, thử mới biết được! Lập trận!
Hôi Từ hét lớn một tiếng, năm người đều chiếm giữ một phương vị. Cách xa phối hợp với nhau, năm vị cường giả thực lực đều từ Tướng cấp trở nên hợp thành trận pháp, nhưng so với trận pháp vừa rồi đệ tử Kim Ưng Tông hợp thành mạnh hơn nhiều lắm. Đương nhiên, nếu như có thêm những đệ tử Kim Ưng Tông này phụ tá, uy lực có thể gia tăng gấp đôi. Điều này phải bội phục dự kiến trước đó của Nghệ Phong, nếu không đồng thời giải quyết hết đám đệ tử, cho dù là hắn, muốn chạy đi cũng rất khó.
Thế nhưng hiện tại Nghệ Phong nhìn năm người này, trong lòng cười nhạt, nhàn nhạt nói:
– Từ lúc bản thiếu tiếp thu truyền thừa, vẫn nghĩ tìm Vương Cấp đánh một trận. Đã như vậy, vậy ngươi sẽ là Vương Cấp đầu tiên bị chém dưới dưới tay ta đi!
Nghệ Phong nói như vậy, để Hôi Từ nổi giận. Đấu khí trong cơ thể không ngừng tăng lên, khí thế cường đại áp bách trong hư không sinh ra gió lốc gào thét, đây là uy thế của Vương Cấp. Xa xa không phải Tướng cấp có thể chống đối. Đã từng có người đánh giá, dưới tình huống bình thường, mười cao thủ Tướng cấp cũng không nhất định là đối thủ của một cao thủ Vương Cấp. Những lời này đủ chứng minh mức độ kinh khủng của Vương Cấp.
Nghệ Phong nhìn khí thế của Hôi Từ không ngừng tăng vọt, hắn hừ một tiếng nói:
– Khí thế như vậy, cũng không biết xấu hổ thi triển ra!
Nghệ Phong thậm chí không thèm chống lại cổ khí thế kia, tùy ý để hắn áp bách trên người mình. Hắn ngay cả khí thế của Tà Đế đều được cảm thụ vô số lần! Còn có thể quan tâm thực lực của một Vương Cấp sao?
Hôi Từ thấy khí thế hắn áp bách trên người Nghệ Phong, không làm nên chút tác dụng nào. Trong lòng hắn cũng kinh ngạc không thôi, thế nhưng đấu khí như trước không ngừng kéo lên, đối với thiếu niên trước mặt này, hắn không nghĩ rằng mình sẽ nương tay. Hắn sớm muốn giết chết Nghệ Phong.
– Đủ rồi sao? Bây giờ nếm thử của bản thiếu!
Nghệ Phong cười nhạt, hắn như trước bắt đầu chậm rãi bộc phát ý thức chiến đấu.
Lúc này Nghệ Phong giống như một thanh thần kiếm vừa ra khỏi vỏ, toàn bộ thân thể tiết lộ ra khí tức sắc bén kinh khủng. Mây trắng trên đỉnh đầu tựa hồ cũng cảm thụ được cổ khí thế này. Cư nhiên một phân thành hai. Cơn lốc khổng lồ bắt đầu ngưng tụ trước mặt Nghệ Phong, hình thành một dòng xoáy. Lúc này Nghệ Phong tỏa ra khí thế như cơn sóng lớn, một sóng đánh ra ngoài, dường như có thể để toàn bộ hư không đều nổ nát.
– Phụt…
Mấy cao thủ Tướng cấp trở tay không kịp, không nghĩ tới Nghệ Phong bỗng nhiên bạo phát ra khí thế kinh khủng như vậy. Bọn họ đều không tự kiềm chế được lùi ra phía sau một bước. Khí huyết trong cơ thể bị áp bách cuồn cuộn không thôi. Lúc này bọn họ mới nhanh chóng vận chuyển đấu khí chống đối cổ khí thế này, dẹp loạn huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực.
Thế nhưng, mặc dù như vậy, bọn họ nhìn Nghệ Phong trước mặt tỏa quang mang rực rỡ, dường như ngẩng đầu nhìn thiên thần, trong lòng không kìm được mọc lên cảm giác sợ hãi, bọn họ cư nhiên có một cảm giác không dám ra tay, người trước mặt này dường như một chiến thần bất khả chiến bại.
Mấy hộ pháp không thể tưởng tượng nổi có một ngày bọn họ sẽ bị khí thế của một người ép phun máu. Thế nhưng sự thực đang xảy ra trước mắt, bọn họ là Tướng cấp, mặc dù dưới tình huống trở tay không kịp, thực lực cũng chỉ có tám phần mười. Thế nhưng như trước bị cổ khí thế này áp bách đến mức khí huyết cuồn cuộn. Vậy Sư Cấp thì sao? Nếu đứng dưới cổ khí thế này, chỉ có một loại khả năng, đó chính là tử vong trong nháy mắt?
Mấy vị hộ pháp không thể không nghĩ lại, trên đời này sao lại có cổ khí thế như vậy. Đây là môt cổ khí thế bách chiến bách thắng vô cùng bá đạo, là một loại càn rỡ miệt thị thiên hạ. Thế nhưng, cổ khí thế này là một thiếu niên có thể phát huy ra sao?
Mấy vị hộ pháp thậm chí nghi ngờ, Nghệ Phong có phải là lão gia hỏa nào đó phản lão hoàn đồng. Dù sao khi thực lực đạt được trình độ nhất định, phản lão hoàn đồng cũng không phải không có khả năng. Chỉ bất quá cường giả như vậy, chấp nhặt cùng những tiểu nhận vật như bọn hắn làm gì?
Nếu như thực sự đạt được cảnh giới phản lão hoàn đồng, cho dù tông chủ của bọn hắn cũng phải cúi đầu.
Hôi Từ nhìn cổ khí thế này trực tiếp ngăn lại khí thế của hắn, đồng thời còn áp bách ngược trở lại, trong lòng hắn cũng dâng lên một tia sợ hãi. Cổ khí thế này làm sao có thể xuất hiện trên người một vị thiếu niên, điều này khiến trong xương tủy hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi, thậm chí không dám ra tay nữa.
Làm một cường giả, hắn biết rõ sinh ra cảm giác sợ hãi sẽ nguy hiểm đến mức nào. Đặc biệt loại cảm giác thâm nhập tận xương tủy như thế này. Khi một người sản sinh sợ hãi đối với một người khác, hắn còn có thể phát huy ra mười thành thực lực sao?
Hôi Từ thậm chí còn còn ý nghĩ dám ra tay, cố gắng xua tan cổ sợ hãi này trong lòng, thế nhưng lại không có chút tác dụng nào, nhìn thiếu niên trước mặt đang tăng vọt khí thế giống như chiến thần, hắn mạnh mẽ cắn môi, cố gắng cho hắn đề thăng sĩ khí nói:
– Ta cũng không tin, ngươi thực sự mạnh mẽ như vậy!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng nói:
– Vậy thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
Nghệ Phong cũng muốn thử xem, ý thức chiến đấu có thể áp chế bao nhiêu phần lực lượng của người khác. Kinh nghiệm chiến đấu lại kinh khủng đến cỡ nào.