Phần 472: Ảo cảnh
Theo thực lực của Nghệ Phong đề cao, nguyên bản phải mất rất nhiều thời gian mới ngưng tụ ra được Phệ Linh Nộ Bạo, lần này Nghệ Phong cũng không tốn quá nhiều thời giờ. Nhìn đoàn năng lượng Phệ Linh Nộ Bạo đang không ngừng xoay tròn trên lòng bàn tay, trong đó ẩn chứa năng lượng kinh khủng. Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một tia tươi cười. Theo thực lực của hắn đề cao, uy lực của Phệ Linh Nộ Bạo cũng cao hơn rất nhiều. Trong lòng Nghệ Phong hơi có chút đáng tiếc, nếu như Nhiếp hồn thuật của hắn cũng có thể đề thăng tới trình tự nhất định, uy lực còn có thể tăng thêm một tầng.
Thế nhưng đáng tiếc chính là, tuy rằng Phệ Cốt Tà Quyết có thể ức chế tử khí lan tràn, thế nhưng thủy chung không thể xua tan ra ngoài. Có nhược điểm chí mạng này, trước khi hoàn toàn khu trừ tử khí, tỉ lệ đề cao Nhiếp hồn thuật thấp đến thương cảm, trừ phi có thêm kỳ ngộ nghịch thiên.
Cảm nhận một tia năng lượng cuối cùng dũng mãnh vào trong Phệ Linh Nộ Bạo, Nghệ Phong nhẹ nhàng vỗ một chút thân thể của Yêu Ngọc. Yêu Ngọc đã sớm cảm giác được năng lượng đang phun trào ở sau lưng, nó từng kiến thức qua Nghệ Phong thi triển chiêu này, rất thức thời lần thứ hai bay cao hơn mấy trượng.
Sau khi Yêu Ngọc bay lên mấy trượng, Nghệ Phong mới nhìn chăm chú trên mặt đất, bàn tay úp lại, lập tức hung hăng hạ mạnh xuống phía dưới. Khi Phệ Linh Nộ Bạo rời khỏi tay, Nghệ Phong cảm giác trong đầu trầm trọng, đấu khí trong cơ thể cũng tiêu hao rất lớn…
Bất quá còn khá hơn thi triển Lực lượng lôi điện, ít nhất lúc này Nghệ Phong có thể an an ổn ổn ngồi ở trên thân thể Yêu Ngọc. Mặc dù suy yếu, thế nhưng trong cơ thể vẫn còn dư lại vài tia lực lượng.
Phệ Linh Nộ Bạo thẳng tắp đập vào mặt đất, tùy theo bạo liệt ra, kình khí kinh khủng trùng kích tận trời cao, giống như một đoàn nấm vân để hư không cũng bị chấn động, chỉ trong chốc lát, không gian xuất hiện từng vết nứt lớn, kình khí kinh khủng bắn ra từng tiếng xé gió rít gào… Mà Yêu Ngọc ở trên cao cũng không né tránh năng lượng ba động trùng kích, cổ năng lượng này lấy một loại tốc độ kinh khủng, thẳng tắp nện ở trên người Yêu Ngọc. Tuy rằng chỉ là một tia kình khí tàn dư, nhưng vẫn đủ khiến Yêu Ngọc kêu đau vài tiếng, nếu không phải nó da dày thịt béo, sợ là dưới một đập này đủ khiến Yêu Ngọc bị thương chảy máu.
Yêu Ngọc bay ra xa tránh né, lúc này khó lắm mới tránh thoát được kình khí ba động liên lụy. Nhìn xuống phía dưới cũng cảm thấy kinh khủng, mà Nghệ Phong ở trên người Yêu Ngọc, nhìn Phệ Linh Nộ Bạo đánh ra uy thế kinh khủng như vậy. Cũng nuốt sâu từng ngụm nước bọt, mặc dù lần trước lực lượng lôi điện chấn động đến hắn, thế nhưng lần này Phệ Linh Nộ Bạo càng thêm chấn động…
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, ánh mắt chậm rãi chuyển về trên mặt đất. Lúc nhìn thấy, Nghệ Phong không nhịn được hơi sửng sốt, chỗ cây cỏ bị đập vào vẫn hoàn hảo như trước, chỉ bất quá mặt đất kia hơi bị chấn động lên, tần số của chấn động cũng càng lúc càng lớn.
Nghệ Phong ngẩn người nhìn vào trên mặt đất, đáy lòng triệt để bị chấn động, đây là thứ gì vậy? Dưới lực lượng kinh khủng oanh kích, cư nhiên vẫn không trực tiếp nổ nát. Điều này làm cho Nghệ Phong nhíu nhíu mày đồng thời, trong lòng cũng dâng lên một loại bất đắc dĩ. Phệ Linh Nộ Bạo đều không đập vỡ mặt đất này, vậy thì vật gì mới có thể đối phó nó? Nghĩ vậy, Nghệ Phong không nhịn được xoa xoa đầu lông mày. Dù sao, không tìm ra bí mật ở chỗ này, sợ rằng cả đời hắn đều bị vây khốn trong không gian này.
– Hít…
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nội tâm hung ác, chuẩn bị nuốt chửng đan dược, liều mạng lấy hết toàn lực lần thứ hai thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, lại phát hiện tần số chấn động của mặt đất càng lúc càng lớn… Dưới dạng chấn động này, một vết nứt rất nhỏ dần dần xuất hiện trên mặt đất.
Mà theo vết nứt này xuất hiện, giống như phản ứng dây chuyền, lấy vết nứt này làm trung tâm, lan tràn về bốn phía giống như mạng nhện, chỉ chốc lát sau, đã tràn đầy mặt đất. Liếc mắt nhìn lại, trên mặt đất tràn đầy những vết nứt đen kịt. Nguyên bản cây cỏ, đại thụ, sông núi, thậm chí ma thú đều xuất hiện từng vết nứt.
Bị nhiều vết nứt như vậy, rốt cuộc không gian không giữ vững nổi, từng khối từng khối thẳng tắp xụp đổ xuống… Chỉ trong chốc lát, không gian to lớn tiêu tán không còn một mảnh, cây cối thực vật tất cả đều tiêu tán trước mặt Nghệ Phong giống như một bức tranh.
Một màn này, để Nghệ Phong triệt để sững sờ tại chỗ. Nghệ Phong phản ứng được cũng kinh hô một tiếng nói:
– Ảo cảnh!
Nghệ Phong nằm trên người Yêu Ngọc, rốt cuộc nhớ tới một loại bí mật cực kỳ bình thường ở thời viễn cổ, đó chính là ảo cảnh. Chỉ bất quá ảo cảnh truyền đến bây giờ đã không còn nhiều người có thể hiểu được, hơn nữa cho dù có thể chế tạo ảo cảnh cũng chỉ là một ít ảo cảnh rất thô thiển. Xa xa không có trạng thái sống động chân thật như vừa rồi. Nhớ tới tình huống đó, trong lòng Nghệ Phong không nhịn được chấn động.
Một người bình thường, đâu sẽ nghĩ ra đó là ảo cảnh. Sợ rằng tất cả mọi người đều cho rằng đó là một không gian chân thực, không chỉ có núi sông hoa cỏ, thậm chí ngay cả yêu thú cũng có thể huyễn hóa ra… Thực sự ảo cảnh này, nghịch thiên đến cỡ nào!
Thở nhẹ ra một hơi, Nghệ Phong nhớ tới vừa rồi Yêu Ngọc đập liên tục nhiều như vậy, Nghệ Phong đều chỉ cho rằng mặt đất này có kỳ lạ, không nghĩ đến phương diện ảo cảnh. Có thể tưởng tượng thế giới kia chân thật đến cỡ nào.
– Kiệt tác! Kiệt tác! Huyễn hóa ra ảo cảnh nhưu vậy, cần phải có thực lực như thế nào? Phải có lý giải như thế nào về ảo cảnh mới có thể làm được tới mức này?
Trong lòng Nghệ Phong không khỏi cảm thấy kính nể với vị cường giả viễn cổ này, chân chính thoát ly phạm vi nhận thức của con người.
– Hóa ra, khi thực sự đạt được trình tự nhất định. Thực sự có thể chế tạo ra được một “thế giới”.
Tuy rằng chỉ là một không gian được biến ảo ra, không có một tia sinh mệnh, thế nhưng khi đánh giá về “thế giới”, Nghệ Phong cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Nghệ Phong quỷ dị nhìn thoán qua Yêu Ngọc dưới thân, thật không ngờ ngay cả ảo cảnh Yêu Ngọc đều có thể xem thấu, do đó làm ra phán đoán trực tiếp nhất. Nghệ Phong nghĩ, Yêu Ngọc này càng lúc càng trâu bò rồi, trâu đến mức để hắn nghi ngờ Yêu Ngọc có phải họ ngưu?
Theo ảo cảnh sụp đổ, Yêu Ngọc từ hư không rơi xuống, thẳng tắp hạ xuốn vị trí tầng bốn. So với mấy tầng trước, tầng này hiển nhiên lờ mờ hơn rất nhiều, khí tức âm hàn cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Bất quá đối với Nghệ Phong mà nói, đây không phải vấn đề gì.
Sau khi Nghệ Phong nuốt chửng mấy khỏa đan dược, khôi phục một ít đấu khí, vỗ vỗ thân thể Yêu Ngọc, nháy mắt Yêu Ngọc đã trở Nghệ Phong bay nhanh về phía trước… Cũng không mất nhiều thời gian đi qua tầng thứ tư, thân thể Yêu Ngọc đã dừng lại, Nghệ Phong đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa có một đài cao sừng sững. Tại trên đài cao có một đoàn ánh sáng khoảng chừng một thước.
Nhìn đài cao kỳ dị này, Nghệ Phong xoay người đi xuống từ trên lưng Yêu Ngọc, Yêu Ngọc cũng hóa thành một con rắn nhỏ, tiến vào trong lòng Nghệ Phong, ló đầu nhìn về phía đoàn ánh sáng, hiển nhiên nó cũng cảm thấy hứng thú.
Quang cầu tản ra ánh sáng bóng, để tầm nhìn Nghệ Phong thẳng tắp chiếu vào nó. Nghệ Phong đã gặp qua rất nhiều di chỉ, tự nhiên biết cái quang cầu lớn này đại biểu ý nghĩa như thế nào.
Nghệ Phong không có ý tứ ra tay, không ngừng kết ấn, không ngừng thôn phệ năng lượng trong hư không… Đối phương làm ra trận thế lớn như vậy, muốn phá vỡ quang cầu này, hiển nhiên sẽ có chút khó khăn.
Đối với điểm ấy, Nghệ Phong không chút nghi ngờ, chỉ cần bẫy rập ở mấy tầng trên. Cho dù một Tôn cấp cao giai hạ xuống tiến nhập nơi này, cũng tất nhiên sẽ bị chật vật vô cùng.
Mặc kệ là xuân độc hay tử khí, cho dù Tôn cấp cao giai đụng tới, đều thiệt thòi lớn. Huống chi, ảo cảnh kia nếu như không thể phát hiện huyền diệu trong nó. Cho như là ngươi có năng lực thông thiên, thì có ích lợi gì? Ai sẽ nghĩ đến, thứ này phải mạnh mẽ đập ra?
Ngay khi Nghệ Phong điên cuồng thôn phệ năng lượng, nguyên bản quang cầu cũng tách ra từng đạo ánh sáng, theo những tia sáng này tuôn ra, trong nháy ắt không gian lờ mờ trở nên sáng bóng, chói mắt đến cực điểm.
Tia sáng rọi sáng toàn bộ không gian, cũng không bởi vậy mà dừng lại… Nguyên bản tia sáng như trước không ngừng lan tràn, rất nhanh đã ngưng tụ một hình thái kỳ dị. Dưới hình thái này, một cổ năng lượng dũng mãnh tuôn ra từ trong đó, ngăn chặn tập trung bốn phía Nghệ Phong.
Tập trung như vậy để Nghệ Phong rất kinh hãi, thân ảnh nghĩ bay nhanh đi. Thế nhưng lấy tình trạng suy yếu hiện tại của hắn, căn bản là không thể thành công đột phá phong tỏa.
Yêu Ngọc thấy thế, cũng đồng dạng đảo ra một đuôi. Để Nghệ Phong ngẩn ra chính là, Yêu Ngọc vừa đảo, đuôi của nó cư nhiên cũng bị phong tỏa ở ngoài, thế nhưng mặc kệ Yêu Ngọc oanh kích làm sao cũng đều không làm gì được những tia sáng này.
Tình huống này để đáy lòng Nghệ Phong cảm thấy lo lắng cho Yêu Ngọc. Đồng thời để hắn cực kỳ nghi hoặc nhìn những tia sáng phong tỏa. Rất khó giải thích vì sao những tia sáng này có thể phong tỏa mang tính lựa chọn.
– Ta kháo…
Nghệ Phong hung hăng oanh ra một quyền về phía tia sáng phong tỏa hắn, thế nhưng một quyền này căn bản không thể làm gì đối phương. Ngược lại nguyên bản tia sáng vây quanh Nghệ Phong, chặn ngang quấn chặt Nghệ Phong, giống như buộc bánh chưng.
Bị những tia sáng quỷ dị này phong tỏa, thân thể Nghệ Phong cũng bị kéo ra ngoài về phía hư không. Hơn nữa nữa, đồng thời quang cầu lớn trên đài cao, một cổ năng lượng kinh khủng đâm về phía Nghệ Phong, nhìn đạo ánh sáng kia, trái tim Nghệ Phong cảm thấy băng giá, điên cuồng giãy giụa, thế nhưng căn bản không thể thoát được. Mặc dù năng lượng của Phệ Châu có thể thôn phệ những tia sáng này, thế nhưng rất nhanh lại có những tia sáng khác bổ sung, cho dù là Nghệ Phong căn bản cũng không làm nên tác dụng gì.
Như vậy để trái tim Nghệ Phong đập nhanh, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đạo năng lượng hình trụ thật lớn kia đập vào hắn. Yêu Ngọc thấy vậy, hung hăng quét tới một đuôi, thế nhưng đạo năng lượng này dường như biết biến hướng, né tránh Yêu Ngọc, thẳng tắp oanh vào trên người Nghệ Phong.
Nay khi Nghệ Phong cố gắng đề cao đấu khí toàn thân, muốn ngăn cản một kích này. Quang trụ kia đã bắn vào trên người Nghệ Phong, cũng không khiến thân thể hắn cảm thấy đau đớn, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp.
Cảm giác như vậy, để Nghệ Phong sửng sốt, lập tức Nghệ Phong lại phát hiện đấu khí nguyên bản đã tiêu hao cư nhiên lấy một loại tốc độ kinh khủng khôi phục, loại khôi phục này thậm chí còn nhanh hơn Nghệ Phong thi triển Lăng Thần Quyết phối hợp với Phệ Châu, trong thời gian ngắn, Nghệ Phong đã cảm giác được lực lượng trong cơ thể khôi phục được hơn phân nửa.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong sửng sốt, lập tức thân thể căng thẳng cũng bị thay thế, tùy ý để cổ năng lượng này bao trùm toàn thân. Yêu Ngọc hiển nhiên cũng nhận ra điểm ấy, nghi hoặc chuyển động ánh mắt, cuối cùng vẫn ngừng lại công kích đạo quang trụ kia.