Phần 465: Giải thưởng quán quân
Khi tỷ thí kết thúc, kết quả tỷ thí cũng nhanh như gió lan truyền khắp thành. Sau đó lấy thành trì làm trung tâm, lại truyền đi khắp đại lục. Trong khoảng thời gian ngắn, uy phong của Học viện Trạm Lam đại chấn thiên hạ. Ngạo khí một người chiến tứ viện khiến mọi người bàn luận say sưa. Đặc biệt người trong thành trì, nơi nơi đều bàn luận về trận tỷ thí này, khiến thanh danh Học viện Trạm Lam rạng rỡ đến cực điểm.
Đã qua mấy ngày, tiếng bàn luận vẫn không hề suy giảm. Mà trong cung điện dành cho Học viện Trạm Lam, đám người Nghệ Phong lại hội tụ cùng một chỗ, trên mặt từng học viên đều lộ ra dáng tươi cười hưng phấn. Trước đây, ở tòa thành trì này, khi bọn họ nói mình là người Học viện Trạm Lam, sẽ nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người. Mà lúc này, bọn họ ước gì tất cả mọi người đều biết mình là người của Học viện Trạm Lam. Trong suy nghĩ của bọn họ lúc này, cho dù bọn họ nghênh ngang trên đường cũng không ai dám nói gì…
Biểu tình hưng phấn của mọi người cũng ảnh hưởng đến Nghệ Phong và Băng Ngưng. Trên mặt hai người cũng có nét tươi cười nhàn nhạt. Vẻ tươi cười của Nghệ Phong đương nhiên không khiến mọi người để ý, nhưng thấy Băng Ngưng nổi danh lạnh lùng cũng cười vui vẻ như vậy, khiến mọi người không khỏi thất thần, đồng thời cũng không nhịn được cảm thán trước vẻ tuyệt mỹ mê người của Băng Ngưng.
Quái lão đầu hiển nhiên cũng vô cùng vui vẻ. Có thể đạt được thành tích như vậy, lão đưa mắt nhìn các học viên của mình, cố gắng kìm nén ý muốn biểu dương một phen, nói với bọn họ:
– Lần này chúng ta đoạt giải quán quân, vậy cũng nên nói một chút về phần thưởng a!
Nghe những lời này, mọi người vốn đang hưng phấn đều an tĩnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Quái lão đầu. Tuy rằng bọn họ biết phần thưởng có liên quan đến di chỉ, nhưng vẫn cùng đợi Quái lão đầu giải thích một chút…
– Dựa theo ước định trước đây, học viện đoạt giải quán quân sẽ được phép tiến vào di chỉ trước tiên. Hơn nữa nhân số cũng có thể lên tới hơn năm mươi người. Chỉ là, tất cả chúng ta ở đây còn chưa đến ba mươi người. Nói cách khác, tất cả các ngươi đều có thể tiến vào di chỉ.
Quái lão đầu nhìn mọi người cười nói.
Câu nói này khiến mọi người cảm giác hô hấp nặng nề hơn rất nhiều. Rất hiển nhiên, mê hoặc của di chỉ viễn cổ là không ai có thể chống lại. Chỉ có Nghệ Phong khẽ cau mày nói:
– Chúng ta là nhóm đầu tiên? Có nghĩa là bọn họ cũng có thể tiến vào?
Quái lão đầu gật đầu nói:
– Phải! Dựa theo thứ tự, lần lượt đi vào. Hơn nữa số lượng học viên cũng giảm dần. Trước đây Học viện Trạm Lam chỉ có năm người được vào, lần này đã tăng lên gấp mười lần…
Nghệ Phong khẽ gật đầu, lập tức nhìn Quái lão đầu nói:
– Có thể ở trong di chỉ bao lâu?
– Không hạn chế! Nếu như ngươi muốn, ở trong đó cả đời cũng được. Chỉ là, ta phải nhắc nhở các ngươi, bên trong di chỉ này hung hiểm vạn phần. Cho dù với thực lực của ta, vào trong đó cũng phải hết sức cẩn thận. Trong đó không chỉ có ma thú, hơn nữa còn có đủ loại nguy hiểm. Di chỉ này, trong số tất cả di chỉ viễn cổ, cũng coi như là khá lớn. Năm đại học viện tiêu tốn thời gian nhiều năm như vậy mới chỉ có thể thăm dò được một phần mười mà thôi. Cho nên, ta phải nhắc nhở các ngươi chính là, toàn lực mà đi. Đặc biệt là hai người Băng Ngưng và Nghệ Phong. Thực lực hai ngươi đã đạt đến Tôn Cấp, đi trong di chỉ càng thêm nguy hiểm.
Những lời này khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày, hỏi:
– Nghĩa là sao?
– Thực lực đạt đến Tôn Cấp, nguyên hồn bắt đầu tự chủ ngưng tụ… Bên trong di chỉ này, tàn hồn và mê hồn cực kỳ nhiều. Mê hoặc của nguyên hồn sẽ hấp dẫn bọn chúng công kích các ngươi đầu tiên. Đặc biệt là Nghệ Phong, ngươi là một Nhiếp hồn sư, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của bọn chúng. Một điểm không tốt nữa là, trong tòa di chỉ này, thực lực càng mạnh lại càng bị áp chế. Ngươi có thể có thực lực Tôn Cấp. Nhưng khi vào đó, không nhất định có thể phát huy được đến thực lực Tôn Cấp. Hơn nữa các loại mê trận, bẫy rập trong đó cũng nguy hiểm không thua gì trong Khủng Cụ Sâm Lâm.
Quái lão đầu giải thích.
Buổi nói chuyện của Quái lão đầu khiến tâm lý mọi người vốn đang hưng phấn không khỏi trở nên nặng nề. Quái lão đầu thấy thế tiếp tục nói:
– Bên trong tòa di chỉ này có một vài ma thú biến dị, bình thường có thể chỉ đạt tới thực lực ngũ lục giai, nhưng lúc biến dị lại có thể đạt được tiêu chuẩn thất giai, thậm chí cao hơn… Tuy nhiên, nhiều năm như vậy cũng chỉ đụng phải hai lần mà thôi. Các ngươi cũng không cần quá để ý.
– Trong đó hung hiểm như vậy, thế thì có chỗ tốt gì? Ngươi đừng nói với ta, trong đó có rất nhiều di chỉ chưa thăm dò. Trước đây mất nhiều năm như vậy mới thăm dò ra một phần mười, chúng ta cũng không tin với hơn ba mươi người lúc này có thể phát hiện ra cái gì mới. Cho nên, nếu như những khu vực đã thăm dò này không có lợi gì, ta nghĩ lợi ích thu được căn bản kém xa những hung hiểm phải trải qua.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, những lời này khiến tất cả mọi người đều gật đầu.
– Trong di chỉ, linh khí vô cùng nồng đậm và tình thuần. Đối với đại đa số người mà nói, nó có hiệu quả hoàn thiện căn cơ… Rất nhiều học viên, lần đầu tiên tiến vào di chỉ nhất định có thể tấn giai. Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân linh khí nồng đậm như vậy, thiên tài địa bảo trong đó cũng không thiếu. Đương nhiên, nếu như các ngươi có thể phát hiện ra một vài ngụy chủ điện bên trong di chỉ viễn cổ, tìm được một vài đồ cổ gì đó lưu lại, càng không phải tốt lắm sao!
Quái lão đầu gõ gõ mặt bàn. Sau mỗi câu lão nói, Nghệ Phong có thể nhận thấy được hô hấp của mọi người lại gấp gáp thêm vài phần. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Phải thừa nhận, bất cứ thứ gì trong số này đều có sức mê hoặc khiến những võ giả này hưng phấn không thôi.
Đối với Nghệ Phong mà nói, chỗ tốt thứ nhất, hoàn thiện căn cơ bị hắn trực tiếp bỏ qua. Cho dù năng lượng cho di chỉ hùng hậu đến đâu cũng không có khả năng hoàn thiện được căn cơ của hắn. Thế nhưng mê hoặc thứ hai lại khiến hắn không thể chống cự. Một y sư bát giai, khuyết thiếu lớn nhất chính là thiên tài địa bảo. Về phần mê hoặc thứ ba, Nghệ Phong cũng không thèm quan tâm. Hắn cảm thấy vận khí của mình không tốt đến mức có thể phát hiện ra ngụy chủ điện… Xác suất của cái đó so với mua vé sổ số cũng không khác gì nhau.
– Ha ha! Trong di chỉ viễn cổ, đặc biệt là loại di chỉ viễn cổ quỷ dị như thế này, tất cả đều có thể. Cho nên, các chỗ tốt trong đó nói cũng không hết được. Dù sao còn phải xem vận khí của các ngươi.
Quái lão đầu nói:
– Trước đây Học viện Trạm Lam đều chỉ có năm học viên được đi vào, nhưng nếu có thể sống trở ra đều thu được từ trong đó lợi ích lớn lao. Nghiêm Thành là một ví dụ. Hắn trước đây, muốn tiến vào Tôn Cấp hầu như là không có khả năng. Nhưng bởi vì đạt được một tia truyền thừa trong di chỉ, lúc này mới may mắn trở thành một cường giả Tôn Cấp.
Quái lão đầu nói xong, Nghiêm Thành ở bên cạnh nhanh chóng nói tiếp:
– Quái lão đầu nói có lý! Trong năm người chúng ta hồi đó, ta chính là đạt được lợi ích lớn nhất, nhờ vậy mới may mắn tiến vào Tôn Cấp… Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở mọi người một chuyện, lợi ích càng lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều. Năm đó để có một tia truyền thừa này, ta gần như đổi bằng mạng sống của mình.
Những lời này khiến trở nên hăng hái, đồng thời trong lòng cũng càng thêm căng thẳng, đều có vẻ rất thận trọng.
– Cho nên, trong số các ngươi nếu ai không muốn đi đều có thể ở lại. Sẽ không ai chê cười các ngươi. Dù sao tính mạng vẫn đáng giá hơn cả.
Quái lão đầu nói đến điều này, nhìn Nghệ Phong một chút, nói tiếp:
– Đặc biệt là Nghệ Phong. Ngươi tới di chỉ chính là để đột phá Tôn Cấp. Hiện tại ngươi đã đột phá, cũng không cần phải tiếp tục mạo hiểm. Dù sao bởi vì ngươi là Nhiếp hồn sư, nguy hiểm cần phải đối mặt là lớn nhất. Nếu như nói lợi ích và nguy hiểm kém xa nhau, ngươi khẳng định là ví dụ điển hình…
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong chỉ cười cười nhún vai:
– Nếu đã tới, nhất định không có lý do trốn tránh. Ta vẫn rất có hứng thú đối với di chỉ viễn cổ.
Quả vậy! Nghệ Phong đã từng đi qua hai di chỉ viễn cổ, nhưng mỗi lần như vậy vẫn đều khiến hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Hắn kiên quyết không có khả năng bỏ qua cơ hội thăm dò di chỉ viễn cổ như vậy.
Đối với lựa chọn của Nghệ Phong, Quái lão đầu cũng không phản đối, quay đầu nhìn về phía các học viên còn lại, rất nghiêm túc nói:
– Các ngươi hiểu rõ rồi chứ? Tuy rằng lợi ích rất lớn, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng thụ. Nếu không muốn đi, có thể không cần đi.
– Phong thiếu còn không sợ, chúng ta thì sợ gì!
Băng Hồn dùng thanh âm lãnh khốc thản nhiên nói, dẫn đầu đứng vào phía sau Nghệ Phong…
– Chúng ta cũng đi!
Tiếp theo Băng Hồn, đám người Cô Tinh và Họa Thủy cũng đồng thời đứng về phía sau Nghệ Phong. Có bọn họ làm đầu lĩnh, tất cả học viên còn lại cũng xếp thành hàng đứng sau lưng Nghệ Phong.
Quái lão đầu nhìn một màn này, thỏa mãn gật đầu. Tuy rằng trong lời nói của hắn có ý khuyên bảo mọi người coi trọng tính mạng mình, nhưng thấy học viên Học viện Trạm Lam bồi dưỡng ra không có người nào sợ chết, trong lòng hắn cũng rất thỏa mãn.
– Các ngươi đều đã đồng ý đi, vậy cứ quyết định đi. Nhớ kỹ, gặp phải những thứ không thể cưỡng cầu, tuyệt đối không được cậy mạnh cưỡng ép. Tính mạng mới là quan trọng nhất!
Khi nói những lời này, ánh mắt Quái lão đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm Nghệ Phong, hiển nhiên lão lo lắng cho Nghệ Phong nhất.
Nghệ Phong trợn trắng mắt, cũng không thèm quan tâm Quái lão đầu. Băng Ngưng ở bên cạnh nhìn Quái lão đầu hỏi:
– Quái lão, khi nào chúng ta xuất phát?
– Sau ba ngày nữa!
Quái lão đầu liếc mắt nhìn Họa Thủy, lại nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong đương nhiên biết ánh mắt của Quái lão đầu là có ý gì, gật gật đầu nói:
– Mặc dù Họa Thủy thi triển bí kỹ có để lại một chút di chứng, nhưng trong ba ngày tới đây, phối hợp với y thuật trị liệu của ta, hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần, không cần quá lo lắng!
Nói đến đây, Nghệ Phong đột nhiên dừng lại quay sang Băng Ngưng:
– Thực lực của nàng, sau ba ngày hẳn là có thể khôi phục hoàn toàn.
Trên mặt Băng Ngưng lộ ra tia mỉm cười, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường, nhìn Nghệ Phong lạnh nhạt nói:
– Cảm ơn!
Nghệ Phong không để ý đến nàng, quay đầu nhìn mọi người:
– Tất cả mọi người trở về đi, cố gắng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Trước khi đi nhớ đến chỗ ta lấy một ít đan dược.
Nghe Nghệ Phong nói như vậy, trong lòng mọi người đều hưng phấn không thôi. Có đan dược trợ giúp, sinh mệnh của bọn họ cũng được đảm bảo thêm một chút. Trong lòng bọn họ càng không khỏi biết ơn Nghệ Phong.
Sau khi tất cả mọi người cáo lui, Nghệ Phong với quay sang nói với Quái lão đầu:
– Ngươi chuẩn bị chút dược liệu đi. Nhiều người như vậy, của ta không đủ.
Lúc này Nghiêm Thành xen miệng nói:
– Ta sẽ đưa tới.
Nghe câu đó, Nghệ Phong gật đầu, cũng không dừng lại, bay nhanh về phía Họa Thủy. Di chứng khi nữ nhân này thi triển bí kỹ có chút khó khăn. Tuy nhiên, với năng lực y sư bát giai của Nghệ Phong, vẫn có thể giúp nàng mau chóng khôi phục thực lực.