Phần 463: Kém một bước
Cả sân quyết đấu, ngoại trừ tiếng gió gào thét, còn lại đều yên tĩnh dị thường. Tất cả ánh mắt đều chú ý tới hai đạo thân ảnh, một người nằm trên mặt đất, khóe miệng không ngừng rỉ máu, và một người quỳ gối dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cánh tay cũng rung động kịch liệt.
Từng cơn lốc gào thét mà qua, tạo thành những cơn gió lạnh, hàn ý thấu xương khiến tất cả mọi người đang nhìn Mộ Điền không khỏi rùng mình một cái. Cảm giác lạnh toát cả người không thể kiềm chế khiến cả đám ngây ra nhìn Nghệ Phong cũng đang lung lay sắp ngã bên cạnh.
Một Tôn Cấp tam giai dưới tình huống thi triển vũ kỹ sánh ngang công pháp Địa Giai lại bị một Tôn Cấp nhất giai đánh thành trọng thương. Một màn này bọn họ sao có thể dễ dàng tiếp thu? Cho dù đám người Băng Hồn luôn vô cùng tin tưởng vào Nghệ Phong, còn tròn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Mọi người xung quanh tựa hồ đều sững sờ trước một màn này, tất cả đều chỉ có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của chính mình, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Nghệ Phong… Chỉ cần chiến tích lấy thực lực Tôn Cấp nhất giai đánh bại Tôn Cấp tam giai cũng đủ để hắn dương danh tại tòa thành trì này.
Băng Ngưng chăm chú nhìn Nghệ Phong. Uy thế một quyền vừa rồi của Mộ Điền nàng đã chứng kiến qua, cho dù khi nàng ở thời điểm thực lực đỉnh phong, muốn tiếp được một quyền kia cũng cực kỳ khó khăn, Thế mà Nghệ Phong lại có thể đánh trọng thương hắn!
– Một thức vừa rồi kia của hắn rốt cuộc là vũ kỹ gì, lại có thể kinh khủng như vậy?
Băng Ngưng hít sâu một hơi. Chỉ là, nhìn dáng dấp suy yếu, sắc mặt trắng bệch của Nghệ Phong, nàng mới phản ứng lại, thân ảnh chợt lóe lên giữa mấy Tôn Cấp còn đang đứng ngây ra, thủ hộ bên cạnh Nghệ Phong, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn trào, bảo vệ Nghệ Phong ở bên trong. Với tình trạng của Nghệ Phong lúc này, kể cả là một Vương Cấp cũng đều có thể dễ dàng thu thập hắn.
Đám người Họa Thủy cũng kịp thời phản ứng lại, lắc mình đến bên cạnh Nghệ Phong, vây quanh Nghệ Phong vào vị trí chính giữa…
Hành động của năm người này nhất thời khiến các võ giả lập tức phản ứng, khí thế mạnh mẽ tập trung lên năm người, Nghệ Phong lúc này đang ở thời điểm suy yếu, vừa lúc là cơ hội tuyệt hảo để đánh hắn xuống đài.
Đám người vây xem thấy một màn như vậy không khỏi thở dài một hơi:
– Đáng tiếc a! Tuy rằng hắn mạnh như thế, nhưng cuối cùng vẫn có thể bị đánh rớt xuống đài!
Băng Ngưng nhìn Tôn Cấp đang đánh về phía mình, đấu khí trong cơ thể tràn ra, hung hăng đánh tới một quyền. Một quyền ẩn chứa năng lượng băng hàn đến cực điểm của Băng Ngưng đã bức lui một Tôn Cấp, nhưng hiển nhiên, những người còn lại của bốn đại học viện vẫn không bỏ qua cơ hội đánh rớt Nghệ Phong xuống đài, đấu khí đều mạnh mẽ tuôn trào, bay nhanh về phía Băng Ngưng…
Băng Ngưng đối phó một hai Tôn Cấp đương nhiên không vấn đề gì, nhưng bốn Tôn Cấp cùng vây công quả thực khiến nàng có chút không chống đỡ được. Tình huống này khiến Băng Ngưng không khỏi âm thầm sốt ruột, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm nhận được ánh mắt Băng Ngưng đang nhìn mình, nói với nàng:
– Tranh thủ giúp ta thời gian vài giây, chỉ vài giây là đủ rồi!
Những lời này khiến Băng Ngưng cắn răng gật đầu, cánh tay liên tục vung lên hợp lại, gian nan ngăn cản công kích của những Tôn Cấp này. Kình khí bạo phát khiến mọi người không khỏi phát lạnh trong lòng.
Mà đám người Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói cũng không tiếp tục kiềm chế nữa, khí thế đột nhiên tăng vọt, thi triển ra vũ kỹ cao giai đánh về phía đám người Vương Cấp còn lại. Họa Thủy càng cố gắng thi triển bí kỹ, đấu khí trong cơ thể tăng vọt, chỉ trong khoảng thời gian nửa khắc đã đạt đến trình độ ngụy Tôn Cấp… đánh về phía Trần Lâm vốn đang mang thương thế không nhỏ, giúp Băng Ngưng bớt đi được một đối thủ Tôn Cấp.
Tương tự như vậy, tuy rằng thực lực đám người Băng Hồn không đề thăng đến mức kinh khủng như Họa Thủy, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp vũ kỹ cao giai, thực lực cũng mạnh mẽ được đề thăng đến mức Vương Cấp cao giai. Dưới tình huống thực lực tăng vọt, bọn họ đương nhiên không khó khăn lắm ngăn trở công kích của bốn đại học viện.
– Hừ!
Người của bốn đại học viện thấy đám người Băng Ngưng điên cuồng lao đến, hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường. Tuy rằng thực lực đám người Họa Thủy đột ngột tăng vọt, nhưng liên tiếp thi triển vũ kỹ cao giai, e là dùng không được bao lâu sẽ dần dần suy yếu. Một khi Học viện Trạm Lam suy yếu đi, còn xứng đáng là đối thủ của bọn họ sao? Cho nên vừa nghĩ như vậy, bọn họ đối phó với đám người Họa Thủy cũng không thi triển bản lĩnh thật sự, chỉ cố gắng kéo dài thời gian, chờ cho hiệu quả của bí pháp qua đi.
Về phần Nghệ Phong bị bọn họ trực tiếp bỏ qua một bên. Một người suy yếu đến mức độ như vậy còn có thể làm gì được nữa? Chỉ cần công phá thành công phòng ngự của đám người Họa Thủy là có thể dễ dàng loại bỏ Nghệ Phong.
Nhìn mọi người trở nên vô cùng hung mãnh giúp hắn tranh thủ thời gian, trong lòng Nghệ Phong hơi có chút gấp gáp. Nghệ Phong thật không ngờ uy lực của Tinh Bạo Thiên Hạ lại mạnh như vậy. Một quyền có thể đánh một Tôn Cấp tam giai thi triển bí kỹ thành trọng thương. Nhưng cũng thật không ngờ, cho dù hắn đã đạt đến thực lực Tôn Cấp, khi thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ, lực lượng trong cơ thể cũng hoàn toàn mất hết. Hơn nữa, chiêu thức bí pháp do Tôn Cấp tam giai thi triển cũng không phải dễ dàng chống đỡ, cuối cùng đánh hắn đến khí huyết nhộn nhạo…
Tuy nhiên, đối với một y sư bát giai mà nói, chút thương thế ấy căn bản là không làm gì được hắn. Điều quan trọng nhất với Nghệ Phong lúc này là mau chóng khôi phục đấu khí trong cơ thể, bằng không bất kỳ một võ giả nào cũng đều có thể giết chết hắn.
Thở nhẹ một hơi, ấn kết trong tay Nghệ Phong điên cuồng thay đổi.
Một màn này khiến đám người vây xem tròn mắt nhìn nhau, sau đó đều cổ quái nhìn Nghệ Phong, nghĩ thầm đã suy yếu thành như vậy, lẽ nào ngươi còn muốn trong khoảng thời gian ngắn khôi phục đấu khí của mình hay sao? Suy nghĩ này có phải quá điên cuồng hay không?
Đám người củao bốn đại học viện trên lôi đài thấy hành động đó của Nghệ Phong, đều hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng rất kính nể thực lực của Nghệ Phong, nhưng đối với hành động kỳ lạ như vậy của hắn, bọn họ cũng vô cùng khinh thường.
Kể cả là đám người Băng Ngưng thấy Nghệ Phong muốn khôi phục thực lực cũng không khỏi nhíu mày, vốn tưởng rằng Nghệ Phong kêu bọn họ tranh thủ thời gian để làm cái gì, lại không ngờ chỉ là vì khôi phục thực lực…
– Phù…
Đám người Băng Hồn hít sâu một hơi. Tuy rằng không biết Nghệ Phong làm trò gì, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể vì Nghệ Phong mà tranh thủ một chút thời gian.
Theo ngón tay ấn kết của Nghệ Phong không ngừng chuyển động, linh khí từ bốn phía ào ạt dồn về phía hắn. Linh khí khổng lồ khiến người của bốn đại học viện đều nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn không để trong lòng. Mặc dù thấy Nghệ Phong có thể thu nạp được lượng linh khí khổng lồ, nhưng như thế cũng chưa đủ để có thể khôi phục thực lực trong thời gian ngắn.
Chỉ là, bọn họ lại lập tức nhíu mày. Cùng với ấn kết của Nghệ Phong kết càng ngày càng nhanh, linh khí bốn phía cũng tràn vào cơ thể hắn càng lúc càng nhiều. Khi trên người Nghệ Phong xuất hiện một vầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, linh khí vốn đang dũng mãnh tràn vào triệt để bạo phát, càng dũng mãnh liều mạng bị cuốn vào, kích phát ra tiếng gió rít gào…
Mọi người thấy một màn như vậy, đều chăm chú nhìn Nghệ Phong, cùng với linh khí đang bạo loạn trong hư không.
Cho dù là bốn vị viện trưởng, nhìn mức độ thôn phệ linh khí điên cuồng của Nghệ Phong cũng không khỏi ngây ra tại chỗ. Trong ấn tượng của bọn họ, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua một màn quỷ dị như vậy.
Linh khí xung quanh cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ về phía Nghệ Phong, càng ngưng tụ càng nhiều. Số lượng linh khí khổng lồ đủ để chấn động tâm linh bất cứ người nào. Người không biết còn tưởng rằng nơi đây hiện có người đang đột phá…
Đám người Băng Ngưng, Họa Thủy thấy vậy hơi sửng sốt một chút, lại lập tức vui sướng, đấu khí trong cơ thể càng mạnh mẽ tràn ra. Với tốc độ thôn phệ linh khí này của Nghệ Phong cũng đủ để hắn khôi phục mấy thành thực lực. Nghệ Phong có thể khôi phục mấy thành thực lực, khả năng giành thắng lợi của Học viện Trạm Lam là rất lớn.
Bốn đại học viện còn lại hiển nhiên cũng nghĩ tới loại khả năng này. Mọi người vốn đang giằng co với đám người Băng Ngưng, đấu khí trong cơ thể cũng mạnh mẽ tràn ra, không hề lưu thủ, đánh thẳng về phía đám người Băng Ngưng.
Điều đó khiến áp lực đối với đám người Băng Ngưng đột ngột tăng vọt. Cả bọn đều cắn răng cố gắng chống đỡ, đấu khí trong cơ thể một lần nữa đề cao vài phần, nghênh đón đám học viên của bốn đại học viện còn lại.
Băng Ngưng một mình ngăn cản ba Tôn Cấp hiển nhiên có chút chật vật, tốc độ vung vẩy cánh tay càng lúc càng nhanh… Từng chưởng từng chưởng đánh ra, liên tục bức lui ba Tôn Cấp. Thế nhưng, công kích liên thủ của ba Tôn Cấp cũng khiến nàng không chịu nổi. Mỗi lần bức lui đối phương, khí huyết trong cơ thể nàng cũng nhộn nhạo lên, liên tục lùi lại phía sau mấy bước.
Rất hiển nhiên, Băng Ngưng đối phó với công kích toàn lực của mấy Tôn Cấp cũng tương đối chật vật, căn bản là không thể chống đỡ được.
Băng Ngưng liên tiếp lui về phía sau khiến đám người Băng Hồn nhíu chặt lông mày. Nhưng bọn họ lại không có cách nào. Bọn họ cũng đang bị đám Vương Cấp vây chặt không buông. Lúc này, người của bốn đại học viện hoàn toàn đồng tâm hiệp lực đối phó bọn họ.
– Cút…
Mà người duy nhất chiếm thế thượng phong lại chính là Họa Thủy. Trần Lâm vốn đã bị Nghệ Phong đánh trọng thương, sức chiến đấu giảm sút, sao là đối thủ của Họa Thủy vừa dùng bí kỹ đề thăng thực lực. Tình huống hiện tại khiến nàng càng giận dữ, liên tiếp bức lui hắn.
Tranh đấu trong sân càng lúc càng quyết liệt, mà Nghệ Phong thôn phệ linh khí xung quanh cũng càng lúc càng kinh khủng. Ánh mắt mọi người đều hoàn toàn tập trung vào Nghệ Phong. Kết quả trận chiến này bọn họ đã sớm nhìn ra rồi, đây hoàn toàn là tranh đấu thời gian. Nếu như Nghệ Phong khôi phục trước, vị trí đệ nhất kia khẳng định là thuộc về Học viện Trạm Lam. Còn nếu như ngược lại, bọn Băng Ngưng không thể giúp Nghệ Phong tranh thủ được thời gian, Học viện Trạm Lam muốn tranh vị trí đệ nhất là cực kỳ khó khăn.
Tuy rằng lúc này Nghệ Phong thôn phệ một lượng linh khí cực lớn, nhưng đám người Băng Ngưng cũng liên tiếp lâm vào hiểm cảnh. Điều này khiến mọi người đều nghĩ rằng, Nghệ Phong muốn thêm một thời gian nữa để khôi phục thực lực, e là rất khó.
Ầm…
Băng Ngưng một lần nữa tiếp thêm một chưởng hợp kích của ba cường giả Tôn Cấp. Dưới một chưởng này, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bước chân lảo đảo liên tục lui về phía sau một khoảng xa. Mỗi lần nàng bước lùi lại đều tạo thành một dấu chân thật sâu trên tảng đá. Mà tảng đá dưới sức đè của nàng, đa số cũng bị nghiền thành bột phấn.
Cứ như vậy, Băng Ngưng thấy bức lui được ba Tôn Cấp, trong lòng không khỏi mừng thầm. Ba người một lần nữa xoay thân về phía trước, bao vây Băng Ngưng vào giữa. Trong lòng bọn họ cũng kính nể không thôi. Đơn đả độc đấu mà nói, bất luận người nào trong số ba người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Băng Ngưng. Cho dù là hai Tôn Cấp hợp lực cũng không nắm chắc khả năng thắng được nàng. Nữ nhân này không chỉ tản ra mị hoặc vô cùng, mà thực lực cũng vô cùng cường hãn.
– Ba người chúng ta ngăn cản nàng, ra lệnh cho các Vương Cấp còn lại tiến vào thu thập Nghệ Phong.
Câu nói này khiến trong lòng Băng Ngưng hết sức nặng nề, nhưng cũng không còn cách nào khác. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng căn bản không thể đột phá khỏi tầng vây công của bọn họ. Nhìn Nghệ Phong vẫn đang bắt tay kết ấn, Băng Ngưng nhịn không được thở dài một hơi, cảm thấy đúng là vẫn còn kém một bước.