Phần 46: Vây công Nghệ Phong
Quang mang chói mắt trên trường thương, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào nó. Tu Mộ quay về phía dưới hô lớn:
– Dưới Sư Cấp ngũ giai, lập tức lùi về phía sau ba trăm thước!
Mọi người nhìn hư không hầu như nhanh chóng vỡ vụn, không ai cho rằng lời nói của Tu Mộ là dư thừa, cả đám vội vàng rút lui về phía sau ba trăm thước, còn nghĩ vẫn thiếu, lại tiếp tục lùi về phía sau mấy chục thước nữa, lúc này mới cảm giác được an toàn.
Hiển nhiên Cô Tinh không thèm quan tâm phản ứng của những người phía dưới, quang mang trên trường thương không ngừng tăng mạnh, năng lượng to như vậy áp bách khiến cho hư không bắt đầu vỡ vụn.
Cho dù mọi người đứng ngoài ba trăm thước, vẫn có thể cảm giác mơ hồ có chút áp lực, để cho đáy lòng bọn họ mọc lên hoảng sợ:
– Đây là sự kinh khủng của Vương Cấp sao? Sợ là trăm tám mươi Sư Cấp đối mặt một Vương Cấp cũng chỉ có thể chờ bị chém giết!
Nghĩ vậy, ánh mắt của mọi người không khỏi chuyển hướng sang Nghệ Phong. Vẫn thấy Nghệ Phong không làm chút động tác nào, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn Cô Tinh, phảng phất đang đợi Cô Tinh ra chiêu.
– Thử xem chiêu này của ta!
Cô Tinh quát một tiếng, trường thương nhấp nhô, giống như lợi kiếm bay nhanh đậm về phía Nghệ Phong, nơi đầu thương đi qua, không gian nứt ra thành từng mảnh nhỏ.
Nghệ Phong nhìn thấy một chiêu này của Cô Tinh, trong nháy mắt đánh giá trình độ nguy hiểm của Cô Tinh lên mấy đẳng cấp. Tuy rằng trưỡng lão Kim Ưng Tông cũng là Vương Cấp, thậm chí đẳng cấp còn cao hơn so với Cô Tinh, thế nhưng trình độ sắc bén và khí thế xa xa không bằng Cô Tinh. Không hổ là tinh anh do học viện Trạm Lam bồi dưỡng ra, xa xa không phải trưởng lão Kim Ưng Tông có thể so sánh với. Điều kinh khủng nhất chính là, Cô Tinh có thứ mà trưởng lão Kim Ưng Tông không có – vũ kỹ kinh khủng!
Nghệ Phong nhìn công kích ập tới, thân ảnh hắn vội vàng chợt lóe. Né tránh một chiêu này của Cô Tinh, lực lượng do Vương Cấp thi triển ra vũ kỹ Nhật Giai, Nghệ Phong không dám đơn giản đón tiếp, một khi không cẩn thận có thể bị đánh thành thương nặng.
– Trốn? Ta xem ngươi trốn đi đâu?
Cô Tinh hừ một tiếng, trường thương quỷ dị uốn cong một góc, tiếp tục đuổi theo Nghệ Phong.
Lời nói phía sau mang theo ý rét lạnh, để đáy lòng Nghệ Phong có chút hoảng sợ, bước tiến dưới chân càng bước càng nhanh. Bám theo từng đạo tàn ảnh biến mất trong phạm vi công kích của Cô Tinh.
Băng Hồn nhìn những tàn ảnh bị Cô Tinh đâm vào kia, ánh mắt ngưng tụ càng thêm thâm thúy:
– Không nghĩ ra, tốc độ của Phong thiếu cư nhiên lại được đề cao thêm lần nữa!
– Thuấn di!
Nghệ Phong thấy Cô Tinh tựa hồ bám theo hắn dai như đỉa, không ngừng đề thăng lực lượng múa lên trường thương đâm về phía hắn. Đặc biệt khí thế Vương Cấp không ngừng uy áp lên người hắn, tuy rằng không đạt được tác dụng quá lớn đối với Nghệ Phong, thế nhưng chung quy Nghệ Phong vẫn cảm giác thấy khó chịu. Hắn thi triển thuấn di tránh thoát trường thương của Cô Tinh, thân kiếm Tiêm Hổ Kiếm mang theo đấu khí, đâm về phía sau lưng Cô Tinh.
Trong lòng Cô Tinh cũng kinh hãi không thôi, hắn nghiêng người một góc, Tiêm Hổ Kiếm từ bên người hắn xoẹt qua, bám theo một mảnh vải, lay động trên hư không.
Cô Tinh nhìn một kích của mình không có kết quả, lại nhìn Nghệ Phong đang đứng song song đối mặt cùng hắn, trong lòng kinh sợ không thôi. Vừa rồi nếu không phải mình phản ánh kịp thời, sợ là muốn thiệt thòi lớn dưới Thuấn Di của Nghệ Phong rồi.
Cô Tinh nắm lên mảnh vải rơi xuống trong tay hắn, mảnh vải trong nắm tay hắn trong nháy mắt biến thành bột phấn, sau đó bị thổi tán vào trong không khí, biến mất không thấy.
– Nếu như ngươi chỉ có một chiêu này thôi, ta nói cho ngươi. Ta chuẩn bị kỹ càng, ngươi sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào!
Cô Tinh nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói.
Nghệ Phong cười cười, đẩy ra sợi tóc bị gió bay lên che mất ánh mắt, nhàn nhạt nói:
– Vậy sao? Ta đây để cho ngươi nếm thử một chút chiêu này của ta xem sao!
Nghệ Phong nói xong, khí thế toàn thân mạnh mẽ biến đổi, mái tóc và quần bị cổ khí thế này uy áp bay ra lay động, có vẻ tiêu sái dị thường. Hơn thế nữa, đồng thời trên người Nghệ Phong cũng tản ra một đạo khí thế sắc bén bá đạo không ai địch nổi.
Dưới cổ khí thế này, khí thế Vương Cấp của Cô Tinh cư nhiên trong nháy mắt bị đè ép xuống phía dưới. Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, lúc này trong lòng Cô Tinh dâng lên sợ hãi và cảm giác vô lực.
Khí thế bá đạo giống như thiên quân vạn mã trùng kích quân thù, khiến cho trong mắt mọi người tràn đầy cảm giác kinh sợ. Cho dù là Hạ Chỉ Mộng và Tu Mộ. Nhìn Nghệ Phong đứng trên đài, sợ tóc lay động cả người phiêu phiêu, đều hình dung giống như bọn hắn đang ngước nhìn lên một vị thiên thần nào đó.
Tu Mộ chưa từng cảm thụ qua khí thế một người kinh khủng đến mức này! Khí thế như vậy, ít nhất phải Vương Cấp cao giai mới có thể có được! Không, cho dù là Vương Cấp cao giai, uy áp không thể pháp huy ra khí thế làm cho người ta cảm thấy tận sâu trong xương tủy mình một ý nghĩ, không thể chiến thắng.
Đây phảng phất như một ý thức có chứa tính công kích, không ngừng áp chế chính mình.
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Nghệ Phong, lúc này Nghệ Phong phảng phất là tồn tại cực mạnh ở đây, dường như Cô Tinh Vương Cấp trong mắt hắn, miễn cưỡng nhỏ bé không gì sánh được. Khác nhau như vậy phảng phất giống như một tòa núi lớn và một ngọn cỏ nhỏ.
Đám người Băng Hồn cố gắng khống chế đấu khí của chính mình chống lại cổ khí thế này, thế nhưng trong lòng lại như trước mọc lên ý nghĩ không thể chiến thắng. Hắn trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt đồng thời có chút hưng phấn, hắn chỉ biết Nghệ Phong tuyệt đối không đơn giản. Quả nhiên, Nghệ Phong đã gây cho hắn chấn động thật lớn.
Cô Tinh cố gắng khống chế đấu khí bốc lên trong lòng, để bài trừ tia sợ hãi từ đáy lòng kia ra ngoài. Thế nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không có chút tác dụng, đấu khí cũng giống như đang bị áp chế, cư nhiên không thể sử dụng tùy theo ý mình.
Cô Tinh vĩnh viễn cũng không rõ ràng, một Tướng Cấp làm sao có thể thi triển ra khí thế kinh khủng như vậy.
Thế nhưng hắn không thể áp chế được sợ hãi trong lòng, chỉ có thể dẫn đầu công kích, mượn công kích quên đi sợ hãi trong lòng.
Hiển nhiên khi Nghệ Phong thi triển ra ý thức chiến đấu, khí thế của trường thương Cô Tinh đã kém hơn rất nhiều so với vừa rồi. Chỉ bất quá mặc dù như vậy. Vương Cấp à Vương Cấp, nơi trường thương đi qua, không gian đều bị gấp khúc.
Nghệ Phong không tiếp tục lóe lên trốn tránh, Tiêm Hổ Kiếm nghênh đón trường thương của Cô Tinh. Tiếng binh khí va chạm nhau không ngừng vang lên, hai đạo nhân ảnh không ngừng di động trên đài cao. Từng đạo kình khí kinh khủng nện xuống bốn phía, từng khối tả đá vỡ vụn bắn tung tóe.
Tu Mộ nhìn bộ dáng đài cao ngày càng thê thảm, trong lòng thịt đau như cắt, lại phải tiêu tốn kim tệ để thành lập một luận võ đài khác, đồng thời lại vui vẻ vì thực lực của hai người thật mạnh.
Mọi người nhìn vào hai người trên đài, không nghĩ ra hai người cư nhiên ngươi đến một chiêu ta trả lại một chiêu, đấu đến lực lượng ngang nhau. Nghệ Phong cư nhiên mượn ý thức chiến đấu kinh khủng, trở thành đối thủ ngang sức ngang tài với lực lượng Vương Cấp.
Mọi người trừng to mắt nhìn một màn này, trong mắt không thể tin được.
Nghị Minh nhìn trên trường thương của Băng Hồn cũng có đấu khí hiện ra, hắn sửng sốt nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Trong ánh mắt Băng Hồn tràn đầy chiến ý, nhìn vào hai người giữa sân đấu nói:
– Ngươi không cảm thấy chúng ta hẳn là vào đánh một hồi sao?
Nghị Minh sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua hai người Nghệ Phong và Cô Tinh:
– Ngươi đi giúp đỡ Nghệ Phong? Hai người các ngươi đánh lại Cô Tinh?
Cũng khó tránh Nghị Minh lại cho rằng như vậy, tuy rằng hai người thoạt nhìn lực lượng ngang nhau, thế nhưng Nghệ Phong phảng phất bị Cô Tinh đè nặng, bị vây ở thế hạ phong.
– Không! Hai người đánh Nghệ Phong!
Băng Hồn phủ nhận nói, đấu khí trong cơ thể càng tràn ra.
Nghị Minh sửng sốt, hắn cảm giác được có phải đầu Băng Hồn bị hỏng rồi? Lúc này Nghệ Phong đã vô cùng thê thảm, một Vương Cấp hắn đều ứng phó rối loạn chân tay, chẳng lẽ còn có thể đối kháng hai Vương Cấp sao?
Thế nhưng Băng Hồn có bao nhiêu quen thuộc với Nghệ Phong a, cho tới giờ hắn thấy Nghệ Phong vẫn chưa từng sử dụng Nhiếp Hồn Thuật. Vậy thì chỉ biết Nghệ Phong còn lưu lại rất nhiều thực lực, Băng Hồn muốn nhìn một chút, Nghệ Phong rốt cuộc mạnh như thế nào, hắn muốn bức ra tất cả lực lượng của Nghệ Phong, xem hắn có thể chiến lại hai Vương Cấp!
Băng Hồn không để ý tới ánh mắt của Nghị Minh, trường thương vung lên, đâm về phía Nghệ Phong đang ở trong sân.
– Ta kháo…
Nghệ Phong chật vật đỡ xong một chiêu của Cô Tinh, cảm giác phía sau vọt tới cảm giác mát lạnh, hắn không nhịn được mắng to lên.
– Mẹ nó, hỗn đản Băng Hồn này, hắn thích náo nhiệt cái gì!
– Thuấn di…
Nghệ Phong không kịp đề phòng, chỉ có thể thi triển thuấn di tránh thoát trường thương của Băng Hồn.
Mọi người dưới đài cũng bị một màn bất thình lình dọa sợ, cả đám cảm giác được đầu óc choáng váng vô cùng.
– Trời ạ! Thế giới này điên rồi! Ta kháo… Hai Vương Cấp vây công một Tướng Cấp?