Phần 444: Học viện Xích Viêm
Ngay khi Nghệ Phong và Quái lão đầu đang thương lượng bước tiếp theo làm thế nào trị liệu được cho Băng Ngưng, một thân ảnh mạnh mẽ đẩy cửa, xông vào trong phòng.
– Họa Thủy!
Quái lão đầu nhìn bộ dáng hấp tấp, không có chút hình tượng yểu điệu thục nữ của Họa Thủy, bất mãn nói:
– Ngươi có thể sửa tính tình của mình một chút hay không?
Họa Thủy không dám quá mức điêu ngoa với Quái lão đầu, ánh mắt chuyển sang Nghệ Phong, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói:
– Nghệ Phong, ngươi ra ngoài một chút!
Nhìn thân thể mềm mại với những đường cong nóng bỏng, gợi cảm khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào đều xịt máu mũi của Họa Thủy, Nghệ Phong rất nghi hoặc hỏi:
– Hình như từ lúc trở về bản thiếu không đắc tội gì với nàng mà? Lúc này tìm bản thiếu lại tính gây phiền phức gì?
Nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt Họa Thủy hơi đỏ lên một cách hiếm hoi, chỉ là lập tức lại khôi phục bình thường, hừ một tiếng nói:
– Ngươi là đệ nhất nhân của Học viện Phong Vân Bảng, hiện tại học sinh trong học viện bị người đánh, chẳng lẽ ngươi không biểu thị một chút gì sao?
– Ai bị người đánh?
Nghệ Phong và Quái lão đầu đều đồng thanh hỏi.
– Người của học viện Xích Viêm đang ở võ đài trong thành châm chọc Học viện Trạm Lam. Học viên trong học viện nổi giận đánh với họ một hồi. Đối phương không tuân thủ quy tắc, ba học viên bị đánh trọng thương.
Họa Thủy trầm giọng nói.
Câu này nhất thời khiến sắc mặt ba người Nghệ Phong, Quái lão đầu và Băng Ngưng đều phát lạnh. Quái lão đầu hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói:
– Người của ta còn đến phiên ngoại nhân đánh đập sao? Nghệ Phong…
Quái lão đầu còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã ngắt lời:
– Quái lão, ta biết phải làm thế nào!
Nói xong gật đầu với Họa Thủy, cùng nàng ra ngoài…
– Chờ một chút! Ta cũng muốn đi!
Băng Ngưng hô lên sau lưng Nghệ Phong.
Nghệ Phong không quay lại, lắc đầu nói:
– Nàng tốt nhất nên dưỡng thương cho khỏe đi. Một vài tên tép riu mà thôi, còn muốn lật mình ngất trời sao!
Nghe Nghệ Phong nói, Băng Ngưng vừa định nói gì lại bị Quái lão đầu ngăn lại:
– Học viện Xích Viêm cũng chỉ bài danh đệ tam mà thôi, còn không đáng để hai người các ngươi cùng xuất hiện. Giao cho Nghệ Phong đi, tiểu tử này không phải người dễ chịu thiệt.
Nghe Quái lão đầu nói như thế, Băng Ngưng lúc này mới ngừng cước bộ. Nhớ tới lúc trước nàng cùng Nghệ Phong vây công một cường giả thực lực Tôn Cấp, quả thực không cần phải lo lắng.
– Phong thiếu!
Một đám học viên thấy Nghệ Phong và Họa Thủy xuất hiện trong tầm mắt đều có chút uể oải hô lên. Cho dù là đám người Băng Hồn cũng có vẻ cực kỳ chán nản. Hiển nhiên thất bại lần này khiến tâm tình bọn họ trở nên chán nản.
– Ha ha! Các ngươi đều làm sao vậy? Cả đám cứ như tối qua mất quá nhiều sức ở hoa lâu?
Nghệ Phong cười mắng một tiếng, vỗ vỗ vai Băng Hồn nói:
– Tỷ tỷ ngươi đã trở về, ngươi còn không tới thăm một chút.
Băng Hồn liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sắc mặt cũng không vì những lời này của hắn mà tốt hơn chút nào, lê những bước chân có chút vô lực về chỗ ở của Băng Ngưng.
Thấy ngay cả Băng Hồn cũng trở nên như vậy, Nghệ Phong biết ngày hôm nay học viện Xích Viêm đã cho bọn hắn một đòn đả kích rất nặng, e là tới mức bọn họ không thể chịu đựng nổi, khiến nguyên một đám thiên chi kiêu tử đều bị chọc giận.
Nhìn mọi người sĩ khí đã bị hạ tới cức điểm, Nghệ Phong chặn Băng Hồn lại nói:
– Quên đi, với tâm trạng này của ngươi, tốt nhất không nên đi gặp Băng Ngưng thì hơn, miễn cho nàng cảm thấy không an lòng… Đi thôi, đánh mất niềm tin ở nơi nào thì cần tìm lại ở chính nơi đó!
Nghe Nghệ Phong nói, đám người Băng Hồn đều cười khổ một tiếng. Tuy rằng thực lực của bọn họ cũng không tồi, nhưng người ở đây hôm nay so với bọn họ còn mạnh hơn một bậc. Bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn mấy học viên trong học viện bị đánh trọng thương.
– Được rồi! Đừng có bộ dạng như sắp chết như vậy! Nếu để đám người học viện Xích Viêm thấy, không phải càng thêm đắc ý sao?
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Băng Hồn và Cô Tinh nói.
Tính tình Họa Thủy rõ ràng vẫn tương đối nóng nảy, thấy Nghệ Phong không biểu hiện gì, nhịn không được nói thẳng:
– Nghệ Phong, ngươi là Đệ nhất nhân học viện Phong Vân bảng, cũng là đại biểu cho Học viện Trạm Lam, ngươi nói làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ?
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy, thản nhiên cười nói:
– Còn phải hỏi làm sao bây giờ? Đánh! Đương nhiên là đánh rồi!
– Đi! Đánh bọn chúng!
Thanh âm không lớn, nhưng đủ vang vọng hư không, khiến tất cả học viên đều chấn động tinh thần. Cả bọn hưng phấn nhìn Nghệ Phong, ánh mắt vốn mê mang giờ cũng trở nên sáng bừng lên…
Tất cả đều dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Nghệ Phong, cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Chỉ vài câu ngắn ngủi đã kích khởi vô số lòng tin của bọn họ. Bắt đầu từ giờ khắc này, ánh mắt bọn họ nhìn Nghệ Phong mới tràn đầy tin tưởng.
Mặc dù trước đó Nghệ Phong là đệ nhất nhân học viện Phong Vân bảng, nhưng hắn vốn không thường xuyên ở học viện, uy tín so ra còn không bằng đám người Băng Hồn. Tuy nhiên, câu nói vừa rồi nhìn như kiêu ngạo, lại khiến những học viên này triệt để thừa nhận địa vị của Nghệ Phong.
– Đi thôi! Dẫn đường đi!
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Băng Hồn, quay sang nói với mọi người.
Đám người Băng Hồn lúc này mới phản ứng lại, đều hưng phấn đi theo sau Nghệ Phong. Cả bọn hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, nhìn thân ảnh đầu lĩnh kia, cả đám đều nhiệt huyết sôi trào.
Một đám học viên tuổi trẻ khí thịnh, hùng hùng hổ hổ đi trên đường khiến đám người trong thành không khỏi trừng mắt nhìn nhau. Chuyện vừa rồi Học viện Trạm Lam bị thua, mấy học viên trước mặt này bị đánh trọng thương đã sớm xôn xao lan truyền khắp thành.
Lúc đó tất cả học viên Học viện Trạm Lam đều ủ rũ rời đi khiến đám người học viện Xích Viêm nghênh ngang cười to. Nhưng lúc này, bộ dạng uể oải, chán nản hoàn toàn không còn nữa. Học viên Học viện Trạm Lam không ngờ một lần nữa hùng hùng hổ hổ đi vào, chẳng lẽ còn ôm hy vọng vãn hồi mặt mũi sao?
Nhớ tới mấy trận tỉ thí liên tiếp vừa rồi, Học viện Trạm Lam đều bị dồn vào thế hạ phong, trong lòng tất cả mọi người đều không tin có chuyện này…
Chỉ là, có náo nhiệt để xem, rất nhiều người cũng đi theo đám người Nghệ Phong, khiến càng ngày càng có nhiều người để ý. Mà khi nhìn thấy đầu lĩnh là Nghệ Phong, mọi người càng thêm nghi hoặc không thôi.
Đám người trùng trùng điệp điệp này rất nhanh đã đi tới bên cạnh một lôi đài trong thành. Di thành là nơi tỷ thí của học viện các khóa, dân chúng đều vô cùng dũng mãnh, cho nên trong thành có không ít lôi đài. Mà lôi đài bọn Nghệ Phong tới rộng tới vài trăm thước, trong thành trì cũng xem như lôi đài cực lớn.
– Nghệ Phong, chính là chỗ này! Đám người hiện đang chiếm giữ lôi đài giễu võ dương oai chính là người của học viện Xích Viêm…
Họa Thủy nói bên tai Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu, quay sang mọi người phía sau nói:
– Đi, lên lôi đài! Kẻ nào dám động thủ, cứ việc đánh chết. Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.
Câu nói này khiến đám học viên phía sau “ngao” một tiếng, cả đám hưng phấn nhìn Nghệ Phong, đi theo sau hắn, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Đám người học viện Xích Viêm thấy tình huống bất ngờ hơi ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức cười ha ha:
– Ta còn tưởng là ai, thì ra là đám rác rưởi này! Thế nào? Vừa rồi cảm thấy bị đánh chưa đủ? Muốn quay lại nếm thử lần nữa?
Thanh âm càn rỡ khiến bọn người học viện Xích Viêm cười lên ha ha, tiếng cười tràn đầy vẻ giễu cợt, châm chọc.
– Ồn ào quá!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, vung tay tát một cái về phía đối phương…
Ba…
Tiếng bạt tai vang dội trong hư không, khiến cả không gian nổi lên từng trận rung động, đồng thời cũng áp chế toàn bộ tiếng cười châm biếm vừa rồi. Đám người vốn ồn ào huyên náo, lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn ngưng tụ trên mình Nghệ Phong lúc này trở lại chỗ cũ. Thấy trên mặt nam tử kia vẫn còn in rõ dấu năm vết ngón tay đỏ bừng, mọi người vốn định đến xem trò vui, không còn ai dám giễu cợt Học viện Trạm Lam như vừa rồi.
Một cái tát tai này khiến học viên học viện Xích Viêm vốn đang ngồi trên lôi đài mạnh mẽ đứng bật dậy, trừng mắt phẫn nộ nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Một cường giả Vương Cấp, không ngờ đối phương chỉ vung tay nhẹ nhàng là có thể cho một cú bạt tai. Thực lực của hắn thấp nhất cũng là trên Vương Cấp cao giai…
Nghĩ như vậy, ánh mắt đám người học viện Xích Viêm không khỏi nhìn sang một người. Đây chính là đầu lĩnh của bọn họ trong lần đến võ đài này, Lý Hắc, cường giả Vương Cấp đỉnh phong, cũng là cường giả vừa mới áp chế đám người Băng Hồn.
Từ khi Nghệ Phong xuất thủ, ánh mắt Lý Hắc đều ngưng tụ trên người hắn. Thế nhưng thật không ngờ động tác của Nghệ Phong lại nhanh như vậy, hắn căn bản không kịp ngăn cản.
Đối với ánh mắt căm tức của đám người học viện Xích Viêm, Nghệ Phong xem như không thấy, quay sang mấy người Họa Thủy khẽ gật đầu. Cả bọn hiểu ý, đều kéo theo đám người Học viện Trạm Lam lắc mình thối lui san một bên lôi đài.
– Lôi đài này, Học viện Trạm Lam ta sẽ tiếp hết, học viện Xích Viêm các ngươi có chó mèo gì cứ việc lao ra cắn người!
Nghệ Phong nhẹ nhàng hít sâu một hơi, làm bộ nhăn nhăn mặt, ngữ khí bình thản sắc mặt đám học viện Xích Viêm đều trở nên vô cùng khó coi, tức giận đến cực độ.
– Tiểu tử, học viện Xích Viêm ta không phải thứ như ngươi có thể vũ nhục!
Tên cường giả Vương Cấp vừa bị Nghệ Phong tát tai dưới cơn tức giận phóng ra một cước, hung hăng đạp về phía Nghệ Phong.
– Không biết tự lượng sức mình!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, tùy ý vung chân lên, hung hăng đá vào ngực tên cường giả Vương Cấp đang bay nhanh đến.
Phụt…
Không ngoài dự đoán, tên cường giả Vương Cấp kia phun máu bay ngược ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất, một lần nữa tuôn ra từng ngụm máu.
– Lẽ nào học viện Xích Viêm chỉ có hạng tôm tép thế này thôi sao?
Thanh âm thản nhiên chấn động không gian vốn đang yên tĩnh, mà sắc mặt mọi người trong Học viện Trạm Lam lại hưng phấn đến đỏ bừng lên, nắm chặt tay nhau, cảm giác nhiệt huyết trong lòng sôi trào. Tất cả mọi người hưng phấn nhìn thân ảnh không thể nói là cường tráng trên lôi đài kia.
Khác với Học viện Trạm Lam, sắc mặt đám người học viện Xích Viêm lại cực kỳ khó coi, lửa giận trong mắt bùng lên. Chỉ một cước đã có thể đánh một cường giả Vương Cấp thành trọng thương. Đối phương hơi dò xét thân thể một chút, khóe miệng lập tức co quắp lại. Trúng một cước này, không mất thời gian một tháng e là không thể khôi phục như thường được. Tiểu tử này, hạ thủ thật là độc ác!
– Thủ đoạn của các hạ quả thật độc ác!
Lý Hắc nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong, tiến lên một bước lạnh lùng nói.