Phần 392: Cuốn vào dòng xoáy
Long Vân Sơn thấy Yêu Ngọc trở về, vừa mới định xuất thủ, đã thấy Liễu Nhiên vung tay lên, nam tử đầu lĩnh áo đen kêu ngao lên một tiếng, cái đầu lập tức nổ mạnh, tại trong ánh mắt nghi hoặc của Nghệ Phong, một hồn thể đã được Liễu Nhiên rút ra ngoài, bên trong hồn thể có bóng người không ngừng giãy giụa, tuy bóng người này không rõ, thế nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được dáng dấp của người áo đen kia.
Liễu Nhiên vung tay lên, hồn thể người áo đen liền bay đến trong tay Liễu Nhiên, bị hắn nắm lại. Nhìn hồn thể điên cuồng giãy giụa trong tay, kêu lên những tiếng thê thảm, Liễu Nhiên lấy ra từ trong lòng một chiếc bình ngọc đặc thù, quán nhập hồn thể người áo đen này vào trong bình ngọc, sau đó tùy ý vứt cho Nghệ Phong, nói:
– Cầm lấy, hồn thể một Tôn cấp cao giai, sau này cho nó dùng.
Mù mờ tiếp nhận bình ngọc được Liễu Nhiên ném qua, Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
– Hồn thể không có thân thể sẽ không biến mất sao?
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua Nghệ Phong, nói:
– Khi thực lực đạt được trình tự nhất định, võ giả cũng có thể giống như nhiếp hồn sư, dung nhập nguyên hồn bên trong hồn lực, tuy rằng không kinh khủng như nhiếp hồn sư, thế nhưng cũng có thể dần dần thành hình. Linh hồn thể thành hình sẽ không dễ dàng bị tiêu tán, hơn nữa linh hồn thể đặt trong bình ngọc được xử lý qua, trong thời gian mấy năm không cần lo lắng hồn thể tiêu tán.
Nghe được Liễu Nhiên nói, Nghệ Phong ngẩn ra, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:
– Vậy thứ này có ích gì? Ngài sẽ không phải cho ta giống như Yêu Ngọc, trực tiếp thôn phệ chứ?
– Nếu ngươi muốn thôn phệ cũng không phải không thể được, đương nhiên tiền đề là ngươi không muốn tấn cấp về sau.
Liễu Nhiên không để ý nói, một câu này nhất thời khiến Nghệ Phong ngậm chặt miệng lại.
Liễu Nhiên thấy Nghệ Phong như vậy, lúc này mới thỏa mãn nói:
– Thứ có ích lợi, sau này sẽ nói cho ngươi. Chỉ cần ngươi toàn lực đề cao thực lực là được, chuyện còn lại không cần ngươi lo lắng! Thực lực của ngươi, vẫn còn quá yếu!
Nói đến đây, Liễu Nhiên thở dài một hơi, chậm rãi nói:
– Hy vọng ngươi kịp tham gia trường tụ hội kia!
Nghe được Liễu Nhiên nói, Nghệ Phong rất nghi hoặc, hỏi:
– Tụ hội gì?
Liễu Nhiên ngược lại cũng không che giấu, tùy ý nói:
– Trường tụ hội của những thiếu niên tài tuấn từ các đại tông môn, tuy hiện tại ngươi cũng tính là nổi bật, thế nhưng những đệ tử do các đại tông môn tiêu hao vô số tài nguyên bồi dưỡng ra đều không kém, hơn nữa tuổi tác ngươi có chỗ chênh lệch, trong đó nhiều người có thực lực sánh ngang ngươi, thậm chí vượt lên trước ngươi, thế nên nếu ngươi muốn tham gia trường tụ hội này, chút thực lực đó vẫn còn thiếu.
Nghe được lão đầu tử nói, Nghệ Phong cũng không nhịn được táp lưỡi:
– Lão đầu tử, không kinh khủng như vậy chứ?
Liễu Nhiên tùy ý nói:
– Các đại tông môn chưa khi nào thiếu tài nguyên. Có mị đan cao giai, đan dược cao cấp, hơn nữa cả những công pháp hàng đầu dùng bồi dưỡng ra một đệ tử, coi như là người thường dưới dạng bồi dưỡng này cũng tuyệt đối không đơn giản, huống chi ngươi nghĩ các đại tông môn khi chọn truyền nhân sẽ tìm người thiên phú kém sao? Hơn nữa tuổi ngươi đều kém hơn đa phần bọn họ, thời gian tích lũy cũng đủ chí mạng.
Nghe được những lời này của Liễu Nhiên, Nghệ Phong lặng im: Xác thực, tại các đại tông môn dùng một loạt mị đan, bí pháp thượng đẳng bồi dưỡng, xuất ra một vài tên biến thái cũng không có gì lạ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi thầm mắng một tiếng:
– Mẹ nó, ta là truyền nhân Tà Tông nghẹn khuất làm sao, không được dùng thứ này, không được dùng thứ kia, hết lần này tới lần khác ta đều không được phép dùng cái gì.
Liễu Nhiên nghe được Nghệ Phong mắng thầm, trực tiếp không nhìn, đừng xem tiểu tử này đang cằn nhằn các kiểu, nhưng nếu cho hắn mỗi cấp ba viên mị đan đề cao thực lực, sợ rằng không cần chính mình ngăn cản, hắn cũng lắc đầu không chịu. Trên điểm này Liễu Nhiên rất yên tâm, Nghệ Phong không phải người chỉ biết lo chút thực lực trước mắt.
Nhìn Nghệ Phong thu bình ngọc và trong nhẫn, Liễu Nhiên nhàn nhạt nói:
– Thế nên ngươi cứ yên tâm tu luyện, nếu như không có thực lực nhất định, trường tụ hội kia cũng đừng tham gia. Lịch đại Tà Đế tham gia trường tụ hội kia, nếu không đủ uy hiếp toàn trường, sẽ không tham dự.
Nghe được lão đầu tử nói, Nghệ Phong không thèm bận tâm nhún nhún vai nói:
– Một trường tụ hội chó má mà thôi, ta không có gì hứng thú, sẽ không đi!
Nghe được Nghệ Phong nói thầm, Liễu Nhiên cũng mặc kệ hắn, quay đầu nhìn về phía người áo đen còn lại. Người áo đen này từ khi nhìn được Liễu Nhiên dễ dàng rút ra hồn thể đồng bạn mình, hắn đã bị dọa cho kinh hãi vỡ mật, thân thể run run nhìn Liễu Nhiên, trong mắt ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ còn sợ hãi.
– Hôm nay ta lưu ngươi một mạng, trở về nói cho cung chủ Thiên Xà Cung các ngươi, nói rằng ngày khác Liễu Nhiên sẽ tới cửa lãnh giáo một phen.
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói, vung mạnh tay, khí hải đối phương lập tức bị Liễu Nhiên chấn vỡ. Một tiếng chấn động vang lên trong đó, khiến mấy người Long Vân Sơn nhìn vào Liễu Nhiên cũng đầy kinh sợ.
Đối với một võ giả mà nói, không có gì bi kịch hơn khí hải vỡ vụn. Điều này đồng nghĩa với công sức tu luyện cả đời bị phế bỏ toàn bộ. Long Vân Sơn thầm nghĩ: Không hổ là sư tôn Nghệ Phong, cũng là hạng tàn nhẫn, một Tôn cấp bị người phế bỏ đấu khí, sau này có sống cũng không bằng chết.
Người áo đen cố gắng chịu đựng cừu hận trong lòng, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Nhiên, dùng thanh âm dữ tợn nói:
– Ta nhớ kỹ, tất nhiên sẽ bẩm báo tới cung chủ.
Nói xong, hắn lảo đảo bước chân, kéo lê từng vết máu bước ra phía ngoài cốc, Hắc Mô nhìn người này, rất hoài nghi hắn có thể kiên trì được tới Thiên Xà Cung hay không.
Theo gã áo đen cuối cùng rời khỏi, lúc này mọi người mới chuyển mắt vào trong Văn Linh Cốc, lúc này Văn Linh Cốc dùng từ máu chảy thành sông để hình dung cũng không quá đáng, mặt đất tràn đầy thi thể, trong đó có thi thể bốn người Tôn cấp, hai là hộ pháp áo đen, hai là Tôn giả của Văn Linh Cốc, tính thêm một Tôn cấp đã tự bạo, lần này ngã xuống tròn năm Tôn cấp, phế đi một Tôn cấp.
Trận doanh kinh khủng như vậy, cho dù so với Hộ Quốc Tông thời toàn thịnh cũng mạnh hơn một bậc. Tuy rằng Hộ Quốc Tông hơn một bậc về lượng Tôn cấp, thế nhưng trên thực lực lại kém trận doanh này mấy phần, ít nhất Hộ Quốc Tôn không có Tôn cấp cao giai.
Trước khi Liễu Nhiên xuất thủ còn không cảm giác thấy gì, thế nhưng tới lúc này bọn họ lại cảm giác tâm thần hoảng hốt: Đây chính là Tôn cấp a, không phải thứ rau cải rẻ tiền, với sáu Tôn cấp mặc lệ là thế lực nào cũng phải đau xót, cho dù đó là Thiên Xà Cốc.
Long Vân Sơn lúc này hầu như đã suy đoán được, khẳng định Thiên Xà Cốc sẽ trả thù Liễu Nhiên.
Nhìn Văn Linh Cốc không còn một người sống sót, Nghệ Phong rốt cục cũng yên tâm, chuyện tình đạt được linh khí trong di chỉ sẽ không còn lo bị lộ. Ngoại trừ Văn Linh Cốc, không còn ai biết chuyện xảy ra tại hai chủ điện, cho dù có người đi vào di chỉ biết hắn tìm ra chủ điện, cũng có thể lấy Phệ Châu ra làm bình phong.
Phệ Châu đã hoàn toàn dung nhập trong cơ thể hắn, không sợ có người chủ ý tới. Nếu có người nói hắn tìm ra chủ điện, cứ thẳng thắn nói mình thu được Phệ Châu trong chủ điện, như vậy cũng không ai hoài nghi, có ai ngờ được bên trong một di chỉ nho nhỏ, cư nhiên có đến hai cái chủ điện?
– Nghệ Phong, thấy ngươi sở trường diệt môn như vậy, có phải bình thường hay làm?
Điệp Vận Du hạ giọng, hung hăng nói vào bên tai Nghệ Phong.
– A…
Nghe được những lời này của Điệp Vận Du, Nghệ Phong thiếu chút ngã ngửa ra đất, hung hăng trừng mắt với Điệp Vận Du:
– Nàng mới sở trường, người nhà nàng đều sở trường!
Long Vân Sơn tức giận nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ tiểu tử ngươi mới điển hình là nhị thế tổ, có điều đương nhiên sẽ không dám nói ra những lời này làm trò trước mặt Liễu Nhiên. Hắn hướng về phía Liễu Nhiên, thi lễ, nói:
– Hộ Quốc Tông, Long Vân Sơn ra mắt đế quân.
Hắc Mô và Mông Bạch cũng nhanh bước lên thi lễ:
– Hoàng thất Trạm Lam, Hắc Mô và Mông Bạch ra mắt đế quân.
Liễu Nhiên khẽ gật đầu, lập tức nhìn thoáng qua Hắc Mô, nói:
– Nghe nói Tôn Tín là thủ tịch trưởng lão hoàng thất Trạm Lam, hắn thật biết to gan, dám cho Tôn giả hoàng thất vây công đệ tử ta.
Nghe được Liễu Nhiên nói, Hắc Mô biến sắc, trên trán ứa mồ hôi lạnh.
– Cái kia… Chuyện tình Tôn Tín vãn bối cũng không rõ ràng lắm. Hoàng thất từ khi đế quốc phân liệt, cũng bị chia thành hai nửa, thế nên…
Trong lòng Hắc Mô mắng to, rất sợ Liễu Nhiên sẽ có suy nghĩ đánh đồng về hoàng thất.
Liễu Nhiên nhàn nhạt gật đầu:
– Lão gia hỏa kia, trong số những người ngày trước, thiên phú thuộc hạng rác rưởi nhất, nghĩ không ra mấy năm nay lá gan lại tiến bộ không ít. Xem ra có vài người phải giáo huấn một chút, miễn cho cả ta cũng quên mất, một vài lão bất tử cư nhiên chạy di khi dễ vãn bối.
Hắc Mô và Long Vân Sơn thức thời ngậm miệng, đừng xem bọn hắn có vài phần thực lực, thế nhưng tại trước mặt người này, chút thực lực đó không đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Ngược lại, Nghệ Phong nghe được lão đầu tử nói, trong lòng cảm thấy thư sướng. Lão gia hỏa này là lần đầu tiên xuất đầu vì hắn, giờ khắc này, Nghệ Phong mới phát hiện lão đầu tử là sư tôn của mình.
– Cái kia, lão gia hỏa, ta nghĩ thế này, ngài muốn lập uy, không cần tìm người khác, Thiên Xà Cung không phải rất rắm thối sao, ngài trực tiếp tìm tới diệt là được!
Nghệ Phong cười hì hì, nói.
Thế nhưng, Nghệ Phong thật không ngờ hắn nói một câu này lại khiến sắc mặt Liễu Nhiên trầm ngâm, một lúc lâu mới nói với Nghệ Phong:
– Ta sẽ cân nhắc xem!
Nghe được những lời này của lão đầu tử, Nghệ Phong dại ra tại chỗ, thật không ngờ mình chỉ tùy ý đề nghị, lão đầu tử cư nhiên thực sự nghĩ tới. Ta kháo, lão đầu tử sẽ không ngưu bức như vậy chứ? Một người chạy tới diệt một tông môn?
– Cái kia, lão đầu tử, ta nói đùa đó, ngài đừng làm thật!
Nghệ Phong ngượng ngùng cười, rất sợ lão đầu tử thực sự giết tới, quỷ biết thế lực như vậy ẩn dấu sâu cỡ nào, tuy rằng lão đầu tử mạnh, thế nhưng hai tay khó địch nổi đông người a.
Liễu Nhiên lắc đầu nói:
– Có một chuyện vẫn phải xử lý! Hơn mười năm rồi, chung quy không bỏ được.
Liễu lão nghe được câu cảm thán này của lão đầu tử, hắn bước lên một bước, nói:
– Thiếu gia, nếu người muốn động tới Thiên Xà Cốc, sợ rằng người sẽ bị cuốn vào dòng xoáy kia, đến lúc đó e…
Liễu Nhiên ha ha cười, ngắt lời Liễu lão, nói:
– Vài chục năm trước ta còn không sợ, hiện tại sợ gì? Có điều, nhân chuyện hôm nay, Nghệ Phong ngươi cũng phải cẩn thận một điểm, sợ là ngươi cũng bị một ít người đặt trong tầm nhìn, khó bảo chứng không có người tìm ngươi gây phiền phức.
Nghe câu này, Nghệ Phong hơi kinh ngạc, trong lòng mơ hồ nhận thấy được, dường như hắn hắn vì Liễu Nhiên cũng bị cuốn vào trong một dòng xoáy.
– Lão đầu tử, cái kia, ngài không làm ta sợ chứ? Hiện tại ta cũng không phải đối thủ những lão già này!
Liễu Nhiên lắc đầu nói:
– Bọn họ ngược lại không đến mức phải xuất thủ với ngươi, có điều những thế lực phụ thuộc vào bọn họ khó bảo chứng nhắm vào ngươi để lấy lòng họ, thế nên, ngươi cẩn thận một chút là được, mau chóng đề thăng tới Tôn cấp đi.