Phần 369: Thái cực âm dương
Phệ Châu vừa vào trong cơ thể Nghệ Phong, cho dù trên Phệ Châu có khí tức tinh thần của Nghệ Phong, thế nhưng lực thôn phệ khổng lồ cũng giống như cá kình nuốt cả đất trời, từng luồng đấu khí như sóng biển thủy triều hoàn toàn bị Phệ Châu thôn phệ.
Tốc độ thôn phệ kinh khủng này cũng đồng thời khiến Nghệ Phong cảm thấy rét lạnh trong lòng. Băng ngưng đan cũng nhanh chóng được ném vào trong miệng, ngay khi băng ngưng đan vừa rơi vào trong miệng, một màng băng sương xuất hiện trên da của Nghệ Phong, lớp sương băng trắng tuyết ngưng tụ lại nhanh chóng, lan khắp toàn thân Nghệ Phong, tại vị trí quanh thân Nghệ Phong xuất hiện từng làn gió lạnh thấu xương cuốn lên trời cao, mây mù cũng bị ngưng tụ thành hoa tuyết bay xuống.
– Đây là hiệu quả của đan dược thất giai sao?
Điệp Vận Du cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua đan dược thất giai, nhìn băng ngưng đan khiến cho một phiến thiên địa phải biến sắc, trong lòng Điệp Vận Du chấn động không thôi, thảo nào nói địa vị y sư có thể luyện chế ra đan dược thất giai cũng không thua kém gì Tôn cấp, bằng vào dược hiệu thế này, quả thực có tư cách ngồi ngang hàng với Tôn cấp.
Băng ngưng đan làm đông kết đấu khí và kinh mạch của Nghệ Phong, dưới lực đông kết này, lực lượng thôn phệ của Phệ Châu cũng hạ thấp hơn phân nửa. Lúc này Nghệ Phong cũng không dám chậm trễ, Phệ Châu rất nhanh bị hắn dẫn dắt vào trong khí hải, đồng thời năng lượng thuộc tính hỏa cũng ùn ùn kéo đến, nung rèn viên Phệ Châu lấp lánh ánh sáng xanh biếc.
Đúng như Nghệ Phong dự đoán, một núi không thể có hai hổ. Phệ Châu mang thuộc tính thủy dương một khi vào trong khí hải, thì viên Phệ Châu thủy âm đang xoay quanh trong khí hải liền trở nên bạo động dữ dội, từng luồng năng lượng Phệ Châu mang theo khí tức huyền băng xông lên oanh kích viên Phệ Châu có thuộc tính thủy dương.
Rất nhanh, cùng lúc với việc nung rèn viên Phệ Châu của Nghệ Phong, hai viên Phệ Châu lúc này cũng bắt đầu giao tranh.
Hai luồng năng lượng khổng lồ do hai viên Phệ Châu tự ngưng tụ xông thẳng vào nhau, khí hải vốn dĩ yên tĩnh, dưới sự va chạm mạnh mẽ này, linh khí trong đó cũng bị khơi dậy lên những cơn sóng triều dữ dội.
Loại sóng triều này khiến cả khí hải giống như một chiến trường, mà diễn viên chính của chiến trường này là hai viên Phệ Châu, từng luồng năng lượng khổng lồ từ trong Phệ Châu tách ra. Sự băng hàn của thuộc tính âm không ngừng giao phong với sự nóng bức của thuộc tính dương. Nghệ Phong giống như đặt chân trong những cơn sóng triều băng hỏa cửu trùng thiên, toàn thân và sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí có tơ máu không ngừng tuôn ra. Làn da vốn dĩ trắng nõn của hắn bị nhuốm màu máu đỏ tươi, từng khối máu tươi ngưng kết đọng lại.
Điệp Vận Du nhìn thân thể đang méo mó biến dạng của Nghệ Phong, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lại thật chặt, thế nhưng lại không dám quấy rối Nghệ Phong.
Lúc này Nghệ Phong căn bản không rảnh để cố kỵ hai viên Phệ Châu tranh đấu, đấu khí thuộc tính hỏa trong cơ thể thi triển đến mức tận cùng, từng vòng được đưa vào trong Phệ Châu thuộc tính thủy dương, dưới sự trui rèn nóng rực của năng lượng thuộc tính hỏa, thuộc tính thủy dương rốt cuộc cũng có chút biến hóa.
Đương nhiên, chút biến hóa ấy khiến cho nó càng thêm bạo động kinh khủng, từng luồng linh khí trong khí hải một lần lượt bị nó thôn phệ, sau đó hóa thành từng đạo năng lượng mang khí tức dương nhiệt oanh kích vào Phệ Châu thủy âm.
Hai cổ năng lượng cực đoan giống như một hổ một lang, hổ lang tranh nhau thi triển sự hung tàn mạnh mẽ nhất mà chúng có thể thi triển. Lực va chạm điên cuồng khiến khí hải của Nghệ Phong gần như sắp sụp đổ. Cũng may đây là khí hải do Lăng Thần Quyết hình thành, ngay lúc vừa sụp đổ thì chỉ trong chốc lát liền ngưng tụ trở lại, nếu là khí hải bình thường, chỉ e là đã sớm vỡ tan rồi.
Thế nhưng, cho dù là Lăng Thần Quyết thì cũng không chịu nổi sự đả kích kinh khủng như vậy, nếu như vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ là năng lực khôi phục của Lăng Thần Quyết cũng đáp ứng không kịp.
Thế là, trong lòng Nghệ Phong càng sốt ruột, từng đạo linh khí chuyển đổi thành năng lượng thuộc tính hỏa, rót vào trong Phệ Châu.
Phệ Châu thủy âm đã ở lâu trong khí hải, đẳng cấp Phệ Châu thủy dương lại cao hơn một bậc. Sự tranh giữa hai viên châu coi như lực lượng ngang nhau. Trong khí hải nổi lên từng làn sóng năng lượng, giống như núi lửa dưới đáy biển bùng nổ, gây nên những cơn sóng thần dữ dội.
Lúc này Nghệ Phong đã hoàn toàn biến thành người máu, đồng thời cuộc tranh đấu của hai viên Phệ Châu cũng khiến thiên địa dị biến. Toàn bộ năng lượng của thiên địa đều ùn ùn tuôn vào trong cơ thể của Nghệ Phong, lực thôn phệ của hai viên Phệ Châu trùng điệp lên nhau, lực thôn phệ này khiến cho linh khí trong phương viên cả ngàn thước đều hội tụ lại, hình thành dòng xoáy thật lớn trên đỉnh đầu Nghệ Phong, dần dần ngưng tụ thành thực chất.
Nhìn Nghệ Phong đang bị năng lượng thực chất bao bọc lại, vẻ chấn động trên mặt Điệp Vận Du không thể kiềm chế được, miệng há hốc, sắc mặt trắng bệch nhưng chung quy cũng không nói gì.
Cổ năng lượng này nồng đậm hơn vô số lần so với lúc nàng thăng cấp lên Tôn cấp. Năng lượng khổng lồ như vậy làm sao Nghệ Phong có thể chịu đựng được? Kinh mạch của hắn dưới cổ năng lượng này có thể bị nổ tung ra hay không?
Điệp Vận Du không biết đáp án, nàng chỉ có thể nhìn cổ năng lượng như thực chất, hóa thành từng con thủy long, xông vào trong cơ thể Nghệ Phong, mỗi khi một đạo năng lượng thủy long xông vào, thân thể Nghệ Phong lại càng thêm co quắp lại một cách đáng sợ.
Trong lòng Điệp Vận Du lo lắng không gì sánh được, thế nhưng nàng cũng biết lo lắng thì cũng vô dụng, dưới lực thôn phệ này, nàng thậm chí đến gần Nghệ Phong cũng không thể làm được.
Đương nhiên, cổ năng lượng khổng lồ này bạo động cũng khiến Điệp Vận Du phải tập trung hết toàn bộ tinh thần, động tĩnh lớn như vậy, nếu như còn không thể thu hút người của Văn Linh Cốc, vậy thì người của Văn Linh Cốc đều là kẻ ngu. Tuy rằng lúc này lực thôn phệ khổng lồ quanh thân Nghệ Phong căn bản không cần lo lắng sẽ có người dám đánh lén hắn, thế nhưng lúc lực thôn phệ này biến mất thì sao? Hơn nữa nếu như có thêm đan dược phụ trợ, chỉ e là Nghệ Phong cũng đồng thời dữ nhiều lành ít.
Suy nghĩ đến đây khiến tinh thần của Điệp Vận Du căng thẳng đến mức tận cùng. Đấu khí trong cơ thể mau chóng vận chuyển trong kinh mạch.
Hai viên Phệ Châu tranh đấu gây nên cơn lốc xoáy năng lượng cũng không ngừng lại, ngược lại càng ngày càng có thực lực mãnh liệt, thân thể Nghệ Phong vốn đang ngồi trên một tảng đá nhô ra ngoài cũng bị năng lượng thực chất bao phủ, toàn bộ nâng lên bay bổng trong hư không.
Cổ năng lượng nồng đậm này cuối cùng cũng khiến Yêu Ngọc vẫn luôn chìm trong giấc ngủ say trong lòng Nghệ Phong mở mắt ra, nhìn năng lượng nồng đậm này, trong mắt Yêu Ngọc tràn đầy vẻ tham lam, há mồm hút một cái, cổ năng lượng nồng đậm hình thành thực chất kia bị nó hấp thụ đi vào như hút nước.
Chỉ là, thôn phệ như vậy vẫn khiến nó như chưa hài lòng, thân thể nó bỗng biến nhỏ lại, chui vào trong cái miệng đang hơi hé mở của Nghệ Phong. Đối với khí hải của Nghệ Phong, Yêu Ngọc đã hết sức quen thuộc, chỉ trong nháy mắt thì Yêu Ngọc đã tiến vào trong khí hải của Nghệ Phong rồi.
Yêu Ngọc sau khi tiến vào trong khí hải, đối với tranh đấu của hai viên Phệ Châu coi như mắt điếc tai ngơ, ngược lại từng con thủy long do từng cổ năng lượng đang dũng mãnh ùa vào trong cơ thể Nghệ Phong đều bị nó há mồm hút một cái, hơn phân nửa liền bị nó thôn phệ vào.
Yêu Ngọc thôn phệ như vậy khiến áp lực trong kinh mạch và khí hải của Nghệ Phong vốn như sắp nứt toạc ra liền giảm mạnh, tâm thần Nghệ Phong hoàn toàn tập trung trong khí hải, nhìn Yêu Ngọc trong suốt lấp lánh, vội vã truyền ra môt tia ý niệm:
– Yêu Ngọc, giúp ta dung hợp Phệ Châu!
Nghệ Phong lúc này đành cứu ngựa chết thành ngựa sống, hắn đã thi triển tất cả những gì hắn có, thế nhưng vẫn không thể luyện hóa được viên Phệ Châu này. Nhớ tới lúc đó Yêu Ngọc giúp hắn dung hợp Phệ Châu thủy âm, Nghệ Phong cũng vô cùng chờ mong Yêu Ngọc có thể sáng tạo kỳ tích lần nữa.
Yêu Ngọc vô cùng có linh tính, nhận biết được ý niệm hô hoán của Nghệ Phong, Nghệ Phong rõ ràng nhận thấy được vẻ hưng phấn từ trong mắt nó, thân thể vốn thu nhỏ lại bỗng biến lớn vài phần, năng lượng nồng nặc đang cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong liền bị thân thể nó hấp thu hết phân nửa.
Đối với khả năng tranh đoạt thức ăn trước mặt Phệ Châu của Yêu Ngọc, Nghệ Phong đã quen thuộc. Chỉ thấy trong miệng Yêu Ngọc phun ra một ngọn lửa mang khí tức kinh khủng, lao thẳng về phía Phệ Châu thủy dương.
Ngọn lửa nóng rực này khiến trong lòng Nghệ Phong mừng rỡ vạn phần, Nghệ Phong cũng không dám dừng lại, liền điên cuồng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, phối hợp ngọn lửa này của Yêu Ngọc, từng đạo khí tức tinh thần được đánh vào trong Phệ Châu thuộc tính thủy dương.
Yêu Ngọc rõ ràng cực kỳ có hứng thú với việc phun lửa, ngọn lửa càng phun càng tinh thuần, Nghệ Phong cảm thấy nhiệt độ trong khí hải đã đạt đến mức cực kỳ khủng bố, khí tức nóng cháy cuối cùng cũng làm cho Phệ Châu thuộc tính thủy dương bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Trong lúc hòa tan, nó bạo động càng thêm mãnh liệt. Điên cuồng thôn phệ tất cả năng lượng mà nó có thể thôn phệ, duy nhất có điều khác biệt chính là, đối với Yêu Ngọc trong khí hải của Nghệ Phong, chúng đều lựa chọn cách coi như không thấy, đều mặc cho Yêu Ngọc cướp đoạt năng lượng vốn thuộc về chúng, và cũng mặc cho ngọn lửa của Yêu Ngọc luyện hóa.
Trạng thái quỷ dị này khiến cho Nghệ Phong nghi hoặc, thế nhưng căn bản không có thời gian để quản những chuyện này, có Yêu Ngọc tham gia luyện hóa, sự căng thẳng vốn có trong lòng của Nghệ Phong đã hoàn toàn được thả lỏng, Yêu Ngọc nhàn nhạt thiêu đốt không dứt, xác suất thành công để dung hợp Phệ Châu liền tăng lên đến hơn bảy phần.
– Kháo… Nếu như biết ngươi đối với dung hợp Phệ Châu có hiệu quả như vậy thì ta đã sớm ném ngươi vào trong khí hải rồi!
Trong lòng Nghệ Phong nhịn không được mắng to một tiếng, nếu sớm biết Yêu Ngọc có thuộc tính biến thái thế này, hắn vừa nãy cũng không đến mức bị rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh.
Phệ Châu chậm rãi hòa tan, bên trong năng lượng châu đã bị Nghệ Phong đánh vào dấu ấn tinh thần và chuyển đến khí hải, trong viên năng lượng châu này có một quả cầu nho nhỏ màu xanh lam, đó chính là Phệ Châu thủy âm.
Điều khác nhau với vừa nãy chính là, lúc này Nghệ Phong mới di động Phệ Châu thủy dương tiến vào trong năng lượng châu, Phệ Châu thủy âm cũng không chống cự lại, mà ngược lại di động qua bên cạnh một chút, nhường lại một ít vị trí cho viên châu thuỷ dương.
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh này, chân máy hơi nhíu lại, lúc này dung nhập Phệ Châu vào năng lượng châu đã không phải vấn đề gì lớn, thế nhưng điều mà Nghệ Phong muốn làm nhất chính là dung hợp hai viên Phệ Châu. Âm dương dung hợp, nhất định giúp đẳng cấp Phệ Châu tăng mạnh thêm một tầng.
Âm dương là đối lập nhau, nhưng tất nhiên cũng là hỗ trợ lẫn nhau. Cả hai muốn dung hợp lại, hai viên Phệ Châu tuyệt đối sẽ chống cự nhau. Thế nhưng, có biện pháp nào có thể hợp tụ âm dương?
Ý niệm đầu tiên trong đầu Nghệ Phong chính là song tu, nếu như có người biết ý niệm đầu tiên trong đầu Nghệ Phong chính là điều này, tất nhiên sẽ mắng là đồ xấu xa. Thế nhưng Nghệ Phong lại thực thực sự chỉ nhớ tới điều này, đương nhiên nghĩ đến điều này cũng khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười, hai viên Phệ Châu thì song tu thế nào?
Ngay lúc Nghệ Phong đang bó tay hết cách, tinh thần đột nhiên chấn động một cái:
– Thái cực âm dương!
Nhớ tới thái cực kiếp trước được tôn làm quốc bảo, trong lòng Nghệ Phong cũng hết sức hưng phấn.
Mà ngay lúc Nghệ Phong thầm hưng phấn vì nghĩ đến thái cực, mấy thân ảnh cũng đồng thời từ trên vách núi lăng không bay xuống, người dẫn đầu chính là tôn giả Văn Linh Cốc, kẻ lúc đầu truy sát hắn trong di chỉ.
Điệp Vận Du nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng thấy lạnh toát. Nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lúc này Nghệ Phong vẫn đang điên cuồng thôn phệ năng lượng, năng lượng khổng lồ bạo động vẫn gào thét không ngớt.