Phần 363: Đùa quá trớn rồi
Lúc đạo tàn ảnh của hắn bị hỏa long đốt sạch sẽ một lần nữa, nhân ảnh của Nghệ Phong lại lần nữa né tránh sang một hướng khác, nhiệt độ xung quanh điên cuồng tăng lên, khiến sắc mặt Nghệ Phong ngưng trọng, đấu khí trong cơ thể cũng cuồn cuộn tuôn ra. Tuy hắn tránh thoát được vài lần công kích của đối phương, nhưng sử dụng bí kỹ Trảm Tiên là có thời gian hạn chế, nếu như thời gian hữu hiệu qua đi thì hắn cũng chỉ còn có nước bị đối phương giết chết.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong bỗng nổi hung, đấu khí toàn thân từng vòng từng vòng tuôn ra quanh cánh tay của hắn, sau đó hình thành từng đợt sóng ngưng tụ trên thân quyền, mỗi một làn sóng năng lượng trùng kích lên trên một làn sóng năng lượng phía trước, hai luồng năng lượng trong nháy mắt liền nén chặt lại với nhau, hình thành một mật độ kinh khủng.
Dưới sự trùng kích của luồng năng lượng này, xương cốt Nghệ Phong cũng phải vang lên tiếng răng rắc, hiển nhiên là đang hội tụ lực lượng khổng lồ. Dưới luồng năng lượng này, quang mang quanh cánh tay Nghệ Phong bùng phát dữ dội, quang mang màu vàng và quang mang màu đỏ đan xen nhau hiện lên. Dưới hai luồng quang mang chói mắt, một luồng quang mang màu xanh lam mỏng manh giúp hai loại năng lượng bám chặt lấy nhau, sau đó đè nén lại cho càng thêm ngưng tụ.
Khí thế xuất hiện trên thân quyền của Nghệ Phong nâng cao lên với tốc độ đáng sợ, khí thế khổng lồ khiến cho hư không chấn động. Tình trạng này khiến Lý Mông hừ một tiếng:
– Phô trương thanh thế!
Nói xong, khí thế của Lý Mông không còn bảo lưu chút nào, khí thế của Tôn cấp vô cùng khổng lồ, trực tiếp nè nặng về phía Nghệ Phong, khí thế khổng lồ mang theo từng cơn lốc xoáy rít gào, toàn bộ quét thẳng về phía Nghệ Phong. Hiển nhiên, Lý Mông muốn dùng khí thế đàn áp Nghệ Phong.
– Hừ!
Khí thế cuộn đến, nếu như là Vương cấp bình thường nhìn thấy tất nhiên trong lòng sẽ hết sức hoảng sợ, thế nhưng Nghệ Phong lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Mông châm chọc nói:
– Khí thế như vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ dám xuất ra!
Một câu nói này khiến Lý Mông tực giận hóa cuồng, khí thế lại lần nữa bành trướng, cuồng phong quét ngang về phía Nghệ Phong:
– Chưa từng thấy qua tiểu tử nào ngông cuông như ngươi! Đi…
Thế nhưng, chữ “chết” của Lý Mông còn chưa nói ra thì trên mặt bỗng lộ vẻ không thể tin được, mở mắt to trừng trừng nhìn thiếu niên trước mặt, con ngươi co rút lại, thất thần hô lớn:
– Tôn cấp?
Trong cơ thể Nghệ Phong trước mặt bùng phát ra một khí thế quân lâm thiên hạ, khí thế này không chút né tránh mà đón thẳng lấy khí thế của Lý Mông, giống như thiên quân vạn mã xông thẳng lên phía trước không biết lùi bước, mang theo sự bá đạo và không thể địch nổi quét sang kẻ địch.
Ầm… Hai luồng khí thế chạm tráng vào nhau, toàn bộ hư không hơi bị chấn động uốn khúc, một cơn lốc xoáy từ trong đó cuộn lên, lan rộng ra toàn bộ phía chân trời, mang theo tiếng gió rít kinh khủng, càn quét sạch hết những gì trên mặt đất, giống như cơn hồng thủy rửa sạch mọi nơi nó cuốn qua.
Sau khi hai luồng khí thế chạm tráng với nhau, Lý Mông liên tục thoái lui ba bước, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, từ trong đáy lòng lộ ra vẻ không thể nào tin được!
– Ngươi là Tôn cấp?
Lý Mông trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, nhưng lập tức liền lắc mạnh đầu:
– Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Thực lực của ngươi rõ ràng chưa đạt đến Tôn cấp, thế nhưng vì sao khí thế lại có thể sánh ngang Tôn cấp?
Trong mắt Lý Mông tràn đầy vẻ hoảng sợ, khí thế này lại khiến hắn phải rơi vào thế hạ phong. Điều này sao có thể được? Một Vương cấp làm sao có thể phát ra khí thế như vậy?
– Hừ!
Nghệ Phong cũng không có thời gian giải thích cho tên này, Tinh Bạo Thiên Hạ đã hình thành, liền vung nắm đấm hung hăn tấn công mạnh bạo về phía đối phương, nơi nắm đấm lướt qua, không gian như bị uốn khúc vỡ vụn, những mảnh không gian trong suốt vỡ vụn thỉnh thoảng bắn ra, lấp loé ánh sáng long lanh, sau đó lại biến mất trong hư không.
Ánh mắt Lý Mông ngưng trọng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, lực lượng như vậy mà một Vương cấp có thể phát huy ra được sao?
Chỉ là, tuy hắn kinh ngạc, thế nhưng trên mặt vẫn mang vẻ khinh thường, đấu khí trong cơ thể xuyên thấu qua sang cánh tay, một quyền hung hăng đánh thẳng đến Nghệ Phong. So với khí thế của Nghệ Phong, uy thế nắm đấm của Lý Mông càng có vẻ kinh khủng hơn, cánh tay vung lên rồi hợp lại như có thể mang theo từng cơn chấn động lung lay.
Ầm…
Nghệ Phong tung một quyền đánh sang Lý Mông, trên cánh tay truyền đến lực lượng cường đại, khiến cánh tay hắn phải rút mạnh về, sau đó lại một quyền đánh sang hai luồng công kích Tinh Bạo Thiên Hạ, âm thanh đinh tai nhức óc làm cho người ta phải ù tai phát mộng.
Đồng thời, không gian chỗ hai người giao thủ cũng hoàn toàn sụp đổ, từng mảnh vỡ long lanh trong suốt rơi xuống, lúc này Nghệ Phong phun một ngụm máu tươi, bị văng ngược về phía sau, cánh tay run lên bần bậc. Còn Lý Mông đứng ở phía đối diện cũng đồng thời lùi về sau mấy bước, mặc dù có chút chật vật, nhưng sau đó cũng đứng vững lại được.
Nghệ Phong lau vất máu nơi khóe miệng, trong mắt có vẻ hung tợn, thật không ngờ dưới chiêu Trảm Tiên ngưng tụ hoàn toàn, thi triển mười thành Tinh Bạo Thiên Hạ hai lần công kích, lại vẫn không làm gì được đối phương. Tôn cấp, lẽ nào thực sự kinh khủng như vậy?
Hít sâu một hơi, từ trong giới chỉ lấy ra một viên đan dược lục giai để bình phục huyết khí, khuôn mặt vốn đang trắng bệch của Nghệ Phong mới khôi phục lại một chút huyết khí, xoa xoa đôi tay đã trở nên tê dại, Nghệ Phong trừng mắt nhìn thẳng vào Lý Mông.
Lý Mông nhận thấy được ánh mắt hung tàn của Nghệ Phong, trong lòng hắn cũng không kiềm nén được sự kinh ngạc, một Vương cấp nho nhỏ lại có thể mạnh mẽ đối kháng với chín thành lực lượng của hắn, đây chính là chín thành lực lượng của Tôn cấp a, Vương cấp há có thể so sánh được? Cho dù là Vương cấp đỉnh phong thì cũng còn kém xa.
Lý Mông hừ một tiếng, nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói:
– Tiểu tử, khó trách ngươi chỉ là một Vương cấp mà lại dám đi gây chuyện với Âm Quỷ, không ngờ thực sự có vài phần bản lĩnh.
– Bổn thiếu gia có bản lĩnh hay không, còn cần ngươi đánh giá sao?
Nghệ Phong nói xong, một quyền nữa lại đánh thẳng về phía Lý Mông, trước đây thi triển một lần Tinh Bạo Thiên Hạ, đấu khí trong cơ thể hắn sẽ bị hút sạch không còn chút nào, lần này nhờ có bí kỹ Trảm Tiên, thực lực tăng vọt, hiện giờ vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng thêm vài lần Tinh Bạo Thiên Hạ.
– Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Tuy Lý Mông kinh ngạc về thực lực mà Nghệ Phong thi triển ra, thế nhưng đối với sự khiêu khích của Nghệ Phong dành cho hắn, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng khinh thường, Vương cấp dù sao cũng vẫn là Vương cấp, cho dù đặc thù hơn nữa thì bất quá cũng là một Vương cấp.
Lý Mông tùy ý tung ra một quyền, vượt qua không gian chạm trán mạnh mẽ với một quyền của Nghệ Phong.
Ầm… ầm…
Hai nắm đấm, không có chút hoa hoè, cứ như vậy va thẳng vào nhau, lực va chạm khổng lồ chấn động đến nỗi hư không không ngừng vang lên tiếng gào rít, kình khí bùng phát khắp bầu trời không ngừng bắn ra tứ tung, mặt đất bị kình khí bắn xuống, hình thành từng cái hố thật to, đồng thời bùn đất bị nhấc lên khỏi mặt đất vào bị cơn lốc xoáy cuốn bay khắp hư không.
Phụt…
Nghệ Phong mỗi lần chạm quyền với Lý Mông, một búng máu tươi liền từ trong miệng hắn trào ra, màu tươi đỏ ói chói mắt vẽ thành từng vết tích trên hư không, trông cực kỳ ghê rợn khủng bố.
– Không biết tự lượng sức mình!
Lý Mông nhìn Nghệ Phong vẫn đối cứng với hắn, khóe miệng lộ ra vẻ xem thường, dám so sánh đấu lực lượng với mình, đó là đối phương muốn tìm chết.
– Phải không?
Nghệ Phong nghe Lý Mông nói, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ cười hết sức quỷ dị, hắn không để ý đến vết máu nơi khóe miệng vẫn còn tuôn ra, đấu khí trong cơ thể đã cuồn cuộn phóng ra, từng đạo đấu khí không ngừng truyền sang thân quyền của Nghệ Phong bằng một quỹ tích kỳ lạ.
Tà Đế lực trong cơ thể Nghệ Phong cũng hoàn toàn không chút bảo lưu, hoàn toàn rót sang thân quyền của hắn, có Tà Đế lực gia nhập, thân quyền của hắn càng bùng phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng này hầu như có thể lấn át cả ánh sáng của thái dương.
Nắm đấm như mang theo sức mạnh diệt thế, một quyền hung hăng đánh về phía Lý Mông.
Từ khi Lý Mông nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Nghệ Phong thì đã cảnh giác, khi hắn nhận thấy lực lượng trên thân quyền của Nghệ Phong đang dâng cao lên với một tốc độ kinh khủng, sự hoảng sợ trong mắt hắn cũng không còn kiềm chế được nữa, đấu khí toàn thân không chút bảo lưu. Toàn bộ dồn hết sang cánh tay, đấu khí khổng lồ khiến cho hư không bắt đầu uốn khúc chấn động, mang theo tiếng gào rít bén nhọn, chạm trán thẳng vào nắm đấm của Nghệ Phong.
– Tinh Bạo Nhật Nguyệt!
Cánh tay Nghệ Phong vung lên, một quyền tích tụ đã lâu liền đánh thẳng đến Lý Mông. Bằng vào thực lực tăng vọt sau khi Nghệ Phong thi triển Trảm Tiên, thi triển Tinh Bạo Thương Khung cũng chỉ có thể thi triển ra thức thứ hai, hơn nữa thi triển cũng tương đối miễn cưỡng. Chẳng qua, cho dù như vậy Nghệ Phong cũng bị đối phương đánh cho huyết khí sôi trào, nhưng khi thi triển ra Tinh Bạo Nhật Nguyệt cũng khiến đối phương không thể tránh né được.
Ầm…
Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, hai luồng năng lượng giống như đang bùng nổ, từ vị trí trung tâm, dư kình năng lượng cuốn ra bên ngoài, luồng dư kình năng lượng này khiến cho hư không uốn khúc, cuồng phong nổi dậy khắp bầu trời, thổi tóc Nghệ Phong tung bay phấp phới. Đồng thời, dưới sự trùng kích của dư kình khổng lồ, quần áo Nghệ Phong cũng vang lên tiếng bị xé rách.
Năng lượng trùng kích bùng nổ, khiến Nghệ Phong vị văng ngược ra ngoài. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn phải lấy ra vô số đan dược quăng thẳng vào trong miệng.
Mà bị văng ngược ra ngoài không chỉ có một mình Nghệ Phong, Lý Mông cũng đồng thời bị phun máu miệng, vẽ thành một quỹ tích trong hư không, bay ngược về phía sau.
Tuy Nghệ Phong đang lăng không văng ngược lại trong hư không, động tác trên tay hắn chẳng chút nào chậm lại, trong lúc ngón tay điểm động, một đạo Lục Giác Mang Tinh mạnh mẽ hình thành, sau đó hóa thành một đạo hồng quang nhanh chóng phóng thẳng về phía Lý Mông đang bị văng ngược ra sau.
Ầm…
Lục Giác Mang Tinh lướt đến trước mặt Lý Mông, sau đó bùng nổ mạnh mẽ, lực lượng khổng lồ nện thẳng lên người Lý Mông đang văng ngược lại, Lý Mông phun ra mấy ngụm máu tươi một lần nữa, mang theo màu sắc hết sức khủng bố đáng sợ.
Lúc này Nghệ Phong cũng lảo đảo bước mấy bước thật sâu trên mặt đất mới đứng vững lại được, huyết khí nhộn nhạo trong ngực khiến hắn lần nữa phun bắn ra máu.
Còn Lý Mông ở phía đối diện lại rơi đập mạnh một cái lên mặt đất, khóe miệng run rẩy.
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh này liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, Nhiếp Hồn Thuật tối hậu quả nhiên phát huy hiệu quả phi phàm. Nếu như bình thường dùng Nhiếp Hồn Thuật, tất nhiên đối với Tôn cấp không có uy hiếp gì lớn, thế nhưng thi triển chiêu này sau khi thi triển Tinh Bạo Nhật Nguyệt sẽ khiến cho Tôn cấp khó lòng phòng bị.
Thế nhưng, sự vui mừng của Nghệ Phong cũng không duy trì được một phút đồng hồ, ánh mắt Nghệ Phong đích mạnh mẽ bỗng co rút lại, nhìn chăm chăm vào Lý Mông té ngã nằm trên mặt đất.
Quả nhiên, Lý Mông mạnh mẽ tung người đứng lên, lau sạch vết máu nơi khóe miệng, trong mắt mang theo vẻ âm trầm nhìn chằm chằm Nghệ Phong, tựa hồ muốn bầm thây Nghệ Phong thành vạn đoạn.
Cái ánh mắt tràn đầy sát ý ấy, khiến trong lòng Nghệ Phong phát lạnh, thật không ngờ mình dựa vào thủ đoạn liều mạng bị thương nặng, nhưng vẫn không thể khiến đối phương mất đi sức chiến đấu.
– Tiểu tử, bản tôn xem ngươi còn có thủ đoạn gì. Ngày hôm nay ta muốn lăng trì ngươi ngàn đao!
Âm thanh âm lãnh không gì sánh được khiến sắc mặt Nghệ Phong càng ngưng trọng hơn, huyết khí không ngừng nhộn nhạo trong cơ thể khiến hắn chỉ đành cười khổ.
– Lần này đùa quá trớn rồi!