Phần 343: Thắng
– Tiếp tục!
Nghệ Phong nhìn Long Thủy, thấp giọng quát lên. Một vòng quyển đấu khí đẩy lên thân kiếm, một kiếm tiếc tục bay nhanh về phía Long Thủy, nơi lợi kiếm đi qua, không gian như ẩn như hiện những vết rách đen ngòm, tiếp xé gió không dứt bên tai.
– Hừ!
Long Thủy hừ lạnh một tiếng, cũng nghênh đón Nghệ Phong, hai người một lần nữa quấn lại một chỗ, hai bóng ảnh không ngừng chớp động.
Điệp Vận Du nhìn hai đạo nhân ảnh trong hư không, nguyên bản nàng còn căng thẳng cũng dần thả lỏng xuống. Tuy rằng lực lượng Nghệ Phong kém Long Thủy một bậc, thế nhưng tốc độ hắn tuyệt đối có thể bù đắp được, cho dù Nghệ Phong không thắng được Long Thủy, cũng không đến mức phải nguy hiểm. Dù sao lực lượng của Nghệ Phong cũng chỉ thua kém Long Thủy một bậc mà thôi.
– Vận Du, người kia là ai?
Ngay khi ánh mắt Điệp Vận Du đang chăm chú theo dõi Nghệ Phong trên hư không, một thanh âm nữ nhân vang lên bên tai nàng.
Điệp Vận Du nhanh quay đầu lại nhìn, thấy được bóng dáng quen thuộc của sư tôn đang đứng cạnh sư bá, ánh mắt đồng dạng cũng chăm chú nhìn lên hư không, cuối cùng ngưng lại trên người Nghệ Phong.
– Sư tôn, sư bá. Hắn chính là Nghệ Phong!
Điệp Vận Du giới thiệu, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra vẻ đỏ ửng.
Sư tôn Điệp Vận Du là Hoa Diễm Xuân và sư bá Long Vân Sơn liếc mắt trao đổi, bọn họ cũng rất ít khi nhìn thấy Điệp Vận Du đỏ mặt, trong lòng hai người cũng hiểu ra một tia, gật đầu nói:
– Chính là Nghệ Phong đế quân đã giúp Long Thiên ngồi lên ngôi vị hoàng đế!
Thấy Điệp Vận Du gật đầu, Long Vân Sơn lại nghi hoặc hỏi:
– Vì sao hắn lại đánh với Long Thủy?
Điệp Vận Du nghe Long Vân Sơn hỏi, sắc mặt một lần nữa ửng đỏ, thế nhưng vẫn giải thích:
– Sư huynh Long Thủy muốn đánh sinh tử chiến với Nghệ Phong, Nghệ Phong chấp nhận.
Thấy dáng dấp này của Điệp Vận Du, là người từng trải, Long Vân Sơn tự nhiên minh bạch nguyên nhân trong đó, hắn cười khổ một tiếng nói:
– Tâm tư vị sư huynh này của ngươi chưa từng che giấu, ngươi không thử suy nghĩ một chút sao?
Điệp Vận Du đưa mắt nhìn về phía Nghệ Phong, chăm chú lắc đầu, nói:
– Sư bá, ta đối với sư huynh vẫn chỉ có tình huynh muội!
Long Vân Sơn nghe thế, không nhịn được thở dài một hơi. Khi trước, Điệp Vận Du bị mấy lão gia trong Hộ Quốc Tông bức gả cho hoàng đế Trạm Lam, bọn họ không ngăn cản được, hiện tại Hộ Quốc Tông phân liệt, mấy lão gia kia bị đánh đuổi, thậm chí bị chém giết mất hai người, Điệp Vận Du cũng thành người đứng đầu một tông, hoàn toàn có được tự do của mình. Nguyên bản Long Vân Sơn và Hoa Diễm Xuân muốn ghép Điệp Vận Du và Long Thủy thành một đôi, dù sao Long Thủy cũng là người nổi bật nhất trong số các đệ tử, tuy rằng còn kém Điệp Vận Du, nhưng sớm muộn cũng có thể đi vào cấp độ Tôn Cấp, giao tông môn vào tay hai người bọn họ là chuyện không gì tốt bằng.
Đáng tiếc hiện tại xem ra, Tương Vương hữu tình Thần Nữ vô tâm, Điệp Vận Du căn bản không có tâm tư gì với Long Thủy.
– Ngươi rất thích hắn?
Hoa Diễm Xuân nhìn người đệ tử đắc ý, hỏi.
– A!
Điệp Vận Du thật không ngờ sư tôn hỏi trực tiếp như vậy, sắc mặt lập tức đỏ ửng, gật đầu nói:
– Vâng! So với hắn năm đó còn thích hơn!
Hoa Diễm Xuân tự nhiên biết “hắn” trong lời Điệp Vận Du là ai, chính là sư huynh thanh mai trúc mã của Điệp Vận Du.
Nghe được Điệp Vận Du nói vậy, Hoa Diễm Xuân hơi lắc đầu, cười khổ một tiếng, quay qua nói với Long Vân Sơn:
– Sư huynh, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được!
Dù sao Long Thủy cũng là đệ tử Long Vân Sơn, Hoa Diễm Xuân cũng sợ trong lòng Long Vân Sơn không vui.
Long Vân Sơn cười ha ha, nói:
– Là do hài tử Long Thủy không có phúc, chỉ cần Vận Du nghĩ được, cứ vậy đi!
Long Vân Sơn cười cười, so với Hoa Diễm Xuân, hắn cũng rất sủng ái Điệp Vận Nhu, ngày trước gả Điệp Vận Du cho hoàng đế Trạm Lam, hắn cũng cố ý phản đối, thế nhưng vẫn không thể ngăn trở.
– Có điều, người Vận Du chọn cũng không thể quá kém, bằng không ta cũng không đồng ý!
Long Vân Sơn nói vui, ánh mắt lại chuyển lên hư không.
Hoa Diễm Xuân thấy Long Vân Sơn nói thế, nàng đồng dạng cũng gật đầu! Tuy rằng ngữ khí Long Vân Sơn nói như vui, thế nhưng Điệp Vận Du và sư tôn cũng hiểu được, trong lời này còn có rất nhiều ý tứ.
Hoa Diễm Xuân đồng dạng cũng nghĩ tới, lấy tư sắc và thiên phú của Điệp Vận Du, nếu là người thực sự quá kém cỏi, sao xứng được với nàng?
Bất quá, khiến Hoa Diễm Xuân hơi an ủi chính là, trên hư không Nghệ Phong đang chiến đấu lực lượng ngang ngửa với Long Thủy, đồng thời nhìn tuổi tác còn nhỏ hơn nhiều so với Long Thủy, điều này khiến Hoa Diễm Xuân gật đầu.
– Vị đế quân làm thay đổi bất ngờ cục diện đế đô xem ra cũng có vài phần thực lực, thảo nào có thể hỗ trợ Long Thiên ngồi lên ngai vàng!
Hoa Diễm Xuân nói.
Nghe được Hoa Diễm Xuân nói, Long Van Sơn cười khổ hai tiếng nói:
– Chỉ có vài phần thực lực sao? Ha ha, năm đó sư muội lên làm tông chủ, vì một lòng tu luyện nên mặc kệ thế sự, chuyện gì đều vứt hết cho ta. Nếu như ngươi đọc trong điển tịch tông môn, sợ rằng sẽ minh bạch Tà Đế có hàm nghĩ gì! Hiện tại thoạt nhìn Long Thủy chiếm được một điểm thượng phong, chỉ sợ cuối cùng vẫn bị thua trong tay hắn. Thế nên câu vừa rồi ta nói chỉ là giỡn, chỉ cần nhìn thân phận Tà Đế của hắn, ta cũng không dám xen ngang chuyện tình uyên ương.
Long Vân Sơn nói khiến Hoa Diễm Xuân hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du. Từ khi Điệp Vận Du tiếp nhận tông môn, cũng từng đọc qua miêu tả về Tà Đế, tuy rằng cũng biết Tà Đế đại biểu hàm nghĩa phi phàm, thế nhưng vẫn không có lý giải rõ ràng được như Long Vân Sơn, nàng chỉ có thể lắc đầu chờ Long Vân Sơn giải thích.
– Tà Đế đã nhạt dần trong nhận thức của mọi người, cho dù rất nhiều tông môn trong Thánh Tông cũng không biết tới Tà Tông. Thế nên cho dù điển tịch bên trong tông cũng không thể ghi chép đầu đủ, nghĩ tuy Vận Du đã kiểm tra qua cũng không lý giải được bao nhiêu, rất có khả năng trong đó chỉ là thuật lại, thậm chí chỉ là một đoạn cố sự! Kỳ thực trước đây khi ta xem tới những điển tịch này, cũng không hiểu như vậy. Có điều, thẳng đến khi ta ngẫu nhiên gặp được một vị Tà Đế, lúc đó mới khắc sâu được Tà Đế đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Long Vân Sơn cười khổ nói.
– Sư huynh biết được những gì?
Hoa Diễm Xuân cũng rất hiếu kỳ, không biết điều gì có thể khiến sư huynh cảm thán như vậy.
– Ha ha! Sư muội hẳn có nghe qua Lâm Lang gia tộc chứ?
Long Vân Sơn nói.
Hoa Diễm Xuân gật đầu, nói:
– Tự nhiên có nghe qua đại quái vật đó, nghe nói gia tộc này truyền thừa từ viễn cổ xuống, tuy rằng hiện tại không được huy hoàng như thời viễn cổ, nhưng cỡ chúng ta vẫn không thể so sánh! Ta nghe nói bọn họ sở hữu vài nhiếp hồn sư có thể luyện chế mị đan thất giai, chỉ cần mị đan không hết, đủ để duy trì gia tộc bọn họ trường tồn không suy.
– Ha ha! Tự nhiên rồi, chúng ta không thể so sánh với đại quái vật như vậy, có điều sư muội còn không biết, tại nửa đời tu hành trước của ta, một vị Tà Đế xuất thế, một người một kiếm tới trước gia tộc Lâm Lang. Khi đó gia chủ Lâm Lang cũng là kỳ tài hiếm có, ngạo khí ngút trời khiêu chiến Tà Đế đời trước, thế nhưng Tà Đế đời trước dễ dàng thắng lợi. Sau đó gia chủ Lâm Lam vì muốn biết đối phương rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu thực lực, cư nhiên mời tới những hảo thủ từ các gia tộc tới vây công Tà Đế đời trước.
– Có điều tra được thực lực của hắn?
Điệp Vận Du hiếu kỳ hỏi.
Long Vân Sơn lắc đầu, nói:
– Nếu như điều tra được, ta sẽ không cảm thán như vậy. Khi đó những thiếu niên tài tuấn có mặt tại Lam Lang gia tộc đều dại ra, Tà Đế đời trước sau khi đánh lui toàn bộ số người vây công hắn, không hề thở dốc một hơi, quần áo nguyên vẹn nhẹ nhàng rời đi. Kết quả một trận chiến này khiến gia chủ Lam Lang gia tộc tự mình mở miệng thừa nhận vị Tà Đế kia là đệ nhất nhân đồng lứa đương thời! Sau đó, Tà Tông lần đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người cũng được những thiếu niên tài tuấn này ghi tạc trong lòng. Khi cả đám trở về liền lập tức điều tra điển tịch trong cốc, những thiếu niên tài tuấn có thể được gia tộc Lam Lang mời tới tự nhiên không phải hạng tầm thường, bối cảnh mỗi người đều thâm hậu. Khi bọn họ trở về điều tra điển tịch, trăm miệng một lời đều nói ra một câu là: Thà chọc Thánh Tông, đừng chọc Tà Đế! Trong số người nói ra câu cảm thán này, có cả gia chủ Lam Lang gia tộc!
Nghe được Long Vân Sơn nói, Điệp Vận Du và Hoa Diễm Xuân đều dại ra tại chỗ. Khiến cho vô số thiếu niên tài tuấn tâm cao khí ngạo phải thốt ra câu cảm thán như vậy, đó là hạng hào khí nào?
– Tà Đế đời trước cũng có thể là sư tôn Nghệ Phong đi! Theo câu cảm thán của đám người kia, nhìn tình huống hiện tại của Nghệ Phong, hiển nhiên Tà Tông lại chuẩn bị xuất thế rồi.
Long Vân Sơn có chút cảm thán, Tà Đế xuất thể đối với bọn họ có thể không quá ảnh hưởng, thế nhưng đối với nhưng thế lực quái vật mà nói, có thể dấy lên một hồi chấn động, tỷ như Lâm Lang gia tộc!
Nói xong những lời này, ánh mắt Long Vân Sơn cũng chuyển hướng lên hư không, giành thời gian cho Điệp Vận Du và Hoa Diễm Xuân tiêu hóa tin tức mình vừa kể.
Hai người Nghệ Phong và Long Thủy vẫn chiến đấu ngang cơ trên hư không. Long Thủy hiển nhiên thấy không làm gì được Nghệ Phong, trong lòng cảm giác buồn phiền. Rống giận một tiếng, đấu khí trong cơ thể bắn ra như một cột nước, sau đó cột nước thô to quấn lấy thân trọng kiếm của hắn, tạo thành một cảm giác nặng tựa nghìn cân. Đấu khí khổng lồ quấn lên thân trọng kiếm, lập tức khiến toàn bộ hư không hơi lắc lư, tựa hồ sắp sụp đổ ngay trong nháy mắt.
Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám đều kinh hô khỏi miệng:
– Trời ạ! Hắn cư nhiên sử dụng tới bí kỹ, thiếu niên kia làm sao chống đỡ được!
Tiếng kinh hô này khiến Điệp Vận Du và Hoa Diễm Xuân cũng chuyển ánh mắt lên không trung, ngưng lại trên người Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong không chút dị trạng.
– Đi tìm chết!
Trọng kiếm của Long Thủy hung hăng bổ về phía Nghệ Phong, nơi kiếm đi qua, không gian như sụp đổ.
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên vẻ ngưng trọng, một vòng quyển Tà Đế lực cũng truyền tới Tiêm Hổ Kiếm, một cỗ uy áp khổng lồ mạnh mẽ xuất hiện, khiến mấy người vây xem xung quanh không chịu được phải lui lại phía sau mấy bước.
– Tinh Bạo Thiên Hạ!
Nghệ Phong đối với Tinh Bạo Thiên Hạ càng dùng càng thuận tay, hắn chỉ cần nửa khắc đã cấu thành Tinh Bạo Thiên Hạ, đón công kích Long Thủy. So với không gian sụp đổ bên phía Long Thủy, chỗ Nghệ Phong chỉ khiến một mảnh nhỏ không gian hơi vặn vẹo.
Binh…
Kình khí khổng lồ từ chỗ va chạm bắn ra, khắp bầu trời vang lên tiếng phong khiếu. Một tiếng hộc máu vang lên, một đạo nhân ảnh bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống trên mặt đất, khiến mọi người hơi dại ra vì kinh hãi.