Phần 33: Tin tức Hồn Ấn Đỉnh (3)
– Xin lỗi! Cho người thất vọng rồi! Ta không biết quản sự là cái gì? Chỉ là nghĩ đến cũng là vai diễn phụ mà thôi!
Nghệ Phong nhìn Triệu lão đại cười cười, xem thường nói.
Diệp phụ nghe được Nghệ Phong nói, trái tim hắn lại mạnh mẽ nhảy lên hai nhịp. Quản sự của Tử Bang, tại trong mắt hắn cũng lại đại nhân vật lớn bằng trời. Ngược lại là vẻ mặt Diệp Hi bình tĩnh. Diệp Hi ở trong học viện Trạm Lam, tiếp xúc với rất nhiều người có thân phận địa vị cực kỳ cao. Một quản sự của Tử Bang thật sự nàng cũng không quá đi để ý thân phận của hắn.
Sắc mặt Triệu lão đại đỏ lên gay gắt, vết sẹo trên mặt giống như con rắn màu đỏ, làm cho cảm giác cực kỳ dữ tợn và đáng sự. Diệp phụ thấy thế trái tim treo lên, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Nghệ Phong.
– Tiểu tạp chủng! Hiện tại ta cho ngươi kiến thức một chút quản sự của Tử Bang có thể lên đài diễn hay không!
Triệu lão đại giận dữ trừng mắt nhìn Nghệ Phong, đấu khí mãnh liệt tập trung trên nắm tay. Hiển nhiên là muốn ra tay đối phó Nghệ Phong.
Ba…
Ngay khi tinh thần Triệu lão đại toàn bộ tập trung trên người Nghệ Phong, đáy lòng muốn đập Nghệ Phong ra từng khối thịt vụn. Một âm thanh vang lên ngay bên cạnh lỗ tai, dưới chân Triệu lão đại lão đảo, rồi lập tức ngã xuống đất, trên mặt nóng rát đau đớn. Khóe miệng trào ra một cổ máu tươi, tiện thể bắn ra hai cái răng cửa.
Triệu lão đại chỉ cảm thấy đầu hắn choáng váng một chút, dưới tình huống bất ngờ, rốt cuộc hắn biết hắn bị người khác bạt tai một cái là như thế nào. Triệu lão đại nổi giận đùng đùng chuyển ánh mắt tới một bên. Chỉ là khi nhìn thấy người cho hắn một cái bạt tai vừa rồi, trong nháy mắt hắn kinh hãi dại ra trên mặt đất, con mắt trừng thật lớn nhìn vào người đó.
Diệp phụ nhìn người này, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Có thể bất tri bất giác đánh Triệu lão đại một cái bạt tai, vậy thực lực mạnh đến cỡ nào đây? Hơn nữa, Diệp phụ nhìn một đám người phía sau. Đáy lòng hắn sợ run run, cư nhiên trong những người này, không có một người thực lực thấp hơn so với hắn.
“Lẽ nào, những người này cũng nghe đến trong nhà của ta có vũ kỹ Nhật Giai, muốn cướp hay sao?”
Trong lòng Diệp phụ dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.
Rốt cuộc Triệu lão đại phản ứng qua đây, hắn trừng to mắt không thể tin được nhìn mấy vị phía trước. Những người này làm sao lại có khả năng xuất hiện ở khu bình dân? Đây đều là lão đại của Tử Bang? Bình thường hắn chỉ có thể đứng rất xa mà nhìn, cơ hội có thể tiếp xúc bọn họ đều ít ỏi đến thương cảm.
Tuy rằng Triệu lão đại không biết vì sao Cuồng Hổ lại cho hắn một cái bạt tai, thế nhưng hắn vẫn run run đứng lên, quay sang phía đám người Triệu Hải và Cuồng Hổ cung kính thi lễ nói:
– Trưỡng lão, các vị đường chủ, sao các ngài lại tới nơi này?
Diệp phụ nghe được Triệu lão đại xưng hô nhưng người này, trái tim của hắn lần thứ hai run rẩy. Trưởng lão và đường chủ của Tử Bang? Đây không phải là mấy vị nhân vật hạch tâm kinh khủng trong tổng bộ Kim Lâu hay sao? Vì sao bọn họ sẽ đến nơi đây?
Diệp phụ nhớ tới lúc trước Triệu lão đại kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, thế nhưng hiện tại lại như một con chó vẫy đuôi trước mặt những người này, hắn liền cảm giác được choáng váng đầu.
Cuồng Hổ tiếp tục dùng một cước đá Triệu lão đại xuống mặt đất, hừ một câu nói:
– Lẽ nào trước khi ta đến đây còn phải báo cáo với ngươi sao?
– Không không! Tiểu nhân tuyệt đối không dám có ý này!
Mồ hôi lạnh trên trán Triệu lão đại chảy như mưa, mặc dù bị một cước này đá vào khiến cho huyết khí của hắn cuồn cuộn, thế nhưng hắn cũng không dám có chút tức giận.
Đám người Cuồng Hổ và Triệu Hải không thèm liếc nhìn Triệu lão đại, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, đi tới trước mặt Nghệ Phong cung kính hô:
– Thiếu gia (Phong thiếu)!
Bộ dáng này của Cuồng Hổ, để Triệu lão đại và Diệp phụ, thâm chỉ ngay cả Diệp Hi đều dại ra tại chỗ, ánh mắt cả đám tập trung vào trên người Nghệ Phong, tràn đầy không tin tưởng. Những lão đại ngầm ở đế đô này sẽ cung kính như vậy đối với một thiếu niên?
Sau lưng Triệu lão đại trong nháy mắt bị mồ hôi thấm ướt rồi, lúc này hắn mới hiểu được hắn chọc tới nhận vật không nên chọc vào. Cũng rõ ràng các lão đại bình thường hắn khó có cơ hội thấy, vì sao lại cùng thời gian xuất hiện trong khu bình dân này. Bọn họ chính là vì thiếu niên thoạt nhìn đạm bạc phiêu nhiên trước mặt.
Triệu lão đại nhớ tới truyền thiếu về Kim Lâu, đồn đãi phía sau long đầu còn đứng một người. Nhìn thấy đám người Cuồng Hổ cung kính như vậy với Nghệ Phong, toàn thân hắn trở nên run rẩy, lẽ nào thiếu niên trước mặt này, chính là vị nào đó phía sau Ám Tử Nữ Vương hay sao?
Triệu lão đại càng nghĩ càng thấy có loại khả năng này xảy ra? Hắn phịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Nghệ Phong, cầu xin nói:
– Thiếu gia, tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân biết sai rồi!
Nghệ Phong nhìn cũng không nhìn Triệu lão đại liếc mắt, quay sang nói với Triệu Hải:
– Người của Tử Bang có phải thường xuyên tuyên bố muốn đốt nhà người khác hay không?
Triệu Hải cảm giác phía sau lưng hắn cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn hung hằng trừng mắt liếc Triệu lão đại, hận không thể lập tức làm thịt hắn.
Cuồng Hổ thấy phía sau lưng Triệu Hải bị mồ hôi ướt đẩm, run run rẩy rẩy đứng ở kia, một câu cũng không dám nói. Đứng dậy đỡ lời:
– Thiếu gia, dù sao tốc độ mở rộng của Tử Bang quá nhanh, có nhiều sai lầm cũng là không thể tránh khỏi. Bất quá Triệu đường chủ đang chậm rãi xử lý!
Triệu Hải cảm kích nhìn thoáng qua Cuồng Hổ, tại trước mặt Nghệ Phong, hắn cảm giác được áp lực lớn lao. Toàn bộ thành viên hạch tâm của Kim Lâu, cũng chỉ có Cuồng Hổ dám nói như vậy, không chỉ vì thực lực của Cuồng Hổ, càng nhiều phần là vì sự tín nhiệm của Nghệ Phong đối với Cuồng Hổ.
Nghệ Phong nghe được Cuồng Hổ nói như vậy, lúc này mới chậm rãi gật đầu, nhàn nhạt nói:
– Tử Bang không cần con sâu làm rầu nồi canh. Ta không muốn một ít người, phá hủy cả danh tiếng của Kim Lâu.
Lúc này Triệu Hải lập tức xoa mồ hôi lạnh tỏ thái độ nói:
– Phong thiếu yên tâm, ta nhất định nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ!
Nghệ Phong cũng biết Tử Bang muốn trong thời gian ngắn tạo thành những gì hắn suy nghĩ là có chút khó khăn, cho nên hắn gật đầu không tiếp tục trách cứ Triệu Hải.
Diệp phụ lăng lăng nhìn một màn này, hắn không thể nghĩ được, những đại nhân vật trong mắt hắn giống như ông trời, ngay trước mặt Nghệ Phong lại run run sợ sợ cẩn thận từng li từng tý. Lúc này Diệp phụ mới hiểu được, thân phận của Nghệ Phong kinh khủng và đáng sợ đến dường nào.
Do quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Hi, trong mắt toàn là dấu hỏi chấm. Thế nhưng Diệp Hi cũng cười khổ lắc đầu. Tuy rằng nàng biết thân phận của Nghệ Phong tại Kim Lâu rất đặc biệt, lại không nghĩ rằng những lão đại đứng đầu Kim Lâu này đều tùy ý mặc hắn chỉ thị.
Diệp Hi tự nhiên biết, lấy thực lực của Nghệ Phong, dễ dàng giải quyết dứt điểm Triệu lão đại. Hiện tại đưa những người này xuất hiện. Bất quá chỉ là muốn cảnh cáo một ít người có chủ ý đến bí kíp vũ kỹ nhà nàng, đây là cử động một lần giải quyết hết hậu hoạn.
Diệp Hi cũng tự tin, trải qua một lần này. Không ai còn dám đánh chủ ý lên bản vũ kỹ kia của nhà nàng. Nghĩ vậy, Diệp Hi không khỏi có chút cảm kích đối với Nghệ Phong.
Triệu lão đại thấy ánh mắt của Nghệ Phong chuyển hướng về hắn, hắn nhanh chóng dập đầu nói:
– Thiếu gia, van cầu thiếu gia buông tha ta, ta cũng không dám nữa!
Nghệ Phong nhìn lướt qua Triệu lão đại, nhàn nhạt nói:
– Ta thật không có lý do để buông tha ngươi!
Triệu lão đại nghe thấy thế dập đầu càng nhanh, mồ hôi lạnh đã chảy khắp toàn thân, thấm ướt hết quần áo, hắn kinh khủng nói:
– Thiếu gia! Tiểu nhân nói cho thiếu gia một bí mật, van cầu thiếu gia buông tha ta!
– Bí mật?
Đầu lông mày Nghệ Phong giương lên, vừa cười vừa nói:
– Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, xem bí mật kia là gì? Có thể ta vui vẻ, sẽ buông tha cho ngươi!
Triệu lão đại nhìn quanh bốn phía, giương lên miệng nói:
– Thiếu gia, bí mật này thực sự trọng đại! Ngài xem…
Nghệ Phong ngẩn ra, quay sang nháy mắt với Cuồng Hổ. Cuồng Hổ tâm thần lĩnh hội, vẫy tay gọi người đưa Triệu lão đại đi.
Nghệ Phong nhìn đám người Cuồng Hổ rời đi, lúc này mới quay đầu sang nói với Diệp phụ:
– Diệp bá phụ! Ta còn có chút việc muốn xử lý, lần sau trở lại viếng thăm ngài!
– Xin cứ tự nhiên!
Diệp phụ vội vàng nói.
Nghệ Phong quay sang cười cười với Diệp Hi, quay đầu rời đi theo hướng Cuồng Hổ. Trước của Diệp gia nguyên bản náo động gào thét, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.