Phần 293: Thần khí Tru Tiên Kiếm
Nghệ Vân lao ra bên ngoài, đúng như lời Triệu lão phân phó, khi thi triển ra Tinh Bạo Thiên hạ, hắn có thể thi triển ra uy lực lớn nhất. Hiệu quả rất rõ ràng, một tên Vương giả ngũ giai, dưới Tinh Bạo Thiên Hạ, là kỹ năng truyền thừa của Tà Đế, hầu như không có sức chống cự, bị một quyền của Nghệ Phong đánh chết.
Đương nhiên, cũng giống như dự đoán của nam tử đầu lĩnh, Nghệ Phong thi triển một quyền này xong, đấu khí trong cơ thể hắn cũng hao tổn bảy tám phần. Nếu không phải Nghệ Phong còn là một nhiếp hồn sư, cho dù hắn đánh chết được một người đối phương cũng không cách nào thi triển ra thân pháp Mị Ảnh, kịp thời rời đi.
Cho dù dưới tình huống đấu khí trong cơ thể bị tiêu hao, chỉ còn lại không tới chín thành, Nghệ Phong vẫn có thể thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ, có điều uy lực chỉ đạt đến tám phần mười mà thôi.
Nhận thấy khí hải trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, Nghệ Phong không khỏi cười khổ. Lấy thực lực Vương cấp tam giai của hắn, chỉ mới sử dụng thức thứ nhất đã tiêu hao kinh khủng như vậy, thức thứ hai kia không biết ngày tháng nào mới có thể thi triển được đây?
– Xem ra, muốn luyện Tinh Bạo Thương Khung tới mức tận cùng, còn cần một đoạn đường dài phải đi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới một quyền uy lực vừa rồi, chút điểm bất đắc dĩ trong lòng Nghệ Phong lập tức biến mất không còn một mảnh. Dù sao, lúc trước tuy rằng có thể thi triển hai thức đầu của Tinh Bạo Thương Khung, thế nhưng uy lực so ra còn kém một lần toàn lực thi triển thức thứ nhất này, bỏ qua việc thực lực hắn đã mạnh hơn nhiều, thì đúng như lời Triệu lão nói, thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ là phải toàn lực thi triển, khi đó mới có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh.
Nghệ Phong trên đường chạy trốn liên tục cho đan dược vào miệng, Lăng Thần Quyết cũng tự động vận hành. Đấu khí trong cơ thể tiêu hao không còn, cũng đang khôi phục lại với tốc độ có thể cảm nhận rõ được. Khóe miệng Nghệ Phong khẽ nhếch lên, cùng một lúc sử dụng Lăng Thần Quyết và đan dược, tốc độ khôi phục cư nhiên đạt tới một trình độ khủng bố, sợ là không được bao lâu nữa liền có thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.
Nhớ tới mấy cường giả vượt trên ngũ giai vừa vây công mình, hắn cảm giác được nguy cư cực lớn. Chỉ có duy trì trạng thái toàn thịnh mới có tiền vốn đánh với bọn họ một trận. Thứ đã thu được, Nghệ Phong dù thế nào cũng sẽ không chọn đưa ta, huống chi mình đã giết một người bọn họ, đối phương cũng tuyệt không bỏ qua cho mình.
Nghệ Phong chạy đi thật xa, tại bên trong cung điện rẽ trái quặt phải, khi chắc chắn bọn họ không thể nhanh chóng tìm được mình, Nghệ Phong một lần nữa dừng lại, ngồi xếp bằng xuống, từ trong nhẫn lấy ra hòm gỗ thu được bên trong chủ điện. Khống chế nhiếp hồn thuật mở hòm gỗ, Nghệ Phong đã có trên một lần kinh lịch nên rất thành thạo, dùng đấu khí dồn lên gắt gao bảo vệ hai mắt.
Chỉ bất quá, lần này khiến Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, tuy rằng thân kiếm hình trong suốt giống như cánh ve, thế nhưng quang mang chói mắt như lần trước không có xuất hiện. Loại tình huống này khiến Nghệ Phong đành phải xua đi đấu khí.
Nhìn bảo kiếm trong hộp gõ, vẫn như trước hiển lộ vẻ tôn quý và mỹ lệ, thế nhưng Nghệ Phong cũng không dám tùy ý chạm vào. Linh khí cao giai, bản thân còn có khí linh, nếu đụng tới khí linh tốt còn may, còn nếu đụng tới khí linh hung tàn, có quỷ mới biết sẽ phát sinh chuyện gì? Một viên châu đã khiến hắn ăn khổ, vật linh khí có chủ thể sẽ kinh khủng tới cỡ nào?
Nhìn lợi kiếm từ trên xuống chuôi kiếm, Nghệ Phong phát hiện dưới thân kiếm trong suốt như cánh ve đang nằm đè lên một quyển trục.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cẩn thận đưa tay vào trong hộp gõ, tay chạm nhẹ vào quyển trục, hơi kéo một chút. Cử động này của Nghệ phong, không hề khiến lợi kiếm phát sinh biến hóa gì khác, rất nhanh quyển trục liền được Nghệ Phong vô tư rút ra ngoài. Nhìn quyển trục trong tay, Nghệ phong lại nhìn lướt qua bảo kiếm vẫn lẳng lặng nằm đó như trước, đối với biểu hiện của bảo kiếm, trong lòng Nghệ Phong cũng có thêm một tia mừng rỡ.
Mở quyển trục ra, cũng không thấy xuất hiện một loại công pháp gì đó như Nghệ Phong dự đoán, mà là một bộ tranh vẽ, bên trong tranh có một thanh bảo kiếm, tỏa sáng trong suốt nhìn rất sống động, vẻ quý giá và mỹ lên đến cực điểm, bốn phía thân kiếm bao phủ bởi một quầng quang mang bảy màu, càng tôn thêm vẻ quý giá và một phần cảm giác thần bí.
Tuy rằng bào kiểm trong tranh vẽ khác biệt rất lớn so với bảo kiếm trong rương, thế nhưng Nghệ Phong chỉ liếc mắt liền nhận ra, bảo kiếm trong tranh chính là chuôi bảo kiếm nằm trong rương gỗ này. Không bởi gì khác, vì bảo kiếm trong tranh cũng có hình dạng trong suốt giống như cánh ve, bên trong miệng rồng còn ngậm một hạt châu màu lam.
Lúc này, bảo kiếm trong rương gỗ nhìn khác đi là do theo hình vẽ bảo kiếm, trong hai mắt rồng còn có thêm hai hạt châu, phía dưới tay cầm, tương tự cũng có thêm hai hạt châu.
Nói cách khác, chuôi bảo kiếm này cư nhiên có năm hạt châu tất cả. Phải thừa nhận, bảo kiếm trên quyển trục khi có đầy đủ năm hạt châu, mặc kệ là vẻ mỹ lệ thần bí hay sự tôn quý, đều được tăng lên không chỉ gấp đôi. Hơn nữa tại trong thân kiếm trong suốt như cánh ve, phảng phất còn có quang vựng lưu chuyển. Bảo kiếm hiện tại lại nhìn không thấy.
– Tàn thứ phẩm?
Nghệ Phong lẳng lặng nhìn bảo kiếm trong rương gỗ.
Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thật không ngờ được cường giả viễn cổ tổn hao nhiều tinh lực như vậy, kiến tạo một di chỉ khổng lồ, cư nhiên chỉ vì cất giấu và bảo hộ một linh khí tàn thứ phẩm này.
Nguyên bản Nghệ Phong đang hưng phấn vì thu được thứ này, tại khi biết được nó chỉ là tàn thứ phẩm, hứng thú lập tức giảm đi phân nửa. Thanh linh khí cao giai thứ phẩm, cho dù tốt cũng không còn được mấy phần. Nhiều nhất chỉ đạt được tiêu chuẩn linh khí trung giai, hơn nữa do là tàn thứ phẩm nên khí linh cũng không được hoàn chỉnh, so với linh khí trung giai có khí linh hoàn chỉnh, vẫn còn kém hơn một đẳng cấp. Đương nhiên, so với linh khí hạ phẩm thì tự nhiên khá hơn.
Nghệ Phong rã rời hứng thú mở tiếp quyển trục, hắn cũng không có quá nhiều hứng thú với quyển trục này. Thế nhưng đang khi chán nản, có vài chữ đập vào mắt khiến Nghệ Phong phải cứng đờ toàn thân, lập tức trợn mắt lên, tập trung nhìn lại thật kỹ mấy chữ này. Hắn cố gắng nhìn lại xem, có phải mình đã nhìn làm hay không, Nghệ Phong cảm giác được trái tim mình đã đập nhanh hơn không chỉ gấp trăm lần, sắc mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không dám tin tưởng.
– Thần khí Tru Tiên kiếm!
Năm chữ, khiến đấu khí trong người Nghệ Phong như đông lại, toàn thân có phân nửa bị chấn động tới cứng ngắc.
– Thần khí! Cư nhiên là thần khí. Điều này sao có thể? Coi như là thời đại viễn cổ, khi thần khí xuất hiện cũng có thể khiến người ta điên cuồng, toàn bộ đại lục sẽ vây trong phong ba mưa máu. Nó sao có thể xuất hiện tại chỗ này?
Nghệ Phong không thể tin được, chuôi bảo kiếm bày ngay trước mặt này, lại là một thanh thần khí.
Thần khí a. Tại phiến đại lục này, chỉ cần một thứ gì đó gắn thêm một chữ “Thần” bên cạnh, vậy sẽ khiến cho vô số người điên cuồng, thậm chí những lão quái vật đang giấu mình cũng phải dốc ra toàn bộ lực lượng. Thế nhưng, lúc này nó lại hiện ra chân thực ngay trước mặt hắn.
Thở nhẹ ra một hơi, lúc này Nghệ Phong mới tiếp tục mở quyển trục. Chỉ bất quá, lúc này tay Nghệ Phong hơi có chút run rẩy, cho dò là ai trong hoàn cảnh này, sợ rằng cũng đều như vậy. Dù có là người mạnh nhất thời viễn cổ, khí bất ngờ có được thần khí, cũng khó cầm lòng cho được.
Thần khí! Có sức dụ hoặc vô cùng kinh khủng! Trên toàn đại lục, hầu như không có thứ gì có sức dụ hoặc sánh ngang được với nó!