Phần 279: Thủ đoạn của Thi Đại Nhi
– Phong ca ca, có vấn đề gì sao?
Thi Đại Nhi thấy sắc mặt Nghệ Phong có chút không bình thường, nàng nghi hoặc hỏi.
Lúc này Nghệ Phong mới phát hiện, hắn đã thất thố. Hỏa Lân và đám người Lợi Kim dều tập trung ánh mắt ở trên người hắn. Lúc này Nghệ Phong mới ngượng ngùng mỉm cười, nhìn họ cố che dấu nói:
– Ha ha, ngại quá, Đại Nhi nói muốn bôi phấn ngứa ở trên người ta, ta chỉ là quá tức giận nên phản ứng có hơi kịch liệt một chút.
Những lời này, tất nhiên sẽ không ai tin. Nhưng Lợi Kim vẫn cười nói:
– Không sao! Đế Quân có muốn xem ca múa một chút không?
– Không cần! Cảm ơn Lợi thành chủ!
Nghệ Phong thoáng nhìn về phía Thủy Nhược Vân, phát hiện gò má Thủy Nhược Vân thoáng có chút ráng đỏ. Ngay cả cái cổ tuyết trắng, cũng bắt đầu từng mảng phơn phớt hồng. Rất thiển, nếu không phải Nghệ Phong cẩn thận quan sát, sợ là còn tưởng bởi vì Thủy Nhược Vân uống rượu.
Sợ là Thủy Nhược Vân lúc này cũng không phát hiện sự khác lạ trong thân thể mình. Dù sao dược hiệu của Diễm phấn còn chưa phát tác mấy, mà hai cái cũng không tính là độc dược, căn bản không điều tra được tình trạng khác lạ.
Tất nhiên Thi Đại Nhi hiểu được nguyên nhân dẫn đến tình trạng đó của Thủy Nhược Vân. Miệng nàng cong lên cười có chút đắc ý, nghĩ thầm chờ đến khi Thủy Nhược Vân phát hiện, hẳn là vở hài kịch đã diễn ra được một lát.
Thấy Thi Đại Nhi cười một cách tinh quái, Nghệ Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gõ ở trên đầu nàng một cái. Ngược lại không hề có ý trách cứ Thi Đại Nhi. Dù sao, hai bên vẫn là địch. Thi Đại Nhi chỉ khiến đối phương diễn một vở hài kịch, như vậy đã rất độ lượng.
Nàng cũng thật sự không ngờ được, sẽ đụng tới tình huống như vậy.
Tất nhiên Nghệ Phong không thể nhìn cảnh tượng Thủy Nhược Vân trình diễn thất thố ở đây. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi đang hả hê một cái, lúc này mới đứng lên nói:
– Lợi thành chủ, không biết có thể mượn một phòng trong phủ đệ được không?
Lợi Kim sửng sốt không, ngay lập tức nói:
– Đương nhiên, Đế Quân tự tiện!
Nghệ Phong không nói những lời vô nghĩa. Hắn biết rõ dược hiệu của Diễm Phấn bá đạo thế nào. Sợ là không bao lâu nữa, Thủy Nhược Vân sẽ bạo phát.
– Thủy sư muội, nàng đi theo ta một chuyến! Ta tìm nàng có chút việc!
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân nói, không đợi Thủy Nhược Vân trả lời, đã dẫn đường ở phía trước.
Thủy Nhược Vân thoáng nhíu mày, nhưng thấy Nghệ Phong đã lưu lại một bóng lưng, vẫn đứng dậy đi theo.
Nghệ Phong vừa bước vào trong phòng, thấy Thủy Nhược Vân cũng bước vào trong, hắn lập tức khóa chặt cửa, sau đó dùng đấu khí phong tỏa toàn bộ phòng, phòng ngừa tiếng động phát ra ngoài.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong làm như thế, nàng cau mày nhìn Nghệ Phong nói:
– Nghệ Phong sư huynh, hành động này là có ý gì?
Nghệ Phong lấy gương trong phòng đưa cho Thủy Nhược Vân, thản nhiên nói:
– Nàng tự mình xem đi!
Thủy Nhược Vân nhận gương, nhìn gương mặt ở trong gương, nàng thoáng có chút sững sờ. Người trong gương, khắp khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, trong mắt hiện lên tơ nhãn lưu chuyển.
– Có phải nàng cảm giác toàn thân nóng lên, cảm giác thân thể không chịu sự khống chế!
Nghệ Phong nhắc nhở, lúc này Thủy Nhược Vân mới phát hiện toàn thân nàng nóng khủng khiếp. Toàn thân có một loại cảm giác khó chịu khác thường. Nàng lkhông kìm lòng được kẹp chặt chân lại.
Tình hình như thế, khiến Thủy Nhược Vân kinh hãi, nàng vội vàng vận chuyển đấu khí bên trong kinh mạch. Nhưng khi nàng muốn đưa đấu khí từ bên trong kinh mạch tiến vào trong cơ thể, lại phát hiện căn bản không thể làm được. Đấu khí chỉ có thể ở lưu chuyển bên trong kinh mạch.
– Đừng lãng phí khí lực, hiện tại nàng không thể sử dụng như bình thường!
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói như vậy, cho dù kẻ ngốc cũng hiểu được là có chuyện như vậy.
– Chén rượu kia?
Nghệ Phong cười khổ gật đầu nói:
– Ta đã kêu nàng đừng uống, nhưng nàng vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước uống cạn. Về điểm này, nàng không bằng Đại Nhi. Nếu là Đại Nhi, không quay đầu để ý tới mặt mũi, không muốn uống liền trực tiếp đập vỡ.
– Nàng hạ độc?
Thủy Nhược Vân cảm giác trong cơ thể càng ngày càng khó chịu. Toàn bộ gương mặt đều nóng lợi hại. Khí tức phát ra đều là nhiệt.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Một ít Diễm phấn mà thôi, căn bản không phải là độc dược. Khi nàng uống hết rượu hẳn là đã dò xét một chút, phát hiện không có gì khác thường.
– Không có khả năng! Diễm Phấn sao có thể phong tỏa đấu khí của ta ở bên trong kinh mạch!
Tuy rằng Thủy Nhược Vân hiểu rất rõ phản ứng hiện tại của nàng giống với Diễm Phấn, nhưng vẫn không tin nói.
– Bởi vì trong đó còn có một loại thuốc bổ, Linh Tán Phấn. Đây vốn thuốc do ta làm cho Đại Nhi làm dịu kinh mạch. Thật sự không ngờ Đại Nhi lại lấy rượu ta cho, đưa cho nàng uống.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói, toàn thân cũng mềm oặt ở trên giường.
Nghệ Phong so sánh Thủy Nhược Vân lúc này Thủy Nhược Vân thanh thuần trước kia. Thủy Nhược Vân lúc này càng khiến người ta cảm thấy dụ hoặc, trên thân thể uyển chuyển có hứng thú bao phủ một tầng sự quyến rũ, hết sức liêu nhân. Trên làn da trắng nõn, bao trùm một tầng đỏ ửng. Trong cơ thể tản mát ra nhiệt khí, phát ra hương thơm của nàng truyền đến mũi Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong cũng có chút tâm viên ý mã.
– Nàng nằm ở đó đừng nhúc nhích. Ta nghĩ biện pháp giúp nàng xua tan dược lực của Linh Tán Phấn.
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân nói. Mặc dù có phiền toái, nhưng nếu xua tan lại không phải không có khả năng. Chỉ cần xua tan dược lực của Linh Tán Phấn, tất nhiên Thủy Nhược Vân có thể ngăn chặn được Diễm Phấn.
Nhưng Thủy Nhược Vân đã sớm sóng mắt lưu chuyển, toàn thân thở hổn hển, Nghệ Phong không ngờ được dược lực Diễm Phấn lại bá đạo như vậy. Trong thời gian ngắn ngủn, lúc này quần áo trên người Thủy Nhược Vân đã có chút không chỉnh tề. Làn da trắng như tuyết lộ ra trong không khí.
Từng mảng thịt trắng nõn dần lộ ra màu phấn hồng, như ẩn như hiện đầy mị hoặc, khiến Nghệ Phong cũng có chút miệng đắng lưỡi khô. Không cần hoài nghi dung nhan của Thủy Nhược Vân, bằng không sao có thể thu hút nhiều thanh niên tài tuấn như vậy.
Thủy Nhược Vân luôn luôn không thể khinh nhờn, bỗng nhiên biểu lộ cảnh tượng hàng nghìn hàng vạn thái mị hoặc ở trước mặt Nghệ Phong như vậy, tâm linh Nghệ Phong đã bị đả kích thật lớn, khiến Nghệ Phong cảm giác hơi thở của hắn đã dần dần có chút gấp gáp.
Nghệ Phong đi về phía trước, dường như thấy được khí tức của Nghệ Phong, vẫn bị dược lực của Diễm Phấn thiêu hủy hơn nửa phần lý trí, Thủy Nhược Vân ngẩng đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Nhưng dù sao Thủy Nhược Vân cũng là Thủy Nhược Vân. Dưới tình huống như thế, vẫn giống như phản xạ có điều kiện rút lui về phía sau.
Nhưng lập tức, cảm giác trên người, lại vùi lấp lý trí của nàng. Sau đó mạnh mẽ ôm lấy Nghệ Phong, dùng tay xé rách quần áo Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn quần áo của mình bị xé rách mở ra. Đồng thời, khi xé rách còn bị móng tay Thủy Nhược Vân hung hăng cào vài đường. Vài vết máu cũng xuất hiện Nghệ Phong trong phía trên ngực.
Cảm nhận được Thủy Nhược Vân nhu mì lại có hành vi bá đạo như thế, Nghệ Phong nhìn ngực đang rỉ máu, hắn cũng hơi sửng sốt:
– Nữ nhân, chẳng lẽ đều hung ác như vậy sao?
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân rơi vào điên cuồng, tất nhiên hắn sẽ không ngăn cản. Ban đầu Nghệ Phong tính dùng y thuật giúp nàng xua tan dược lực, nhưng đối phương lại lựa chọn cách thức trực tiếp nhất, vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm cách thức khác.
Nghĩ tới điểm này, tay Nghệ Phong có chút không an phận, chỉ một lát sau, áo trắng toàn thân đã bị Nghệ Phong hung hăng xé rách ra.
Bá đạo điên cuồng! Cũng không phải chỉ có nữ nhân được độc quyền!