Phần 271: Ra tay tương trợ
Theo Nghệ Phong vừa nói dứt lời, ngón tay Nghệ Phong biến đổi mạnh mẽ. Ba đạo công kích Lục Giác Mang Tinh chồng chất, hóa thành một đạo hào quang, bay như tên bắn về phía đối phương.
Phong Khiếu nhìn Lục Giác Mang Tinh bay như tên bắn đến, sắc mặt hắn đại biến. Đấu khí trong cơ thể lại phát ra, bao trùm ở phía trên lợi kiếm. Lợi kiếm vốn bạo phát uy áp, càng tản ra hào quang khiến lòng người lạnh ngắt.
Lợi kiếm và Lục Giác Mang Tinh đụng vào nhau. Không có chút do dự nào, chỉ một lát sau đạo thứ nhất Lục Giác Mang Tinh đã bị đánh phân tán, tách ra một tiểu nhân Lục Giác Mang Tinh. Mà ngay khi lợi kiếm của Phong Khiếu tách ra một cái vòng tròn, muốn lấn tới đánh vỡ Lục Giác Mang Tinh, đạo thứ hai công kích lại xuất hiện, khiến Phong Khiếu không thể không phân tâm đối phó ngăn cản đạo công kích này.
Ba đạo công kích cùng tấn công Phong Khiếu. Ba đạo liên tục va chạm, khiến không gian trung tâm va chạm hiện ra vặn vẹo. Không gian vốn áp lực đến cực điểm, lúc toàn bộ này lại bị bộc phát ra.
Cơn lốc từ giữa tâm bắt đầu lan ra tất cả bốn phía. Phía trên khán đài lại xuất hiện một mảnh bị sập. Không khí vốn áp lực đến mức khó thở, lúc này biến mất không còn một mảnh.
Kình khí bạo phát cường đại, hung hăng đập lên phía trên mặt đất. Từng tảng đá không tên trên mặt đất xinh đẹp kia, cũng nhấc lên từng khối từng khối. Sau khi Lợi Lang nhìn thấy, khóe miệng thoáng run rẩy. Đau tiếc không thôi.
Ngay dưới ba đạo công kích, Tiểu Lục Giác Mang Tinh đã hoàn toàn bành trướng, thôn phệ năng lượng vô cùng. Ba đạo Lục Giác Mang Tinh dung hợp cùng một chỗ, tiến hành đợt công kích thứ tư về phía Phong Khiếu.
Nhìn Lục Giác Mang Tinh ẩn chứa năng lượng khổng lồ vượt xa so với lần đầu tiên, sắc mặt Phong Khiếu có chút trắng bệch. Áo giáp đấu khí của hắn mạnh mẽ hiện lên. Đấu khí tuôn trào trên lợi kiếm, gần như muốn hấp thu sạch sẽ toàn bộ đấu khí trong cơ thể hắn.
Ầm…
Lục Giác Mang Tinh lớn mạnh, và lợi kiếm Phong Khiếu ẩn chứa năng lượng toàn thân hắn va chạm vào nhau.
Đồng thời một tiếng động vang lên. Tất cả mọi người cảm giác hư không thoáng chấn động vài cái. Tàng Hoa Các vốn vô cùng kiên cố, hiện tại lay động mãnh liệt. Điều này khiến mọi người hoảng hốt. Đồng thời, Văn Bân và Lợi Lang rốt cục không nhịn được phải ra tay. Một đám đấu khí bắn ra, phong tỏa năng lượng đang khuếch tán ở trong trường giác đấu.
Nhưng, với lực lượng của hai người bọn họ, hắn căn bản không thể phong tỏa toàn bộ.
Năng lượng kình khí bạo phát, trong chớp mắt có thể đánh về phía đám người xem, năng lượng ẩn chứa uy lực to lớn như thế, nếu đánh vào trong đám người, tuy rằng những người này mỗi người đều đạt được Sư cấp, nhưng dưới kình khí này, vẫn khiến bọn họ thụ thương không nhẹ.
Thủy Nhược Vân thoáng nhìn về phía đám người đang kinh sợ. Nàng thoáng nhíu mày, nhưng họ chung quy là người bên phe cánh của nàng. Đấu khí chớp động, phong tỏa kình khí đang bạo phát ra.
Thi Đại Nhi và vị Hỏa công tử kia, trong lòng hoảng sợ, đồng thời mỗi người lắc mình đến một khu vực, bắt đầu giúp đỡ trấn áp dư kình bạo phát.
Năm Vương cấp không tầm thường đồng thời ra tay mới miễn cưỡng ngăn cản kình khí đánh về phía đám người vây xem.
Mọi người nhìn về phía trung tâm. Một đám lộ ra vẻ sợ hãi, đồng thời, mỗi người nhổ ra một ngụm nước miếng. Không gian trong sân, những vết nứt lan tràn. Cơn lốc khổng lồ tàn sát bừa bãi hư không trong đó.
Sàn nhà đấu vốn trân quý đã bị hất tung lên trời, trộn lẫn ở trong cơn lốc, hóa thành từng đạo lợi khí, vang lên từng tiếng xé gió.
Keng…
Có một tiếng sắt thép gãy bên trong. Lợi kiếm trân quý của Phong Khiếu, dưới sự giao phong của hai năng lượng, gãy thành hai đoạn. Trong đó mũi kiếm bay như tên bắn ở trên hư không, sát qua khuôn mặt Nghệ Phong, bắn nhanh ra ngoài, hung hăng cắm vào phía trên sân trường giác đấu. Toàn bộ đoản kiếm lại không rơi vào nền đất.
Sau khi lợi kiếm của Phong Khiếu bị gãy, thân ảnh hắn liên tục lùi về phía sau mấy bước xa. Khi dấu chân dưới bước chân vẫn kéo dài đến sát mép trường giác đấu, lúc này mới khó khăn ổn định thân ảnh.
Khác với Phong Khiếu chính là, Nghệ Phong vẫn đứng thẳng ở tại chỗ, trong nháy mắt cơn lốc và kình khí tàn sát bừa bãi tới bên cạnh hắn liền dừng lại. So với sự chật vật của Phong Khiếu, Nghệ Phong có vẻ cực kỳ tiêu sái.
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trong sân, mắt vừa nhìn đã biết trong trận giao phong nay, ai chiếm thượng phong.
Một đám nhìn nhân ảnh phía trên không gian, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Con mắt mở lớn chăm chú nhìn Nghệ Phong. Bọn họ chưa từng chứng kiến trận đánh nào kịch liệt như vậy. Sự kịch liệt trong trận quyết đấu giữa võ giả và Nhiếp Hồn Sư, càng khiến trong lòng bọn họ hưng phấn.
Một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ giai lại đánh bại một Vương cấp ngũ giai. Nhiếp Hồn Sư thật sự quỷ dị đến trình độ này sao?
Nhìn năm Vương cấp vẫn còn đang ngăn cản đấu khí cho bọn họ, ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong càng kính nể không thôi. Chỉ cần dư kình phát ra trong quyết đấu giữa hai người đã khiến năm đại Vương cấp phòng họ cho bọn họ. Đây là thực lực của bọn họ sao?
Giống như vậy, Lợi Lang nhìn sàn trường giác đấu đã vỡ vụn, khóe miệng thoáng co giật. Thực lực của hai cá nhân này quá khủng khiếp. Uy lực bạo phát này sao có thể là ngũ giai?
Ánh mắt hắn đặc biệt quay sang nhìn Nghệ Phong. Đánh chết hắn cũng không tin, Nghệ Phong chỉ là một Nhiếp Hồn Sư một lục tinh sơ giai. Nhiếp Hồn Sư một lục tinh sơ giai có thể khủng khiếp như vậy sao?
Nghệ Phong thoáng chuyển động ngón tay một chút, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc. Thật sự không ngờ được Lam Liên Hóa Hồng Quyết cường hãn tới mức này. Ba đạo Lục Giác Mang Tinh lại bức lui một Vương cấp ngũ giai thi triển tuyệt kỹ.
Bỗng nhiên Nghệ Phong bắt đầu cảm thấy cực kỳ khâm phục đối với Quái lão nhân. Đồng thời trong lòng chấn động với thực lực của Quái lão đầu. Quái lão đầu tu luyện Lam Liên Hóa Hồng Quyết nhiều năm như vậy, hơn nữa thực lực so với mình không biết đã cao hơn bao nhiêu lần. Vậy hắn thi triển Lam Liên Hóa Hồng Quyết khủng khiếp đến mức nào?
Nghệ Phong nghĩ vậy, không nhịn được rùng mình một cái. Nói không chừng, thực sự có khả năng hủy thiên diệt địa.
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hắn nhớ tới lão đầu tử khiến đám người Quái lão nhân đều kính nể. Nghệ Phong mới hiểu được khoảng cách giữa bọn họ chênh lệch lớn đến mức độ khủng khiếp.
– Nếu muốn đuổi kịp trình độ của lão đầu tử, còn cả một con đường rất dài phải đi!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại quay sang nhìn Phong Khiếu, ngón tay thoáng thay đổi. Một đạo Liên Hoa màu lam xuất hiện trong tay hắn. Ánh mắt Nghệ Phong không khỏi nhìn lướt qua Văn Bân trên đài, khóe miệng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Ngay lập tức lại thu hồi ánh mắt, đạo Liên Hoa màu lam bay như tên bắn về phía Phong Khiếu.
Phong Khiếu lúc này, lực lượng trên người đang giảm mạnh, sao có tinh lực ngăn cản đạo lam Liên Hoa.
Ngay khi Phong Khiếu trừng mắt tràn ngập sợ hãi, điều khiến hắn không thể tin được là một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, một quyền hung hăng đánh về phía đóa Liên Hoa màu lam kia. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa chính là, lam Liên Hoa vốn được mọi người xem là rất mạnh, lại bị đối phương đánh một chưởng liền phân tán.
Mọi người nhìn nhân ảnh xuất hiện trong trường quyết đấu. Một đám đều cảm thấy không thể tin được đó là Văn Bân. Hai người vẫn đối chọi gay gắt, lại ra tay giúp đối phương một phen.
Mọi người cổ quái nhìn Văn Bân. Tất cả thực sự không hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Văn Bân thấy ánh mắt mọi người, trong lòng hắn cười khổ không thôi. Lúc ấy Nghệ Phong nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Văn Bân thật ra không nghĩ cứu Phong Khiếu, nhưng dưới ánh mắt khiêu khích của Nghệ Phong, hắn vẫn đứng ở trên đài.
Đây có lẽ chính là gặp tình địch, hết sức đỏ mắt. Ít nhất, lúc này Văn Bân nhìn Nghệ Phong cực kỳ khó chịu. Nghệ Phong đã khiêu khích hắn. Giữa hai người, không ai muốn buông tha Thi Đại Nhi. Sớm hay muộn phải chiến một trận. Nhưng, ai có thể theo được nữ tử tinh linh cổ quái tuyệt mỹ kia đây?