Phần 263: Phong Khiếu và Văn Bân
Nghệ Phong nhìn người trung niên ngồi giữa nhóm người, nghĩ thầm hắn chính là Lợi Lang người đã tổ chức trận đánh này. Tuy nhiên, đối với ba nam tử ngồi ở hai bên trái phải của hắn lại rất tò mò. Nghệ Phong không nhịn được vỗ vỗ bờ vai một người bên cạnh, nghi hoặc hỏi:
– Văn công tử và Phong công tử rất nổi danh sao?
Nghệ Phong vừa thốt ra những lời này, mấy người bên cạnh nhìn Nghệ Phong như nhìn quái vật:
– Tiểu tử không phải chứ. Ngay cả hai người bọn họ cũng không biết?
Nghệ Phong mỉm cười, nhún nhún vai nói:
– Ta thật sự không biết.
– Không phải ngươi mới từ trong núi lớn đi ra? Trong hai tháng qua, hai vị công tử danh trấn đế quốc Trạm Lam, ngươi lại không biết!
Hai người trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong thầm nghĩ hắn thật sự đúng là từ núi lớn đi ra. Ở trong thánh địa bế quan hai tháng, không thể tưởng tượng lại xảy ra nhiều chuyện lớn đến như vậy.
– Khụ, quên đi. Ta nói cho ngươi biết đi. Phong công tử và Văn công tử đều đạt được thực lực Vương cấp ngũ giai. Vương cấp ngũ giai là khái niệm gì? Ngay cả một đám người chúng ta ở nơi này cùng lên cũng không làm gì được người ta. Hơn nữa quan trọng nhất, hiện tại hai vị công tử chưa đầy hai mươi lăm tuổi, thiên phú như vậy, chậc chậc, không cần phải nói ngươi cũng hiểu được đi. Nghe đồn trước ba mươi tuổi bọn họ có thể bước vào Tôn cấp. Trước ba mươi tuổi bước vào Tôn cấp đấy! Không thể nói là có một không hai, nhưng cũng coi như rất hiếm thấy đi. Tưởng tượng, chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào cường giả Tôn cấp, có người nào không nổi tiếng trong đại lục. Ví dụ như Viện trưởng học viện Trạm Lam!
Người nọ có một vài phần hâm mộ nói.
– Đúng vậy! Thiên phú như vậy, có thể có mấy người sánh bằng. Ít nhất trong kiếp này ta vẫn chỉ thấy lần đầu tiên. Tuy nhiên, thật ra thiên phú của hai vị tiên tử còn mạnh hơn bọn họ một bậc. Dù sao các nàng còn chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được Vương cấp. Về điểm này, ngay cả Phong công tử và Văn công tử cũng không bằng.
Nói đến Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân, trong mắt bọn họ lại lộ ra ánh sáng si mê.
Nghệ Phong thoáng nhìn về phía hai thanh niên trên đài, trong lòng không cho là đúng. Hắn gặp qua rất nhiều thiên tài. Mặc kệ là Thiên Nghịch hay Nghị Minh Băng Hồn, đều có thiên phú không thua bọn họ.
Nghệ Phong có tin tưởng, Thiên Nghịch Băng Hồn, trước hai mươi lăm tuổi, tuyệt đối có thể bước vào ngũ giai, thậm chí vượt qua cả ngũ giai.
Về phần bọn họ trước ba mươi tuổi bước vào Tôn cấp, Nghệ Phong không khỏi bật cười. Tôn cấp lại sao có thể dễ dàng bước vào như vậy sao. Cho dù bọn họ trước ba mươi tuổi có thể bước vào Tôn cấp, Nghệ Phong cũng không cảm thấy có bao nhiêu vĩ đại. Trữ Huyên, Điệp Vận Du có ai không bước vào Tôn cấp trước ba mươi tuổi? Nghệ Phong không biết thực lực Tần Y mạnh tới mức nào, nhưng đánh chết Nghệ Phong cũng không tin, Tần Y phải ba mươi tuổi mới có thể bước vào Tôn cấp.
Về phần chính hắn, lúc này Nghệ Phong mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn mười năm nữa còn chưa bước vào Tôn cấp? Vậy Nghệ Phong cảm thấy chính hắn nên cắt cổ tự sát cho rồi, để tránh lão đầu tử thanh lý môn hộ.
– Hai người bọn họ là tuấn tài trẻ tuổi có hy vọng thu được phương tâm của hai vị nữ thần nhất. Đáng tiếc, thực lực ta quá thấp, bằng không tất nhiên muốn quyết tranh hơn thua cùng bọn họ. Chậc chậc, thật hy vọng bọn họ hái không được hai đóa hoa hồng!
Một người bên cạnh cảm thán nói.
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, không khỏi bật cười vỗ vỗ bờ vai đối phương nói:
– Yên tâm đi. Bọn họ chưa hái được đóa hoa kia đâu. Hai người bọn họ dù có diện mạo tốt đến mức nào, cũng tuyệt đối không hái được.
– Ha ha! Huynh đệ nói có đạo lý. Nếu hai vị nữ thần thật sự bị hai tên súc sinh này gây họa, vậy tất cả mọi người ở đây sẽ khóc mất. Bọn họ lớn lên cũng không đẹp trai lắm, còn không bằng ta.
Nghệ Phong nhìn đám người đông nghịt trước mặt, không nhịn được rùng mình một cái. Thầm nghĩ Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi có người nhớ thương như vậy, không biết các nàng có thể gặp ác mộng hay không.
– Ừ, đại ca tuấn mỹ khác thường. Bọn họ tuyệt đối không thể so sánh được!
Nghệ Phong rất nghiêm túc gật đầu, bốn chữ tuấn mỹ khác thường rất nặng.
– Ha ha! Vẫn là huynh đệ thật tinh mắt. Tuy nhiên ta cũng không hy vọng xa vời có thể có được hai vị nữ thần này. Có thể đứng xa xa nhìn bọn họ cũng đã thỏa mãn.
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, trong lòng vì hai nàng thở phào nhẹ nhõm. Liếc mắt một cái thưởng thức nhìn người này, nghĩ thầm vẫn là người này tự biết mình.
Ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn lên trên đài cao. Hiển nhiên mỗi bên của Lợi Lang chính là một phe cánh. Nghệ Phong cũng hiểu được sợ là hai vị công tử này cũng mỗi người ủng hộ một phe. Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, có một thiếu niên mặc y bào màu đỏ như lửa cũng đạt được Vương cấp, dường như không đứng về phe cánh nào, rất tùy ý ngồi ở bên cạnh Lợi Lang.
Nghệ Phong sửng sốt, thầm nghĩ rốt cuộc người này là đứng ở phía nào?
Tranh đấu dưới đài càng ngày càng kịch liệt. Mỗi Tướng cấp hai bên đều thi triển thế tấn công mạnh nhất của mình, sau đó hung hăng đánh về phía đối phương.
Ầm…
Một tiếng động mãnh liệt vang lên. Hai người cùng phun ra một búng máu, sau đó hung hăng ngã mạnh xuống mặt đất. Bọn họ lại đánh tới lưỡng bại câu thương.
Kết quả này, khiến tiếng xôn xao náo động bên dưới đột nhiên trở nên yên tĩnh tới khó tin.
Hai vị thanh niên trên đài cao, tùy ý liếc mắt nhìn phía dưới một cái. Vị Văn công tử thân mặc thanh bào nhìn người còn lại nói:
– Ha hả, Phong Khiếu huynh. Có phải chúng ta nên xuống đánh một trận hay không?
– Nếu Văn Bân huynh thích, tiểu đệ cùng Văn Bân huynh đánh một trận cũng không sao!
– Nếu như vậy, mời!
Văn Bân cười hì hì nói.
– Ha ha. Hai vị công tử đối với thực lực của nhau đều đã hiểu rõ, không cần tiến đến tỷ thí. Nếu các ngươi nhất quyết so đấu, ta sợ Tàng Hoa Các của ta cũng có thể cho dỡ xuống.
Lợi lang đánh ha ha nói.
– Lợi Lang đại nhân nói quá lời, hai người chúng ta cam đoan sẽ không hao tổn Tàng Hoa Các.
Phong Khiếu sảng khoái cười nói.
– Ha ha, hai vị công tử cho ta chút mặt mũi. Lần sau sẽ tìm thời gian. Hai vị công tử thấy thế nào?
Lợi Lang làm sao có thể để hai người bọn họ quyết đấu đoạt danh tiếng của Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi. Nếu bọn họ so đâu, lần này hắn tổ chức như vậy không phải sẽ uổng phí sao?
Văn Bân nghe Lợi Lang nói như vậy, hắn mỉm cười nói:
– Nếu Lợi Lang đại nhân đã yêu cầu, tất nhiên ta không dám không nghe. Như vậy đi, Văn Lâm, ngươi xuống đấu với thiếu niên tài tuấn ở đây vậy!
– Ha hả, Văn Bân huynh đã có hứng thú, ta cũng không thể lạc hậu. Phong Thanh, ngươi đi so tài với Văn Lâm huynh đi!
Ngay khi hai người vừa cười vừa nói, hai thân ảnh cũng nhẹ nhàng bay tới trường giác đấu.
Mọi người thấy thân ảnh hai người này, một đám kinh ngạc kêu lên:
– Chính là thủ hạ của Phong công tử và Văn công tử. Nghe nói bọn họ đạt được thực lực Tướng cấp thất giai.
– Chậc chậc, thật sự là đại thủ bút. Một thủ hạ đã là thực lực Tướng cấp thất giai. Cũng không biết bọn họ có lai lịch thế nào?
– Đúng vậy! Đế quốc Trạm Lam không nghe nói có thế gia họ Phong và họ Văn. Hẳn là môn phái lánh đời. Chậc chậc, dùng Tướng cấp cao giai làm thủ hạ. Hẳn môn phái của bọn họ rất mạnh.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 2 tại nguồn: TuoiNung.
Ánh mắt Nghệ Phong cũng nhìn chăm chú vào hai người nhẹ nhàng lên đài. Đối với thân phận của hai người này, hắn cũng rất muốn biết. Người có thể sử dụng Tướng cấp cao giai làm người hầu, vậy bối cảnh đối phương khẳng định không đơn giản.
– Ha hả, Lợi Lang đại nhân, bọn họ đi lên tỷ thí một trận cho mọi người một ít lạc thú, hẳn là ngài sẽ không từ chối chứ?
Phong Khiếu mỉm cười nhìn Lợi Lang nói.
Lợi Lang cười ha hả nói:
– Không sao, một khi đã như vậy, chúng ta xem trận tỷ thí của hai thủ hạ do đích thân hai vị công tử bồi dưỡng ra. Không biết thủ hạ của hai vị công tử, ai sẽ là người mạnh hơn đây?
Khi hắn nói xong lời này, ánh mắt Phong Khiếu và Văn Bân ha đều nhìn chăm chú vào trong trường giác đấu. Trận quyết đấu này, liên quan đến vấn đề thể diện của bọn họ. Bên thắng tất nhiên có thể đả kích đối phương một phen. Nếu đánh bại, sợ là người của đối phương sẽ châm chọc.