Phần 227: Trở về thành chủ phủ
Một Tôn cấp đối phó một cường giả Vương cấp lục giai, có khả năng tốn bao nhiêu thời gian. Mặc dù Vương Cấp lục giai quả thật có chút hung hãn, nhưng đừng nói Liễu Lão là Tôn cấp, cho dù cũng là Vương Cấp lục giai nếu đánh bại Hổ Vương cũng không tốn quá nhiều thời gian. Lúc trước, thiếu gia của hắn đối với hắn không chút giữ lại, dùng hết khả năng dạy cho hắn. Thiếu gia bọn họ là nhân vật ra sao. Cho dù chỉ là dạy hắn một ít da lông, đã đủ để hắn ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Huống chi thiếu gia hắn đã truyền tất cả tinh túy lĩnh hội được cho hắn.
Chưa tới năm chiêu, Hổ Vương đã bị Liễu Lão đánh hộc máu ngã trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Nghệ Phong sững sờ nhìn Liễu Lão, thật sự không ngờ được Liễu Lão lại cường hãn đến như vậy. Hắn gần như không thi triển vũ kỹ, chỉ cần dựa vào khống chế đấu khí cao siêu, tùy ý giải quyết Hổ Vương.
Nghệ Phong thấy rõ sự tàn nhẫn của Hổ Vương, từng chiêu từng chiêu đều sắc bén hung ác. Bá chủ mạnh nhất Tội Ác Chi Thành, đâu thể chỉ là danh hão. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu là hắn, sợ là vô cùng đau đau.
Nhưng một nhân vật như vậy, lại dễ dàng bị Liễu Lão nhẹ nhàng bâng quơ thu thập. Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Nghệ Phong càng thêm xem trọng đối với thực lực của Liễu Lão. Cho dù Tôn cấp, Liễu Lão cũng khẳng định không phải một Tôn cấp bình thường.
Nếu Tôn cấp năm chiêu bại Hổ Vương không khó, nhưng nếu không chút để ý thu thập hắn như thế, lại tương đối khó khăn.
Sau khi Liễu Lão thu thập xong Hổ Vương, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không thèm nhìn liếc mắt nhìn một cái về những trận đánh nhau khác. Đối với hắn mà nói, nếu không phải bởi vì tiểu thư Liễu Mộng Nhiên của hắn, Vương cấp đã không lọt vào mắt hắn. Căn bản hắn không có khả năng ra tay!
Mọi người thấy chỗ dựa tinh thần của bọn họ, bá chủ Tội Ác Chi Thành, lại bị đánh bại nhanh như vậy, một đám nhìn Liễu Lão đầy vẻ hoảng sợ. Đồng thời, sĩ khí cũng giảm tới cực hạn. Đặc biệt là trước sự tàn nhẫn của Lục Sát, càng khiến bọn họ run rẩy.
Nghệ Phong đi thẳng về phía Hổ Vương. Lúc này Hổ Vương đã bị Liễu Lão chặt đứt kinh mạch. Một người bị kinh mạch đứt lìa, không có kỳ ngộ như Nghệ Phong, vậy cũng chỉ có một con đường là chờ chết.
Nhưng, Nghệ Phong cũng không muốn hắn chờ chết, Nghệ Phong lấy Tiêm Hổ Kiếm ra. Trong mắt Hổ Vương lộ vẻ hoảng sợ. Tiêm Hổ Kiếm trên tay hắn mạnh mẽ vung lên, một tia máu từ yết hầu Hổ Vương bắn ra. Bá chủ mạnh nhất Tội Ác Chi Thành, lại đơn giản như thế liền ngã xuống. Hổ Vương ngã xuống đã thể hiện kết cục của những người còn lại.
– Bản thiếu gia từng nói qua, người không quy phục giết không tha!
Giọng điệu thản nhiên, khiến thân thể mọi người run rẩy lên. Những lời nói như vậy, bảy ngày trước Nghệ Phong cũng từng nói qua một lần. Nhưng lúc này, những lời nói đó lại được nói ra từ miệng hắn, so với trước kia càng khiến người ta cảm giác được hàn ý.
– Ta thần phục, ta thần phục!
Rốt cục có người không nhịn được, quỳ rạp xuống đất trên, la lớn một tiếng. Trong đó có hai người, lại là phụ tá đắc lực của Hổ Vương, hai cường giả Vương cấp!
Huynh đệ họ Triệu thấy hai người như vậy, cũng dừng công kích, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, chờ đợi Nghệ Phong lựa chọn.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn hai người một cái, mặt không chút thay đổi nói:
– Giết!
Chữ “Giết” vừa ra, huynh đệ họ Triệu lại nhào về phía hai người, mà độc sư như Lục Sát càng hưng phấn không thôi, một tay hắc vụ tràn ngập toàn bộ không gian.
Liễu Lão nhìn đông thành gần như máu chảy thành sông, không khỏi quay đầu thoáng nhìn về phía Nghệ Phong. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nghệ Phong tàn nhẫn như vậy. Năm đó khi bằng tuổi hắn bây giờ, làm sao có thể bình tĩnh chỉ huy một chiến trường giết chóc như thế này.
Tuy nhiên, mặc dù tàn nhẫn, nhưng Liễu Lão lại vô cùng đồng ý với quyết định của Nghệ Phong. Chỉ có giết mới khiến lòng người lạnh ngắt, mới có thể chân chính gây ra tác dụng giết gà dọa khỉ. Ở Tội Ác Chi Thành, điểm này càng quan trọng.
Huynh đệ họ Triệu đối mặt hai cường giả mạnh hơn bọn họ một giai, mặc dù có vũ kỹ bù lại, nhưng hai Vương cấp dưới sự uy hiếp về sinh mạng, sức phản kháng cũng cực kỳ khủng khiếp. Trong khoảng thời gian ngắn huynh đệ họ Triệu lại không thể làm gì được bọn họ.
Sau khi Nghệ Phong thấy thế không khỏi hừ một tiếng, trong tay cũng xuất hiện một cây kim châm. Thân ảnh hắn chợt lóe lên, khởi động thuấn di, rất nhanh xuất hiện bên cạnh một Vương cấp. Một chưởng liền hung hăng về phía một người trong số đó.
Hai người vốn đối phó với huynh đệ họ Triệu đã cực kỳ khó khăn. Dưới sự tấn công thuấn di của Nghệ Phong, căn bản không kịp tạo thành sự chống cự hữu hiệu, chỉ có thể tập trung đấu khí vào hai tay để cản lại.
Ầm…
Nghệ Phong hung hăng đánh lên người hắn, không chút chậm trễ, hắn giống như Hắc Vương hộc máu bay ngược ra ngoài. Nghệ Phong lại lưu lại một đạo tàn ảnh, chỉ khoảng nửa khắc sau, đã tới chỗ Vương cấp bên cạnh. Tiêm Hổ Kiếm trong tay vừa huy động, một Vương cấp lại ngã xuống.
Tất cả điều này đều chỉ diễn ra trong chớp mắt. Huynh đệ họ Triệu thoáng sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng mừng rỡ. Chỉ có một Vương cấp, bọn họ đối phó cũng thoải mái hơn.
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ chính là, Nghệ Phong vẫn không khoanh tay đứng nhìn, lại gia nhập bao vây tấn công Vương cấp cuối cùng bên phía đối phương. Vương cấp này vốn đối phó với huynh đệ họ Triệu cũng không thể làm được. Sau khi Nghệ Phong gia nhập, trong lòng hoảng hốt để lộ ra trăm ngàn sơ hở, không tiếp được mấy chiêu đã bị Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong cắt qua yết hầu. Một cường giả Vương cấp lại ngã xuống.
Tất cả điều này, khiến đám người vốn đi theo ba người người bị dọa muốn vỡ mật. Những người này bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh tượng này, hừ một tiếng, nhìn huynh đệ họ Triệu nói:
– Giết không tha!
Âm thanh không lớn, lại truyền khắp toàn bộ khu vực, khiến những người này kinh hãi thịt đau. Trong ánh mắt bọn họ đầy vẻ hoảng sợ, lại không có một chút ý chí chiến đấu, chạy trốn càng thêm lợi hại.
Chẳng qua, tốc độ của bọn họ sao có thể so sánh với trên huynh đệ họ Triệu. Lục Sát lại dụng độc thuật che lại một con đường.
Việc giết chóc mghiêng về một phía bắt đầu lan ra khắp nơi. Tiếng kêu ai oán không dứt bên tai. Toàn bộ đông thành máu chảy thành sông. Làm bá vương của Tội Ác Chi Thành, đoán mò cũng có thể biết được thủ hạ nhiều như thế nào. Cho dù Lục Sát giết người nhanh như vậy, đến cuối cùng cũng có chút không kiên nhẫn, ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Mà cho dù hai người Nghệ Phong và Liễu Lão lại không ở trong đông thành, với một độc sư, hai Vương cấp, nếu ngay cả những người này đều giết không được, Nghệ Phong cũng sẽ không coi trọng bọn họ như thế.
Những người vẫn chú ý tới thành phủ đệ, thấy Nghệ Phong và Liễu Lão ra ngoài không bao lâu đã trở về đến, một đám không khỏi hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ không thần phục được vị bá chủ đông thành sao?
Các bá chủ cũng nghi hoặc không thôi. Nhưng thủ hạ của bọn họ lại chậm chạp không đến thông báo về tin tức của đông thành, bọn họ không khỏi lẳng lặng chờ đợi. Nhưng bọn họ không biết, thủ hạ của bọn họ không phải không vào được đông thành nội, mà đã bị thủ hạ của Nghệ Phong giết chết.
Nghệ Phong trở về thành chủ phủ nhanh như vậy, dù thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng được một trong những thế hệ bá chủ của Tội Ác Chi Thành, đã dễ dàng bị Nghệ Phong giết chết. Bọn họ không biết tình hình, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Mặc dù này đại thành chủ cường thế, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người ở Hổ Vương. Có hắn làm quân tiên phong, bọn họ chỉ cần hành sự tùy theo hoàn cảnh là được rồi.