Phần 223: Quân lâm thành trì
– Quân lâm thành trì.
Giọng điệu thản nhiên khiến ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn Hắc Vương. Bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra ý định gây khó dễ của Hắc Vương. Nếu Nghệ Phong có thể đến quân lâm thành trì, cần gì phải thu phục ngươi. Huống chi cho dù Nghệ Phong có thể điều chỉnh Tội Ác Chi Thành, hắn cũng không dám dùng cái từ quân lâm thành trì này. Dù sao đây cũng đã phạm vào kiêng kị đế vương. Nghệ Phong chỉ là một thành chủ nho nhỏ, sao có thể dùng danh từ mà chỉ có đế vương mới có thể dùng tới?
– Ha ha ha!
Nghệ Phong phá lên cười ha ha, trong tiếng cười mang ý càn rỡ. Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Nghệ Phong cúi người nhìn chăm chú vào Hắc Vương nói.
– Ngươi cứ chờ đầy, điều thứ ba bản thiếu gia cũng tiếp được. Đồng thời, ngươi cũng nói cho bá chủ của Tội Ác Chi Thành này, nếu hắn không muốn chết, hãy thần phục bản thiếu gia!
Giọng điệu thản nhiên vang vọng ở nơi bạo loạn. Một đám sững sờ nhìn Nghệ Phong, đây là Nghệ Phong trắng khiêu khích, mơ mộng hão huyền với thực lực bản thân khiêu chiến với toàn bộ Tội Ác Chi Thành.
Tội Ác Chi Thành có bao nhiêu cao thủ, bọn họ không biết, nhưng người có thể đến Tội Ác Chi Thành, trong tay ai không có tính mạng của người khác? Nếu có thể giết một người mà sống, vậy đã nói lên mạnh hơn so với một người. Gần như không có mấy người có thực lực dưới Sư cấp!
Nhưng Thành chủ mới nhậm chức này lại tuyên bố muốn mọi người thần phục hắn. Cho dù hắn là Tôn cấp, muốn làm được điều ấy cũng nhất định rất khó khăn.
– Hừ!
Hắc Vương còn chưa nói gì, một thủ hạ bên cạnh hắn liền cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường. Toàn bộ Tội Ác Chi Thành bạo loạn nhiều năm như vậy, cũng không ai có thể khiến nó thần phục dưới chân. Thiếu niên trước mặt nói vậy, không thể nghi ngờ chính là một truyện cười.
– Sao vậy? Ngươi có ý kiến sao?
Khi giọng nói của Nghệ Phong xuất hiện, tay hắn cũng chế trụ yết hầu của người vừa cười lạnh. Nhìn thân thể Nghệ Phong có vẻ gầy yếu, lại có thể nâng bổng được đối phương lên. Cảm giác hít thở không thông khiến hai chân người nọ không ngừng di chuyển.
– Dừng tay!
Hắc Vương nhìn thủ hạ của hắn bị Nghệ Phong bấm ở yết hầu, hắn kinh hãi đồng thời cũng quát to.
Nghệ Phong lại không thèm liếc mắt nhìn Hắc Vương một cái, nhẹ tay khẽ chuyển động, tiếng xương gãy vang lên thanh thúy. Nghệ Phong quăng hắn sang bên cạnh, giống như quăng một thứ rác rưởi. Người nọ đã không còn một chút, giống như một con chó đã chết nằm trên mặt đất.
Mọi người thấy cường giả một Sư cấp cao giai, lại dễ dàng bị Nghệ Phong giết chết như vậy, trong lòng một đám cảm thấy buốt lạnh.
Ánh mắt Hắc Vương gần như có thể ngưng tụ ra hàn băng, nhưng Nghệ Phong lại ngay cả nhìn cũng không có. Hắn mở miệng nói:
– Mấy trăm năm trước, có người có thể giết toàn bộ thành trì. Hôm nay sau mấy trăm năm, bản thiếu gia cũng có thể! Nếu không thể toàn bộ, bản thiếu gia không ngại phá hủy sau đó xây dựng lại.
Một câu nói hàm chứa sự giết chóc này, khiến những người đã sinh sống ở Tội Ác Chi Thành nhiều năm như vậy đều bốc lên hàn ý. Một câu tuyên bố muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành lại nhẹ nhàng bâng quơ như thế, cho dù là những bá chủ tàn nhẫn đến cực điểm, cũng không ai dám nói ra.
Mọi người nhìn vẻ mặt Nghệ Phong, bọn họ lại không ai nghi ngờ tính chân thật của những lời này. Dường như Nghệ Phong thật sự có thực lực tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Mọi người chuyển ánh mắt sang bá chủ, sắc mặt bá chủ cũng biến hóa bất định. Thành chủ này ra chiêu, bọn họ căn bản không có cách nào suy đoán được. Đặc biệt đối phương có đủ loại thần bí, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuyên ngôn tàn sát hàng loạt dân trong thành, càng khiến ạm mắt của bọn họ lạnh lùng không gì sánh được. Bọn họ đã nhìn ra, thành chủ này khác với các thành chủ trước kia. Đây là thành chủ muốn nhét toàn bộ Tội Ác Chi Thành vào trong túi.
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía Hắc Vương, thản nhiên nói:
– Ngươi không phải muốn xem bản thiếu gia quân lâm thành trì sao? Vậy ngươi cứ chờ đi!
Hắc Vương thoáng nhìn về phía thủ hạ đã bị Nghệ Phong vặn gãy cổ, hừ một tiếng nói:
– Mỏi mắt mong chờ!
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía vị bá chủ, đồng thời thản nhiên nói:
– Cho các ngươi bảy ngày, trong vòng bảy ngày nếu không đầu thần phục. Giết không tha!
– Ba chữ “Giết không tha” không ngừng vang vọng ở trong tai mọi người. Một đám nhìn Nghệ Phong bỗng nhiên biến thành cường thế như vậy, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được điều kiện thứ ba của Hắc Vương đã hoàn toàn chọc giận Nghệ Phong. Chỉ là bọn họ không rõ, một khi đã như vậy, vì sao Nghệ Phong không giết đối phương.
– Tốt, một giết không tha!
Rốt cục có bá chủ không nhịn được, hắn hừ một tiếng khí thế áp thẳng tới Nghệ Phong.
– Ngươi có kiến nghị khác sao?
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, ý thức chiến đấu không chút nương tay, toàn bộ đánh vọt ra, khí thế khổng lồ giống như sóng thần, thúc đẩy toàn bộ không khí trong hư không, hình thành sóng sau lớn hơn sóng trước.
Khí thế khổng lồ lan tràn đến bất kỳ chỗ nào trong nơi bạo loạn, ép lên toàn bộ không khí trong hư không mạnh mẽ rơi xuống, không khí nặng nề khiến mọi người cảm thấy khó thở.
Mọi người cảm nhận được khí thế này uy áp lên trên người bọn họ, một đám không chịu được chân run run. Trong lòng bọn họ không thể ức chế được cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên. Cho dù là Hắc Vương, hắn cũng không áp chế được.
Uy áp khổng lồ vẫn nâng cao, rốt cục vài người có thực lực thấp không chống đỡ được, trực tiếp co quắp ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh phía sau lưng tuôn ra, toàn bộ thân thể run rẩy không ngừng.
Toàn bộ nơi bạo loạn không có một tiếng động nào, một đám nhìn Nghệ Phong lăng không bạo phát uy áp. Lúc này Nghệ Phong giống như quân vương, quân lâm thiên hạ. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bên trong khí thế khổng lồ mang theo bá đạo, mang theo uy nghiêm, đồng thời cũng mang theo sợ hãi. Lúc này Nghệ Phong lăng không, liền giống như thiên thần không thể địch nổi. Cho dù Hắc Vương cũng bắt đầu cảm thấy không thể chiến thắng.
Bá chủ mạnh mẽ ngăn cản uy áp này. Trong mắt bọn họ cũng có ý kinh hãi. Vương cấp có thể phát ra khí thế này sao? Cho dù Vương cấp, cũng tuyệt đối không thể làm được tới mức này. Chẳng lẽ thiếu niên này thật sự có thực lực khủng bố như thế sao?
Bọn họ nhìn về phía Nghệ Phong giống như quân lâm thiên hạ, nghi ngờ trong lòng biến mất không còn một mảnh. Không có thực lực như thế, làm sao có thể phát ra uy áp như thế.
– Ngươi có đề nghị khác sao?
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn một bá chủ vừa nói, lại lặp lại lời nói vừa rồi. Lúc này sau lưng vị bá chủ này đã ướt sũng một mảnh. Phần lớn uy áp mạnh mẽ này đều tập trung ở trên người hắn. Toàn thân hắn liền giống như bị đông cứng lại. Chỉ cần hắn có chút chuyển động lạ, hắn không chút nghi ngờ thiếu niên giống như thiên thần ở đối diện hắn sẽ giết chết hắn.
Hắn là Vương Cấp nhị giai, dưới uy áp này, không có một chút tin tưởng, giống như chỉ cần Nghệ Phong ra tay, hắn sẽ chết oan chết uổng.
Hắn cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, không dám tiếp lời Nghệ Phong. Từ sau khi bước vào Vương cấp, hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi, nhưng lúc này hắn thầm muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.
– Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng. Đấu khí trong cơ thể lại tăng vọt lên. Đấu thế khổng lồ giống như lớn sóng, từng vòng từng vòng đánh ra. Là ý thức chiến đấu do Tà Đế truyền thừa. Từ sau khi Nghệ Phong bước vào Vương cấp, vận dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng còn xa mới có thể bằng khí thế xá lợi Tà Đế trong các đại Tà Đế, nhưng áp chế những thực lực còn không đến Vương cấp ngũ giai, cũng không phải là vấn đề lớn.
Đặc biệt là những võ giả có thực lực chưa tới Tướng giai, sợ là sau đêm nay, đều tồn tại bóng ma tâm linh!
– Sau bảy ngày, người không quy phục! Chết!
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến tai mọi người.
Nghệ Phong dẫn theo đám người Lục Sát từng bước một đi ra ngoài. Mỗi một bước đi, thật giống như đạp vào trong lòng bọn họ. Uy áp này tra tấn khiến bọn họ gần như sắp nổi điên.