Phần 200: Bầu trời đế đô
Trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ đế đô thay đổi bất ngờ. Tam hoàng tử phảng phất giống như được cái gì kích thích, hoàn toàn không cố kỵ, bắt đầu công kích trận doanh của hai đại hoàng tử, hơn thế Kim Lâu cũng tham dự trong đó.
Những quý tộc biết Nghệ Phong và Tam hoàng tử bị vây giết, đều hiểu rõ đây là trả thù của Nghệ Phong và Tam hoàng tử.
Nghệ Phong và Tam hoàng tử liên thủ, đủ ngăn chặn bất cứ thế lực nào của hai vị hoàng tử, trận doanh của hai đại hoàng tử đều bị Nghệ Phong và Tam hoàng tử liên tiếp đẩy lui, đến cuối cùng hai người tựa hồ cũng biết hậu quả.
Dựa theo tốc độ này, sợ rằng không bao lâu sau bọn họ có thể bị nuốt chửng. Hai người vốn là cừu gia, lúc này lại cùng nhau hợp tác. Hai người hợp tác, nhất thời toàn bộ đế đô một lần nữa nằm trong thế cân đối.
Hai bên đều không thể làm gì đối phương, chỉ có điều đế đô lại yên tĩnh bất lợi, cuốn theo bốn luồng thế lực cực mạnh của đế đô, toàn bộ đế đô cũng không yên ổn.
Nhưng Nghệ Phong vẫn cảm thấy chưa đủ, hạ lệnh cho Kim Lâu không để lại lối thoát, công kích trận doanh của hai đại hoàng tử, phảng phất muốn lật tung toàn bộ đế đô long trời lở đất.
Tử Âm cũng rất kinh ngạc với hành động lần này của Nghệ Phong, Nghệ Phong làm như vậy cũng không phải không có lợi ích, chỉ là kết quả lưỡng bại câu thương. Thế nhưng Nghệ Phong căn bản không nghe khuyên bảo, vẫn liều mạng nhiễu loạn đế đô. Tử Âm thấy lời nói của nàng, Nghệ Phong hoàn toàn không để ý, thế nhưng vẫn ủng hộ Nghệ Phong vô điều kiện, đứng phía sau Nghệ Phong, giúp đỡ Nghệ Phong bố trí từng bước.
Theo Tử Âm thấy, Kim Lâu vốn chính do Nghệ Phong tạo thành, cho dù hủy diệt toàn bộ nàng cũng không thấy đau lòng.
Mặc dù Tam hoàng tử không rõ vì sao Nghệ Phong lại khác thường như vậy, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể phối hợp với Nghệ Phong, cũng toàn lực oanh kích trận doanh của hai đại hoàng tử.
Dưới tranh đấu của bốn người, toàn bộ đế đô sôi lên sùng sục, có thể hạ dân không cảm giác được dị trạng gì. Thế nhưng những quý tộc thượng tầng cảm giác toàn bộ không khí giống như ngưng tụ, cực kỳ áp lực, thậm chí không ai dám ra khỏi nhà.
Quý tộc vốn tác uy tác quái, lúc này đều trốn trong nhà, điều này làm cho bình dân đế đô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được biến hóa, toàn bộ đế đô cũng dần dần tràn ngập một loại áp lực đến cực điểm.
Một số người thông minh thậm chí suy đoán. Sợ là lần này sẽ định ra ngôi vị hoàng đế tiếp theo, nghĩ vậy, mọi người càng cảm giác tranh đấu hiện tại chỉ là xáo trộn nhỏ bé, có thể không lâu sau đế đô sẽ máu chảy thành sông.
Trận doanh hai bên không ngừng tranh đấu, đều tự chiếm lấy thượng phong. Thế nhưng hạch tâm hai bên vẫn không nhúc nhích, mặc dù phía dưới hừng hực khí thế. Thế nhưng Nghệ Phong, Tam hoàng tử và bọn người Đại hoàng tử vẫn không hề lộ diện.
Tranh đấu như vậy giằng co hơn nửa tháng, cho dù là bình dân đến sau này cũng phát hiện ra điềm báo mưa gió sắp tới, đế đô cũng trở nên yên tĩnh dị thường, đặc biệt buổi tối giống như cấm đi lại ban đêm, không có ai đi lại bên ngoài.
Tình cảnh như vậy vẫn giằng co hai mươi ngày nữa, đến cuối cùng giữa hai đại trận doanh càng không biết tại sao thu liễm, cho dù là bình dân cũng thường xuyên có thể nghe thấy tiếng tranh. Điều này càng khiến bầu không khí cả đế đô khẩn trương.
– Nếu ngươi đã đấu với bọn người Đại hoàng tử đến cùng như vậy, vì sao vẫn không cho bọn Cuồng Hổ xuất thủ!
Tử Âm thấy Nghệ Phong đứng trên đỉnh Kim Lâu, ánh mắt nhìn đế đô đang yên tĩnh dị thường, nghi hoặc hỏi.
Thế tiến công của Nghệ Phong từng đợt liên tiếp, thế nhưng lại không vận dụng thế lực tinh nhuệ nhất của Kim Lâu. Nghệ Phong hình như cố ý tạo ra một xu thế không chết không nghỉ, cố ý muốn nhân tâm toàn bộ đế đô hoảng sợ.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân phong vận thuần thục trước mặt, toàn thân nàng tỏa ra khí tức mị hoặc xinh đẹp, nếu như bình thường Nghệ Phong tất nhiên không nhịn được, sợ rằng đã hung hăng ôm ấp nàng. Nhưng hiện tại mặc dù trong mắt Nghệ Phong có chút hỏa diễm, thế nhưng lại bị hắn mạnh mẽ khắc chế.
– Vẫn chưa đến lúc chúng ta phát động toàn bộ thực lực, không xuất ra thì hơn!
Nghệ Phong giải thích với Tử Âm.
Tử Âm thấy nhãn thần Nghệ Phong có chút nóng cháy, nàng hơi đỏ mặt:
– Hiện tại các ngươi đấu hung như vậy, còn có thể bảo lưu sao?
Nghệ Phong khẽ cười nói:
– Chúng ta có thứ bảo lưu, ba vị hoàng tử đều có thứ bảo lưu. Bởi vì tất cả mọi người rất minh bạch, bất kể tranh đấu như thế nào đều là để cho vị phía trên nhìn thấy, nếu không cho dù thắng, nếu hắn không thừa nhận, cũng là thất bại.
– Hoàng đế Trạm Lam?
Tử Âm kinh hãi kêu lên.
Nghệ Phong gật đầu nói:
– Đây là ba vị hoàng tử bức hoàng đế Trạm Lam đưa ra lựa chọn, đồng dạng bọn họ cũng cố kỵ hoàng đế Trạm Lam, cho nên mặc dù tranh đấu rất mạnh mẽ, thế nhưng lại khống chế trong phạm vi có thể, cũng không dám nhiễu loạn toàn bộ đế đô.
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói, cũng hiểu ra:
– Thế nhưng tất cả chuyện này đều là ngươi chủ động khơi mào, bọn họ tranh chấp ngôi vị hoàng đế, theo lý mà nói, không nên để ngươi đánh trận tiên phong.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Ta còn có mục đích khác!
Tử Âm cổ quái nhìn Nghệ Phong, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra làm như vậy có chỗ tốt gì với Nghệ Phong, điều này sẽ chỉ làm hoàng đế Trạm Lam đổ tức giận lên đầu hắn.
– Tử Âm tỷ cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, yên tâm đi. Ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã nằm ở thế bất bại.
Tử Âm nghe thấy câu nói này của Nghệ Phong, càng nghi hoặc vạn phần. Nàng không rõ Nghệ Phong nói vậy có ý tứ gì.
– Ha ha!
Nghệ Phong thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tử Âm, hắn cũng không giải thích thêm:
– Được rồi, Tử Âm tỷ, Cuồng Hổ đi bao lâu rồi?
Tử Âm nói:
– Hắn đã đi hai giờ rồi, xem ra Tam hoàng tử sẽ đến đây rất nhanh.
– Được! Làm phiền Tử Âm tỷ xuống dưới an bài, đưa Tam hoàng tử đến đỉnh lâu, sau đó Tử Âm tỷ tự mình trấn thủ bên ngoài, không được để ai tiếp xúc đỉnh lâu.
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói thận trọng như vậy, cũng biết chuyện này cực kỳ quan trọng, sợ là Nghệ Phong và Tam hoàng tử muốn kế hoạch làm chuyện gì.
– Ta hiểu rồi! Ta sẽ tự mình trấn thủ, các ngươi cứ yên tâm nói chuyện!
Tử Âm gật đầu.
Nghệ Phong mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên một tia ngoan sắc, chuyện kế hoạch, cho dù lá gan của Nghệ Phong lớn thế nào cũng không dám để lộ ra ngoài. Người Nghệ Phong có thể tin tưởng tuyệt đối chỉ có Tử Âm, Nghệ Phong chỉ có thể gọi Tử Âm hỗ trợ.
Không bao lâu Tam hoàng tử cũng tới Kim Lâu, Nghệ Phong và Tam hoàng tử không lãng phí thời gian, trực tiếp tiến nhập vào trong mật thất của Kim Lâu.
Tử Âm đuổi tất cả mọi người bên trong, bao gồm cả Cuồng Hổ, nàng tự mình trấn thủ bên ngoài. Tử Âm hiểu rõ, chuyện có thể khiến Nghệ Phong cẩn thận như vậy, tuyệt đối là chuyện kinh thế hãi tục. Tử Âm không dám có chút phân tâm.
Nghệ Phong và Tam hoàng tử nói chuyện trong mật thất đến tận đêm khuya, Tam hoàng tử mới uể oải đi ra, thấy Tử Âm trấn thủ bên ngoài, hắn gật đầu chào hỏi, sau đi cực kỳ vội vàng rời đi.
Nghệ Phong sợ chuyện lần trước xảy ra, kêu Cuồng Hổ hộ tống Tam hoàng tử rời đi, hơn nữa Tam hoàng tử cũng đồng dạng cố kỵ chuyện lần trước, dẫn theo một Vương cấp hộ vệ. Cho dù đám người Đại hoàng tử muốn vây sát Tam hoàng tử cũng ít có khả năng.
Nghệ Phong thấy Tam hoàng tử rời khỏi, liền gọi Triệu Hải tới phân phó:
– Thủ tiêu tất cả công kích với hai vị hoàng tử, vây mà không công, tăng thêm áp lực với bọn họ!
Tử Âm nghe thấy những lời này của Nghệ Phong, trái tim không hề thả lỏng, ngược lại càng bóp chặt hơn. Đặc biệt câu nói cuối cùng của Nghệ Phong càng khiến nàng hết hồn.
– Bầu trời đế đô cũng đến lúc thay đổi rồi!