Phần 186: So văn kén rể (4)
Nghệ Phong đã được như ý nguyện bước vào trăm người mạnh nhất. Vẫn giống như những lần khác, Nghệ Phong bị Tần Y kéo tới hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu một phen, đã bị Tần Y đẩy đi tham gia kén rể.
Ngày thứ bảy, cũng ngày cuối cùng, trong một trăm nggười mạnh nhất chọn ra một người!
Chính vì nguyên nhân như thế, toàn bộ Đế Đô bắt đầu sôi trào. Một đám sòng bạc lớn nhỏ bắt đầu tập trung thế chấp. Tất nhiên tứ đại tài tử và Đại hoàng tử là bốn ứng cử viên lớn đoạt giải quán quân. Đương nhiên cũng có rất nhiều người nhớ tới Nghệ Phong lúc trước đã đánh bại tứ đại tài tử. Nhưng ở trên danh sách lại không phát hiện có tên của Nghệ Phong. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng thất vọng. Một đám đều đặt hy vọng ở trên người tứ đại tài tử và Đại hoàng tử.
Trong lúc nhất thời, thanh danh tứ đại tài tử như ngồi trên hỏa tiễn bay thẳng lên trời. Điều này khiến đám tứ đại tài tử kia cũng tươi cười hớn hở, giống như đã nhìn thấy chiến thắng ở trước mặt.
Nghệ Phong cũng nhận được tin tức, lại không ai đặt cược cho Phan An. Điều này khiến hắn tức giận chỉ bảo Cuồng Hổ đặt một trăm vạn kim tệ cho hắn.
Cuồng Hổ đã làm lão đại ở Đế Đô. Hắn đặt cược một trăm vạn kim tệ, lập tức khiến ánh mắt mọi người cũng tập trung ở cái tên Phan An này. Tuy nhiên mọi người suy đi nghĩ lại, cũng không rõ Phan An này rốt cuộc là ai? Một đám lập tức cảm thấy có phải Cuồng Hổ hiện tại tiền nhiều muốn đốt tiền hay không. Dù sao hiện tại dùng ngày kiếm vạn kim cũng là sỉ nhục Kim Lâu.
Hầu như quý tộc có chút thân phận địa vị ở Đế Đô đều coi Kim Lâu như nhà thứ hai của mình. Tại đây trong mắt vài quý tộc, chỉ cần có thể hưởng thụ thoải mái, tiền đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một con số mà thôi. Với sự xa hoa lãng phí Kim Lâu, gần như khiến toàn bộ quý tộc Đế Đô đều chen chúc đi vào.
Lúc này Kim Lâu đã không chỉ có một. Trong Đế Đô đã liên tục mở ra ba tòa. Nhưng vẫn cung không đủ cầu!
Tuy nhiên Nghệ Phong vẫn không làm chưởng quỹ, mà Tử Âm cũng không mấy để ý tới Kim Lâu đã đi vào quỹ đạo. Người chân chính nắm Kim Lâu trong tay chính là Cuồng Hổ. Cho nên mặc dù Cuồng Hổ đặt cược kim ngạch có lớn một chút, đồng dạng tỉ lệ cũng có lớn một chút, nhưng chủ sòng bạc vẫn tiếp nhận.
Một trăm vạn kim tệ, cho dù đến lúc đó Phan An thua, cũng phải trả lại cho lão đại Đế Đô, còn có thể lấy lòng hắn. Nếu thật sự bị hắn đặt cược thắng, vậy lợi nhuận từ tứ đại tài tử, cũng đủ để bù lại. Cho nên sòng bạc cực kỳ nhiệt tình tiếp nhận tiền đặt cược của Cuồng Hổ.
Tuy nhiên, đối với Phan An mới xuất hiện này, không ai có chút tin tưởng nào.
Lúc này Nghệ Phong, đã chạy tới con sông phong nguyệt ở Đế Đô. Tất nhiên, Lý gia trực tiếp làm danh tác bao toàn bộ con sông phong nguyệt ở Đế Đô. Trên sông có có vài thuyền lớn cực kỳ xa hoa lãng phí, nguy nga lộng lẫy, chói mắt đến cực điểm.
Loại danh tác này của Lý gia, cũng thu hút vô số người đang đứng xem náo nhiệt. Hai bên bờ sông chật cứng người. Thậm chí Nghệ Phong có một vài suy nghĩ xấu xa. Nếu từ phía sau đẩy tới, vậy phía trước có phải sẽ có rất nhiều rơi xuống nước hay không.
Ngay khi Nghệ Phong nghĩ như vậy, thật sự đã có người làm chuyện như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn không ngừng có tiếng người rơi xuống nước. Đương nhiên đồng dạng cũng có tiếng mắng không ngừng vang lên.
Đương nhiên, Nghệ Phong có có tư cách thi đấu, có con đường đặc biệt để đi qua bọn họ. Nghệ Phong cũng không cần lo lắng quần áo lại bị chen chúc tới mức nhăn nhúm.
Nghệ Phong nhìn mấy cái thuyền lớn ở giữa sông kia, đặc biệt thuyền lớn ở giữa sông hết sức tôn quý sang trọng, khóe miệng Nghệ Phong cũng có ý cười. Hẳn là Liễu Mộng Nhiên đang ở ngay trên thuyền lớn chờ hắn. Nghệ Phong nhìn mấy cái thuyền còn lại, trong lòng cũng nhớ tới quy tắc của giải thi đấu lớn này.
Chỉ có mười người đứng đầu mới có thể bước vào chiếc thuyền lớn kia. Nghĩ đến chín mươi người còn lại cũng chỉ có thể bị đào thải. Tuy nhiên, Lý gia lựa chọn sử dụng nơi phong cảnh đẹp như vậy, cho dù bị đào thải, nghĩ hẳn là cũng đã sắp xếp rất nhiều hoạt động giải trí đi cho những người được gọi là tài tử này.
Đối với nam nhân mà nói, có thể đi vào một trăm đứng đầu, chuyến kén rể lần này của bọn họ cũng không phải là chuyến đi quá tệ.
Nghệ Phong không khỏi khâm phục lão gia của Lý gia kia, thật sự là có thể thu mua lòng người. Cho dù những người này cuối cùng không được chọn, sợ là cũng sẽ tuyên truyền cho danh tiếng của Lý gia.
Nghệ Phong mỉm cười, bước chân chuẩn bị lên thuyền. Tuy rằng chiếc thuyền tiếp đón một trăm người đã được chuẩn bị sẵn, nhưng từ phía xa Nghệ Phong thấy ngay phía trên thuyền số 1 có tên của hắn.
– Phong thiếu!
Một giọng nói vui mừng đột nhiên từ phía sau Nghệ Phong truyền lên.
Nghệ Phong quay đầu nhìn qua, thấy hai người mập mạp và khỉ ốm, trong lòng Nghệ Phong cũng vô cùng cao hứng. Hắn nhớ tới cuộc thi thơ lúc trước mới quen đã thân, thơ tình lưu lại giao tình, Nghệ Phong cũng cười ha ha đón đi lên, hung hăng vỗ vào vai hai người nói:
– Hai người các ngươi cũng có thể tiến vào một trăm người mạnh nhất sao?
Mập mạp và khỉ ốm nhăn nhó mặt mày, hiển nhiên lực lượng của Nghệ Phong khiến bọn họ có chút đau đớn:
– Phong thiếu, ngươi cũng không thể xuống tay nhẹ một chút sao? Xương cốt chúng ta làm sao chịu không nổi cái vỗ của ngươi.
Nghệ Phong nghe hai người nói, càng cười vui, nhìn hai người nói:
– Không phải trước kia hai người các ngươi luôn đối chọi gay gắt sao? Hiện tại lại đi cùng với nhau.
Mập mạp cười ha ha hai câu nói:
– Không đấu không quen biết thôi. Chúng ta đấu ra tình cảm.
– Ha hả!
Nghệ Phong cười hai tiếng mắng.
– Tuy nhiên với hình tượng như hai người các ngươi, lại cũng muốn đến ăn thịt thiên nga, bản thiếu gia cũng muốn đánh các ngươi.
– Ha ha! Chúng ta đoán cũng không diễn ra trò gì, tuy nhiên Lý gia sắp xếp hoạt động giải trí, chúng ta không đến sẽ rất có lỗi với bản thân mình.
Khỉ ốm lộ ra ánh mắt mọi người nam nhân đều hiểu.
– Đúng rồi! Phong thiếu gia, vì sao ngươi không báo danh. Với tài học của ngươi, muốn thu thập bốn tiểu trùng kia còn không là dễ như trở bàn tay sao? Nghĩ tới việc nữ thần trong lòng chúng ta, tương lai phải lọt vào trong tay những gia súc ngụy quân tử kia, lòng ta lại muốn ứa máu.
Khỉ ốm hận không thể lấy dao làm bếp chém tứ đại tài tử.
Nghệ Phong cười ha ha, nhìn hai người nói:
– Ai nói ta không báo danh?
– Nhưng trong một trăm người mạnh nhất không có danh hiệu của ngươi!
Khỉ ốm nghi hoặc nói.
– Cho!
Nghệ Phong lấy danh thiếp của hắn ra, đưa cho hai người khỉ ốm xem thử.
Khỉ ốm và mập mạp nghi hoặc thoáng nhìn về phía danh thiếp. Lập tức hai người trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
– Phan An, người nháo khiến toàn bộ sòng bạc ầm ĩ chính là ngươi?
– Hư!
Nghệ Phong ra hiệu cho hai người chớ có lên tiếng. Hai người tâm thần lĩnh hội liền câm mồm, lập tức cười ha ha, giơ ngón tay cái thẳng tắp lên nói:
– Cao! Chiêu này của Phong thiếu quả nhiên là cao! Ha ha, tứ đại tài tử thấy Phong thiếu xuất hiện, hẳn là sẽ rất kinh ngạc. Chỉ là hiện tại sợ bọn họ vẫn đang mỉm cười đắc ý. Chậc chậc, thật muốn thấy vẻ mặt của bọn họ nhìn thấy Phong thiếu gia sẽ thế nào.
Nghệ Phong cười ha ha cười, tất nhiên không có giải thích Nghệ Phong không tính đến điểm ấy. Tuy nhiên thấy khỉ ốm nói như vậy, hắn cũng hiểu được thì ra tiện tay làm một việc như vậy, có thể đả kích tứ đại tài tử một phen cũng không tồi.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
– Đúng rồi, các ngươi ở thuyền nào?
– Số 1!
– Các ngươi cũng số 1? Ha ha, tốt, đi theo bản thiếu gia đi. Ta cam đoan các ngươi có thể bước vào năm mươi người đứng đầu!
Nghệ Phong cực kỳ hung hăng càn quấy, giống như trở về cuộc tỷ thí thơ tình lúc trước.
– Đúng vậy, ba người chúng ta là tổ hợp tam giác vững chắc. Thơ tình vừa ra, ai dám cùng tranh phong!
– Ha ha…
Ba người cười to rời đi. Trong tiếng cười lộ ra vẻ phóng khoáng càn rỡ không gì sánh được. Điều này khiến rất nhiều người chau mày nhìn đám người Nghệ Phong. Một đám thật muốn dùng bàn tay đánh mấy người này mấy cái bạt tai. Tuy nhiên ba người thấy được những ánh mắt này, lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục càn rỡ cười to.
Trước kia, bọn họ dám động thủ tại hội thi. Bọn họ cũng hy vọng hiện tại có thể hồi tưởng một chút cảm giác lúc trước. Đánh không được tứ đại tài tử, đánh những người này cũng tốt.