Phần 179: Phá trận
Phụt…
Thi Đại Nhi vừa định liều lĩnh tiêu diệt toàn bộ Thánh Âm Tông, một bóng người từ trong hư không ngã về phía của nàng, nhổ ra một ngụm máu tươi.
– Phong ca ca!
Thi Đại Nhi mừng rỡ, vừa mới chuẩn bị tiến lên giúp đỡ Nghệ Phong, lại phát hiện thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên. Sau khi lưu lại một tàn ảnh, một lát sau lại xuất hiện bên cạnh đồ án lục tinh. Toàn bộ đấu khí xuyên tới phía trên cánh tay, đấu khí mang theo hào quang màu lam, đột nhiên hung hăng nện xuống một điểm ở phía trên lục tinh.
Rắc…
Một tiếng vỡ vụn mãnh liệt vang lên. Một góc của lục tinh đồ án kia vỡ vụn. Lớp gạch trên mặt đất bắn ra, bắn lên trời. Trong đó có một viên ma tinh lục giai nhỏ.
Sau khi điểm ấy bị vỡ tan, năng lượng trong toàn bộ không gian vốn tàn sát bừa bãi, giờ phút này, chỉ trong nháy mắt dư kình còn sót lại đồng dạng tàn sát bừa bãi không trung, mang theo từng cơn lốc. Bão cát bắn nhanh trên hư không.
Toàn bộ mặt đất phát ra những tiếng vỡ vụn, dường như như cũng bắt đầu phản ứng dây chuyền. Chỉ một lát sau, mặt đất to như vậy lại xuất hiện từng vết nứt. Tại trung tâm lục tinh đồ án, nổ vỡ dần ra. Đất trắng tấn công về bốn phía. Thân ảnh Nghệ Phong phải chớp động trốn thoát.
Thời gian cơn lốc và cát đá tàn sát bừa bãi cũng không lâu lắm, không có năng lượng chống đỡ, bụi đất nhanh chóng trần trở về mặt đất. Mặt đất vốn xinh đẹp. Đã trở nên nát bấy, giống như bị một đàn trâu cày qua.
Thi Đại Nhi sững sờ nhìn thấy cảnh tượng này. Nghệ Phong đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng có một vết máu chảy xuống. Toàn thân chật vật không chịu nổi đang quỳ trên mặt đất. Sát ý của Thi Đại Nhi vốn sắc bén cũng được thu bớt lại. Thân ảnh chớp động xuất hiện bên cạnh Nghệ Phong. Nàng ôm lấy Nghệ Phong, lấy từ trong người ra mấy viên thánh dược chữa thương, bỏ vào trong miệng Nghệ Phong.
Nghệ Phong lắc đầu, thò tay ngăn cản Thi Đại Nhi, mắt quay sang nhìn Thổ Thạch.
Thổ Thạch thấy Nghệ Phong còn sống, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nổi lên một cảm giác vô cùng kinh hãi. Hắn biết rõ rrận pháp này cường thế đến mức nào. Cho dù một Vương Cấp ngũ giai dưới sự tấn công của năng lượng kia, cũng tuyệt đối là cửu tử nhất sinh. Nhưng thiếu niên trước mặt không chỉ là chống lại được năng lượng kia, hơn nữa còn phá được trận pháp kiên cố đến cực điểm này.
Thổ Thạch hoảng sợ nhìn Nghệ Phong, trong đầu tự nhiên dâng lên một ý niệm:
– Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên này đã đạt tới phía trên Vương cấp ngũ giai sao?
Thổ Thạch nhìn mặt đất vỡ vụn thành hỗn hợp bùn đất đá vụn, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Một đám đệ tử của Thánh Thổ Tông, càng hoảng sợ khác thường. Bọn họ từng biết được sự khủng khiếp của năng lượng kia, đều cho rằng sức người không thể ngăn cản được. Nhưng hộ tông đại trận vững chắc mà trong lòng bọn họ vẫn tin tưởng, chỉ bằng vào sức của một người đã bị phá. Điều này đối với bọn họ là một chấn động rất lớn.
Một đám nhìn Nghệ Phong được Thi Đại Nhi ôm ở giữa sân, trong mắt có kính sợ, đồng thời cũng có một tia sùng bái.
– Thổ Thạch tông chủ! Thế nào?
Nghệ Phong dùng giọng nói có chút suy yếu nhìn Thổ Thạch. Khi hắn nói chuyện, một dòng máu cũng không thể kiềm chế trào ra qua khóe miệng.
Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy có chút may mắn. Nếu không có Phệ Châu, tính mạng này của hắn liền thật sự sẽ bị giữ lại tại đây. Hắn thật sự không ngờ được năng lượng này kinh khủng như thế. Cho dù hắn dùng toàn lực cũng không ngăn cản được. Nếu không phải năng lượng Phệ Châu có tác dụng thôn phệ khủng khiếp, thôn phệ hơn phân nửa năng lượng hóa thành của mình. Hơn nữa lúc Nghệ Phong tránh thoát trung tâm năng lượng, Nghệ Phong nghĩ thầm lúc này cho dù còn sống, sợ là cũng tàn phế.
Tuy nhiên nhờ có Phệ Châu trợ giúp, dưới năng lượng này, Nghệ Phong vẫn bị tổn thất nặng nề. Hiện tại khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo. Đặc biệt là một đòn cuối cùng, càng cưỡng ép năng lượng vận chuyển trong cơ thể, khiến tình trạng vết thương của hắn tăng thêm.
Tuy nhiên có thể phá được trận pháp này, Nghệ Phong cũng cảm thấy đáng giá.
Nghệ Phong chậm rãi vận chuyển Lăng Thần Quyết ổn định lại đấu khí trong cơ thể. Phệ Châu ở trong cơ thể cũng điên cuồng chuyển động lên, thôn phệ năng lượng bên ngoài chữa trị cho thân thể Nghệ Phong. Điều này so với Nghệ Phong tự động vận hành còn nhanh hơn!
– Công tử thần uy. Thổ Thạch nhận thua!
– Hừ!
Thi Đại Nhi hừ lạnh một tiếng, trong mắt vẫn có sát ý. Phong ca ca của nàng bị người ta đánh thành như vậy, lại chỉ một câu hắn nhận thua có thể xem như là kết thúc sao.
– Người tới, để bọn họ…
Thi Đại Nhi nhìn thủ hạ của nàng nói với giọng điệu ẩn chứa sát ý. Điều này khiến Thổ Thạch hoảng hốt!
– Đại Nhi. Được rồi, nữ hài tử không cần mỗi ngày đều đánh đánh giết giết!
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi quát một tiếng, lập tức nói với đám thủ hạ của Thi Đại Nhi.
– Các ngươi cũng thu binh khí lại đi!
Tinh anh Thánh Âm Tông liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút khó xử. Quay đầu nhìn về phía Thi Đại Nhi, thấy Thi Đại Nhi bĩu môi không nói gì, một đám bọn họ mới thu hồi binh khí, nhìn Nghệ Phong cung kính nói:
– Rõ! Công tử!
Bọn họ chứng kiến năng lượng khủng khiếp của trận pháp vừa rồi, rốt cục cũng hiểu được vì sao Thiếu tông chủ tâm cao khí ngạo của bọn họ lại nhu thuận ở trước mặt hắn như vậy. Có lẽ chỉ có thiếu niên như vậy, mới có thể chinh phục Thiếu tông chủ tâm cao khí ngạo của bọn họ.
Nghệ Phong thấy vẫn Thi Đại Nhi vẫn đang hờn dỗi, hắn mỉm cười cũng không để ý tới nàng, quay đầu nhìn Thổ Thạch nói:
– Nếu chúng ta thắng, có phải ngươi cũng nên thực hiện ước định của ngươi!
Thổ Thạch thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn, hắn rất dứt khoát hành lễ với Thi Đại Nhi nói:
– Thổ Thạch cùng đệ tử Thánh Thổ Tông bái kiến Thiếu tông chủ!
– Thổ Thạch trưởng lão hữu lễ!
Mặc kệ Thi Đại Nhi tình nguyện không tình nguyện, tuy nhiên Nghệ Phong đang nhìn chăm chú, nàng vẫn phải tiếp nhận. Về phần sau này Thi Đại Nhi có thể gây khó dễ cho Thổ Thạch hay không, cái này Nghệ Phong không thể khống chế được.
– Đại Nhi, đi lấy cái rương nhỏ ở trung tâm lục tinh đồ án ra đây!
Nghệ Phong nói với Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi gật đầu, thân ảnh chợt lóe lên, hiện ra ở vị trí trung tâm lục tinh đồ án. Sau khi nàng gạt một lớp bùn đất phía bên trên, một hòm gỗ nhỏ tinh xảo xuất hiện trong mắt Nghệ Phong.
Thổ Thạch nhìn thứ trongg tay Thi Đại Nhi, hắn thoáng có chút đau lòng. Tuy rằng đan phương đối với hắn mà nói là vô dụng, nhưng trong đó có một viên Mị đan lục giai, lại có thể phá không nâng cao thực lực hắn của hắn lên một giai.
Tuy nhiên Thổ Thạch cũng biết không thể cưỡng cầu. Thứ này đã đặt bên trong hộ tông trận pháp này quá lâu. Hắn sao có thực lực phá vỡ trận pháp này. Thật ra Thổ Thạch rất kinh ngạc. Nghệ Phong làm như thế nào có thể đối kháng được hơn mười viên ma tinh lục giai, phá được trận pháp này.
Nghệ Phong nhìn cái hộp nhỏ trong tay Thi Đại Nhi, trong lòng cũng thoáng có chút cao hứng. Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra một viên ma tinh lục giai thổ hệ, vứt cho Thổ Thạch nói:
– Khi phá trận pháp của ngươi, đã làm hỏng rồi một viên ma tinh trong đó, ngươi lấy ma tinh bổ sung vào, hẳn là có thể sử dụng được!
Tuy rằng Nghệ Phong biết trận pháp bị phá như vậy, nếu muốn sửa trở lại, sợ là rất khó. Tuy nhiên cho đối phương một ma tinh lục giai cũng tất cả những gì hắn có thể làm được. Tuy rằng bản thân Nghệ Phong là người Thánh Tông, nhưng cũng không quen với cách làm của Thánh Tông cá lớn nuốt cá bé không từ thủ đoạn. Ở trong Thánh Tông, giết người đoạt vật là chuyện rất bình thường.
Quả nhiên, Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong cho Thổ Thạch một viên ma tinh lục giai, nàng bĩu môi, tuy nhiên cũng không bình luận phát biểu điều gì.
– Thanh Y, Thanh Hồng, hai ngươi dẫn người hợp nhất Thánh Thổ Tông!
Sau khi Thi Đại Nhi ra lệnh cho hai thủ hạ xong, nàng đỡ Nghệ Phong rời khỏi nơi này.
Mặc kệ Thổ Thạch có suy nghĩ gì, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám có chút phản kháng, chỉ có thể phối hợp với với hai nàng áo xanh. Nhìn mặt đất đổ nát, trong mắt vẫn có chút hoảng sợ.