Phần 157: Xuống núi
Nghệ Phong đã quên hắn chém giết được bao nhiêu người. Hắn luôn luôn trao đổi thân phận giữa truy sát và bị truy sát. Theo thời gian trôi qua, những người đó cũng càng ngày càng thông minh. Nghệ Phong muốn chém giết bọn hắn càng ngày càng không dễ dàng.
Đám người trong dãy núi tập hợp thành nhóm tìm Nghệ Phong giống như trải thảm. Cho dù Nghệ Phong cảm giác được, nhưng Nghệ Phong đều đã bắt đầu không ngăn cản được.
Nghệ Phong rất muốn lao ra giết sạch đám người này. Nhưng hắn biết rõ, một khi bị những người này dây dưa, vậy hắn nhất định sẽ bị bao vây.
Đồng dạng, những người tìm kiếm Nghệ Phong, suy nghĩ cực kỳ cẩn thận. Việc săn bắn của Nghệ Phong đã khiến bọn họ thầm run sợ. Bọn họ thật sự không ngờ được đối phương có thể ngay dưới mắt bọn họ, giết chết nhiều người như vậy. Nhớ tới thân pháp giống như quỷ mị kia, trong lòng bọn họ liền dâng lên hàn ý. Bọn họ thật sự không ngờ được, thiếu niên không bao nhiêu tuổi này, lại khiến bọn họ khó giải quyết như thế!
Tuy nhiên, điều này vẫn ngăn không được bọn họ hướng tới bí tịch. Cao thủ như vậy cũng gắt gao bảo vệ nó. Vậy nó nhất định phải cực kỳ trân quý. Chẳng qua bọn họ hợp tác với nhau càng ngày càng chặt. Tiểu ma đầu khủng khiếp như vậy, với thực lực của một mình bọn họ, không ai có niềm tin có thể ngăn cản được.
Sau khi Nghệ Phong giải quyết một đám võ giả Sư giai rời khỏi đoàn thể, thân ảnh Nghệ Phong cũng cấp tốc tiến về phía dưới chân núi. Mặc dù hắn biết đường xuống núi đã bị phong tỏa. Nhưng bên trong dãy núi, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Hiện tại chỉ có con đường trốn xuống núi có thể đi được. Giết chết nhiều người như vậy, tức giận trong lòng Nghệ Phong cũng thoáng lắng lại một chút.
Chẳng qua nghĩ tới việc lão đầu tử khốn kiếp kia hãm hại, Nghệ Phong không nhịn được cảm thấy lửa giận dâng trào. Thậm chí Nghệ Phong quyết định, lần sau nhìn thấy lão đầu tử, có phải nên dùng Phệ Châu đánh về phía hắn hay không.
Tuy nhiên Nghệ Phong cũng biết điều này cũng chỉ có thể suy nghĩ. Với sự biến thái của lão gia hỏa kia, cho dù dùng Phệ Châu đối phó với hắn, sợ là còn chưa động tới người hắn đã không thấy hình bóng của hắn nữa. Nghệ Phong cũng không cho rằng, lão nhân kia tử không học được thân pháp Mị Ảnh.
Nghệ Phong chạy xuống núi, nhìn thấy năm người đang đứng đầy cảnh giác. Hắn không nhịn được líu lưỡi không nói nên lời. Một Vương cấp và bốn Tướng cấp cao giai, những người này thật sự đúng là nể mắt hắn.
Nghệ Phong nào biết được, việc hắn giết chóc như vậy đã khiến những người này bị dọa mất mật. Mỗi lần hắn chém đều giết một người. Đến lúc này tạm thời tạo thành liên minh chia ra nâng cao theo thực lực của hắn. Đến bây giờ, đối phương đã đưa thực lực của hắn tăng lên tới Vương Cấp ngũ giai.
Nếu Nghệ Phong biết thực lực của hắn lúc này từ Tướng cấp bát giai, mạnh mẽ tăng lên tới Vương cấp ngũ giai, sợ là sẽ cười như điên mất. Thì ra thực lực có thể nâng cao dễ dàng như vậy.
Nghệ Phong nhìn năm người trước mặt, có chút đau đầu. Hắn còn không để năm người này vào mắt. Vấn đề là nếu muốn giải quyết năm người này trong một thời gian ngắn là chuyện rất phiền phức. Nếu trong thời gian ngắn không giải quyết được, nhất định sẽ kinh động tới những người khác. Đến khi đó hắn sẽ bị vây khốn.
Nghệ Phong không biết rốt cuộc trong dãy núi này có bao nhiêu cường giả tiến đến tầm bảo vật, nhưng Nghệ Phong hiểu rất rõ, chỉ cần bị đám người đó vây khốn, vậy tính mạng của hắn thực sự không xong rồi.
Phệ Châu còn chưa thu phục được, thật ra có thể lợi dụng một phen. Chẳng qua thứ này còn chưa dung hợp với hắn, hắn không dám tùy ý lấy ra. Huống chi thứ này được đặt trên Hồn Ấn Đỉnh. Thứ đó đối với Nhiếp Hồn Sư mà nói, sức mê hoặc cũng không thể kém hơn so Phệ Châu là mấy.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn năm người trước mặt. Hắn nhặt một hòn đá trên mặt đất, bắn về về phía phía xa.
Sàn sạt…
Trong nháy mắt, động tĩnh này đã kinh động cả năm người. Lão đại trong năm người nói với một người trong đó:
– Tiểu Ngũ. Ngươi đi xem xem có chuyện gì?
– Dạ!
Tiểu Ngũ lên tiếng, bay nhanh về phía hướng đó.
Tiểu Ngũ đi rồi, lão đại cũng tùy tiện mắng:
– Cũng không biết tiểu ma đầu kia có bị vây giết hay không. Chết tiệt, cũng không biết đó là bí tịch gì.
– Lão đại, động tĩnh vừa rồi sẽ không phải do hắn gây ra chứ? Vậy Tiểu Ngũ không phải rất nguy hiểm sao?
Lão đại trừng mắt nhìn người mở miệng nói:
– Tiểu Ngũ cũng có thực lực Tướng cấp ngũ giai, người nọ cường đại hơn nữa cũng không có khả năng trong nháy mắt giải quyết được Tiểu Ngũ. Hơn nữa với khoảng cách như vậy hắn không thể giải quyết Tiểu Ngũ trong nháy mắt. Chúng ta sợ cái gì chứ?
– Lão đại anh minh! Tuy nhiên tiểu tử kia cũng thật sự quá mạnh. Nghe nói hắn đã giết chết mấy trăm người. Cũng không biết điều này có phải là thật hay không nữa!
– Ừ, ít nhất hắn phải có thực lực Vương Cấp ngũ giai. Nếu một mình đối kháng, những người trong toàn dãy núi có thể đối kháng với hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Tuy nhiên nếu hắn muốn đi qua nơi này, thật sự không có khả năng. Chúng ta chỉ cần giữ chân hắn được một khắc, đến lúc đó hắn cũng chỉ có thể chờ chết.
– Nói là nói như vậy, nhưng cuối cùng ta vẫn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Chúng ta cũng đã truy sát hắn nhiều ngày như vậy, không hề tổn thương được hắn, ngược lại còn bị hắn giải quyết mấy trăm người. Nghe nói trong đó có rất nhiều cường giả Tướng cấp.
– Tốc độ của hắn quá nhanh, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng thấy mọi người đều nói giống như quỷ mỵ. Mỗi lần giết người rất hoàn mỹ, sau đó lập tức biến mất không thấy bóng dáng, khiến người ta căn bản không làm gì được.
Lão đại có chút cảm thán nói. Đối với kết quả như vậy, hắn thực sự cảm thấy rất bất đắc dĩ.
– Lão đại, sao Tiểu Ngũ đi lâu như vậy còn chưa quay trở về?
Một người trong đó thấy Tiểu Ngũ đi lâu như vậy cũng còn chưa quay lại, không nhịn được hỏi.
Lúc này, ánh mắt lão đại nhất thời cứng lại, hắn mơ hồ có dự cảm khống tốt. Hắn nhìn ba người còn lại nói:
– Các ngươi cẩn thận trấn thủ tại đây, nếu thấy có gì khác thường thì gọi ta, ta đi xem thế nào!
– Dạ!
Nghệ Phong nhìn lại thấy một Vương cấp trong số họ đi về phía này, hắn không nhịn được chửi ầm lên. Hắn còn muốn thu hút một đám Tướng cấp qua đây để giải quyết mà. Hiện tại xem ra không có khả năng làm vậy nữa.
Nghệ Phong nhìn Tiểu Ngũ đang nằm trên mặt đất, khóe miệng cong lên có chút khinh thường. Chỉ là một Tướng cấp ngũ giai thôi. Tuy rằng hắn rất cẩn thận, nhưng Nghệ Phong thi triển thuấn di đánh lén hắn, hắn làm sao có thể ngăn cản được.
Nghệ Phong thi triển thuấn di, dao găm gần như là xuyên qua toàn bộ yết hầu hắn, thấy máu trong yết hầu bắn ra. Nghệ Phong mới phát hiện hắn thích hợp làm sát thủ hơn so với Thiên Nghịch nhiều. Ít nhất ám sát lần này có thể nói rất hoàn mỹ.
Chẳng qua Nghệ Phong nhìn Vương cấp cảnh giác đi về phía mình, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ. Hắn tin tưởng dựa vào thuấn di đánh bất ngờ có thể ám sát được một Tướng cấp, nhưng không tin tưởng làm vậy có thể ám sát được một Vương cấp.
Nghệ Phong cũng mặc kệ thi thể trên mặt đất, hắn thu khí tức lại, đi xuống núi. Lựa chọn giữa một Vương cấp và ba Tướng cấp, kẻ ngốc cũng lựa chọn đối phó với ba Tướng cấp.
Vương cấp nhanh chóng tới chỗ thi thể của Tiểu Ngũ. Nhìn Tiểu Ngũ chết không nhắm mắt, trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, đồng thời cũng vội vàng xoay người hô lớn với ba Tướng cấp còn lại:
– Cẩn thận!
Nhưng tất cả những điều này đã quá chậm. Nghệ Phong không chút chậm trễ, đấu khí của hắn mạnh mẽ nâng cao, trong nháy mắt hình thành Tinh Bạo Thiên Hạ, tiến đến đánh về phía ba Tướng cấp đang muốn chống lại hắn.
Lão đại thấy cảnh tượng như vậy, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Với thực lực của ba người này, ngăn cản một đòn hẳn là không thành vấn đề!
Nhưng điều khiến hắn không thể tin được chính là, Nghệ Phong dùng một kích đánh thẳng vào trọng kiếm của ba người, ba người này đều hộc máu bay ngược ra, tạo thành một đường pa – ra – bôn thật dài trong không gian, sau đó hung hăng nện ở xuống mặt đất.
Mà Nghệ Phong theo chỗ hổng này, giống như quỷ mị nhẹ nhàng tiến qua cửa khẩu.
– Ha ha… Bản thiếu gia phải đi, các ngươi có thể ngăn cản được sao? Có bản lĩnh thì đuổi theo ta!
Giọng nói càn rỡ của Nghệ Phong vang vọng khắp không gian. Đám người nghe được những lời này, sắc mặt âm trầm lợi hại.