Phần 150: Tình trạng thiên địa khác lạ
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nuốt đan dược xuống, đan dược vừa vào miệng liền tan ra. Nghệ Phong cảm giác được một năng lượng mạnh mẽ lớn đến mức kinh người phát ra từ bên trong thân thể. Gần như chỉ trong nháy mắt, trên người Nghệ Phong liền trào ra huyết châu. Một viên viên huyết châu từ bên trong da hắn dũng mãnh tiến ra, giống như máu người, nhìn có vẻ ghê người.
Nhưng chỉ một lát sau, huyết châu của Nghệ Phong đang trào ra lập tức lại bị đông lại, biến thành từng khối băng.
Nghệ Phong cảm nhận được loại cảm giác đau đớn và lạnh như băng này không thuộc về mình. Kinh mạch giống như cũng bị năng lượng này quấy nhiễu làm vỡ tan, giống như khí hải cũng muốn bị trùng bạo. Nghệ Phong cố gắng chịu đựng cơn đau đớn trong lòng, bắt đầu chậm rãi vận chuyển Lăng Thần Quyết.
Nghệ Phong hiểu rất rõ, bình thường Nghệ Phong dùng đan dược thất giai đã cực kỳ nguy hiểm, huống chi là loại đan dược thất giai cuồng bạo này.
Nghệ Phong cố gắng vận chuyển Lăng Thần Quyết, không ngừng chữa trị những kinh mạch bị năng lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi. Dưới sự dẫn dắt của Lăng Thần Quyết, năng lượng cuồng bạo kia cũng không còn tàn sát bừa bãi không có phương hướng như vậy nữa, mà bắt đầu theo Lăng Thần Quyết dung nhập vận chuyển bên trong.
Nghệ Phong thấy thế liền mừng rỡ. Hắn biết hắn đã chặn được thành công. Quả nhiên Lăng Thần Quyết rất thần kỳ, không uổng phí là thứ được trăm ngàn thế hệ Thánh Tông cùng nghiên cứu ra.
Nghệ Phong cố gắng dắt năng lượng cuồng bạo của đan dược thất giai vận chuyển theo Lăng Thần Quyết. Năng lượng khổng lồ này nhập trong kinh mạch của Nghệ Phong, giống như muốn làm kinh mạch đông cứng và bạo phát. Cảm giác như muốn trương nứt ra khiến Nghệ Phong đau đớn khó nhịn.
Nghệ Phong mặc kệ không để ý tới nó, vận chuyển Lăng Thần Quyết tới cực hạn. Năng lượng kia vốn đánh thẳng vào thân thể Nghệ Phong, cũng dần dần lưu chuyển ở bên trong kinh mạch. Chẳng qua nếu người thường nhìn Nghệ Phong hiện tại, nhất định phát hiện trên người Nghệ Phong đã kết sương, máu kết hợp với sương, liền giống như một người sương máu.
Khi Nghệ Phong dẫn chút năng lượng cuối cùng vào kinh mạch, năng lượng này cũng tản mát ra hàn khí. Chỉ khoảng nửa khắc liền đóng băng đấu khí và quả cầu năng lượng trong thức hải của Nghệ Phong, không còn cơ hội lưu chuyển nữa.
Đồng dạng, hồn lực của Nghệ Phong cũng bị đông lại. Chẳng qua Nghệ Phong đã sớm tham khảo tư liệu biết được tình hình sẽ giống như vậy. Nguyên hồn đã thoát khỏi ra phạm vi đông lại. Nếu nguyên hồn bị đông cứng, đừng nói là muốn thu phục Phệ Châu, sợ là càng khủng khiếp ngay cả tính mạng cũng phải lưu lại nơi này.
Nghệ Phong thấy hồn lực và đấu khí đều bị đông lại. Năng lượng băng hàn vây quanh bên ngoài cũng cuồng bạo đến cực điểm. Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Cuối cùng Lăng Thần Quyết đã phát huy toàn bộ dược hiệu đến mức cao nhất.
Nghệ Phong lại tiến về phía trước thêm một bước. Nhìn kia Phệ Châu màu lam, nguyên hồn bị năng lượng băng hàn làm liên lụy, chậm rãi vận chuyển Lăng Thần Quyết. Linh khí băng hàn này cũng chậm rãi hình thành một hồn lực, vây quanh nguyên hồn.
Nghệ Phong thăm dò để lộ ra chút hồn lực tiếp cận Phệ Châu. Gần như chỉ trong nháy mắt, Phệ Châu liền cắn nuốt hồn lực này không còn một mảnh.
Đồng dạng, lực lượng thôn phệ của nó cũng không ngừng dây dưa với năng lượng băng hàn do đan dược thất giai phát ra. Mặc dù năng lượng băng hàn có tác dụng đông lại đặc biệt, nhưng dưới lực lượng thôn phệ này, một phần năng lượng nhỏ đã bị cắn nuốt. Nhưng mặc dù như thế, lấy lực lượng thôn phệ năng lượng băng hàn khủng khiếp như vậy, Nghệ Phong nghĩ thầm năng lượng băng hàn này cũng kiên trì không đến nửa canh giờ.
Nói cách khác, Nghệ Phong chỉ có thời gian nửa canh giờ. Nếu trong nửa canh giờ không thể thu phục được viên Phệ Châu này, vậy chỉ còn cách vội vàng chạy trốn, bằng không cũng chỉ còn có đường chết. Không có thuộc tính đặc biệt của năng lượng băng hàn, đấu khí và hồn lực của Nghệ Phong sẽ bị tan ra. Với cường độ đấu khí và hồn lực của Nghệ Phong, sợ là chỉ chưa đầy một phút đồng hồ cũng có thể bị cắn nuốt sạch sẽ.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, không thể vận dụng hồn lực của bản thân hắn, chỉ có thể vận chuyển Lăng Thần Quyết chuyển đổi ra một chút hồn lực. Với tốc độ của Lăng Thần Quyết, thật ra sự chuyển đổi cũng không chậm.
Nguyên hồn của Nghệ Phong khống chế được Nhiếp Hồn Thuật, dựa theo biện pháp của Quái lão nhân và bản ghi chép của chủ nhân động phủ kia, hình thành một tấm lưới, đánh lên khí tức tinh thần của mình, bay nhanh về phía Phệ Châu.
Im hơi lặng tiếng, hồn lực của Nghệ Phong đã bị cắn nuốt sạch sẽ, không còn chút nào.
Nhưng không biết có phải Phệ Châu đã bị kích thích hay không, hào quang của nó tăng mạnh. Toàn bộ năng lượng trong sơn động bắt đầu trở nên dữ dội hơn, dũng mãnh tiến về phía Phệ Châu. Cho dù là Yêu Ngọc đang hấp thu năng lượng, rốt cuộc cũng không hấp thu được năng lượng nữa. Hào quang chói mắt khiến Nghệ Phong không nhịn được phải nhắm hai mắt lại.
Năng lượng giống như thực chất không ngừng bạo động, cuộn sóng giống như biển rộng, từng đợt từng đợt trùng kích vào Nghệ Phong. Nghệ Phong dùng sức cố gắng giữ vững thân thể, không cho những năng lượng này đẩy hắn đi. Nghệ Phong hiểu rất rõ, khoảng cách hai thước rưỡi này đã là cực hạn. Nếu lại tiến thêm một bước, hẳn hắn sẽ không thể chống đỡ được trước lực lượng thôn phệ kia!
Nghệ Phong cảm giác được năng lượng băng hàn trong cơ thể đang bị cắn nuốt rất nhanh. Mặc dù đan dược không ngừng bổ sung vào, nhưng hai tốc độ khác biệt quá lớn. Trong lòng Nghệ Phong cười khổ, lấy tốc độ hao mòn như vậy, đừng mơ có thể kiên trì được nửa canh giờ.
Năng lượng bạo động trong toàn bộ không gian càng ngày càng khủng khiếp. Một năng lượng kinh khủng dũng mãnh tiên vào bên trong Phệ Châu, sau đó lại từ một chỗ khác đi ra, chẳng qua ảm đạm hơn rất nhiều. Hiển nhiên là bị Phệ Châu hấp thu hơn phân nửa.
Nghệ Phong biết đây là đại bạo động của Phệ Châu. Đối với sự phát sinh dị biến như vậy Nghệ Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao hắn thu phục Phệ Châu sẽ quấy nhiễu Phệ Châu, phát sinh bạo động cũng chuyện đương nhiên.
Nếu không phát sinh bạo động, Nghệ Phong cũng không cần phải mời người Thánh địa ra tay. Không phát sinh bạo động, sao có ai nào biết được hắn đang thu phục Phệ Châu?
Nghệ Phong có thể tưởng tượng được, lúc này bên ngoài khẳng định phát sinh tình trạng thiên địa khác lạ. Sợ là ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây. Hẳn lão đầu tử cũng bị áp lực.
Đang lúc Nghệ Phong phỏng đoán như vậy, hào quang màu lam mạnh mẽ khủng khiếp đến cực điểm xuất hiện phía trên không gian. Toàn bộ thiên địa biến sắc, bao trùm cả một không gian lớn. Hào quang màu lam hoa mỹ, chói mắt cực kỳ.
Trong nháy mắt, người trong toàn bộ dãy núi, cũng phát hiện ra tình trạng khác lạ này. Vốn còn hoài nghi về lời đồn đại linh khí khủng khiếp ở đây, nhưng giờ phút này một đám đều tin tưởng vững chắc không còn chút nghi ngờ nào.
Một đám bay nhanh về phía ngọn núi cao nhất. Tuy rằng cả mảng không gian lớn như vậy, nhưng tất cả mọi người đã phát hiện, khả năng lớn nhất chính là khu vực gần ngọn núi cao nhất kia.
Mặc dù bọn họ không biết tại kia, nhưng biết là khu vực ngọn núi cao nhất kia. Mặc dù khu vực này cũng lớn khủng khiếp, nhưng so với cả dãy núi mà nói, lại nhỏ tới mức đáng thương.
Một đám phát huy thân pháp lớn đến cực hạn, chạy như bay về phía nơi có tình trạng thiên địa khác lạ.
Liễu Nhiên đứng trên cao, nhìn hào quang khủng khiếp phát ra phía trên đỉnh núi, thầm nghĩ Phệ Châu thật đúng là thần kỳ, có thể xuyên qua lớp đất đá thật dày, xuất hiện tình trạng thiên địa khác lạ ở trong không trung như vậy.
Liễu Nhiên nhìn tình trạng thiên địa khác lạ chợt lóe, trong lòng cũng hiểu được lúc này Nghệ Phong đang thu phục Phệ Châu. Dù sao hắn từng có kinh nghiệm với Phệ Châu của Quái lão nhân, nên đối với những trường hợp này, hắn vẫn có thể đoán ra được.
Đồng dạng Liễu Nhiên rất rõ ràng, phiền phức của hắn cũng đang đến. Chẳng qua Liễu Nhiên không thèm để ý chút nào, vẫn giống như tiên nhân đứng ở trên đỉnh núi, giống như tất cả đều không liên quan đến mình.
Mà ở Thiên Nghịch bên cạnh, đã hoàn toàn dại ra. Hắn không rõ rốt cuộc Phệ Châu là cái gì, lại có thể bạo phát tình trạng khác lạ như vậy. Thiên Nghịch hiểu rất rõ, khẳng định tình trạng khác lạ này có quan hệ với Nghệ Phong. Bằng không Liễu Nhiên sẽ không chợt lộ ra quang mang như vậy.
Thiên Nghịch nhìn thấy tình trạng thiên địa khác lạ này, hắn liền hiểu được vì sao Nghệ Phong nhất định phải mời người Thánh địa tới. Thứ đó khủng khiếp như vậy, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải động tâm!