Phần 147: Cường hãn của Thiên Nghịch
Ma Tạp Tân nhìn Thiên Nghịch giống như sát thần, trên mặt lại không một chút mắt, người đứng trước mặt quả thực chính là một ma quỷ. Hơn mười người thủ hạ của hắn lại không thể kiên trì đến một giây.
Mặc kệ là Sư giai vẫn Tướng Cấp, cũng chỉ một kiếm, chỉ một kiếm có thể cắt ngang qua yết hầu người đó, sau đó một dòng máu bắn ra. Mà mỗi kiếm lại giết một người. Ma Tạp Tân có thể cảm giác được một phần sát khí ngưng tụ trên người Thiên Nghịch. Khi giết xong hơn mười người người, dường như sát khí trên người Thiên Nghịch đã thành thực chất. Cho dù bản thân hắn là Vương Cấp, vẫn không nhịn được run sợ, sắc mặt trắng bệch một cách khủng khiếp.
Ma Tạp Tân nhớ tới một thủ hạ Tướng Cấp của hắn. Tuy rằng chỉ vừa mới bước vào Tướng Cấp, nhưng dù sao cũng là Tướng Cấp. Trước mặt sát thần lại cũng chỉ là một kiếm nhẹ nhàng đã cắt qua yết hầu hắn. Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng cũng không có cách nào áp chế được. Thân thể cũng thoáng có chút run rẩy.
Nếu Nghệ Phong đi vào động phủ biết Thiên Nghịch chỉ cần lẳng lặng đứng ở một chỗ, đã khiến một Vương Cấp sợ hãi phát run, trong lòng Nghệ Phong sẽ đố kị phỉ báng không thôi.
– Kế tiếp!
Giọng nói của Thiên Nghịch giống như truyền từ Cửu U tới.
Chính lời nói lạnh lùng đó càng khiến hai người Ác Lão Đại và Mạc Đương Gia hoảng sợ lui ra phía sau một bước. Sát thần này đã đã bước qua làn ranh giới khiếp sợ trong lòng bọn họ. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua kẻ giết người nào tàn nhẫn và nghệ thuật như vậy. Lợi kiếm thoáng vung lên, một mạng người liền mất dưới lợi kiếm giống như một nghệ thuật.
Thủ đoạn khủng khiếp như thế, khiến bọn họ kìm lòng không được nhớ tới một truyền thuyết trong giới sát thủ. Chỉ có hắn mới có thủ đoạn như vậy.
Nhớ tới người khủng khiếp kia, bọn họ liền cảm giác chân bắt đầu run rẩy, mặt lại cắt không còn một giọt máu. Mạc Đương Gia dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Thiên Nghịch nói:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi là Huyết Sắc Tu La?
Khi Mạc Đương Gia nói xong câu đó, gần như muốn tê liệt, ngã lăn xuống mặt đất. Huyết Sắc Tu La là người thế nào? Có thể thực lực không bằng Tôn giai, nhưng khiến người ta sợ hãi vượt qua cả Tôn giai. Bởi vì trong tay hắn, trừ một Tôn giai may mắn chạy thoát ra, không người nào có thể sống sót. Người có danh hiệu Huyết Sắc Tu La chính là một tử thần. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại không người nào còn sống!
Ở trước mặt cường giả Tôn giai, Mạc Đương Gia cũng không sợ hãi tới mức như thế. Nhưng ở trước mặt Huyết Sắc Tu La, hắn đã lại không còn chút tâm tư chống cự nào.
Thiên Nghịch nghe Mạc Đương Gia gọi tục danh sư tôn của hắn ra, hắn cũng không hề phản bác, lợi kiếm trong tay lại vung nhanh, giống như một con độc xà đâm thẳng về phía một người trong đó.
Ác Lão Đại nghe Mạc Đương Gia gọi ra tục danh Huyết Sắc Tu La, trên mặt hắn cũng cắt không còn một giọt máu. Mặc dù không biết vì sao Huyết Sắc Tu La trẻ tuổi như thế, nhưng trong lòng cũng chẳng còn lòng nào muốn chống cự lại nổi.
Rất nhanh, lợi kiếm của Thiên Nghịch liền cắt qua yết hầu của Ác Lão Đại. Hiện tại chỉ còn lại hai người Ma Tạp Tân và Mạc Đương Gia.
Ma Tạp Tân nhìn Thiên Nghịch, trong lòng ghép người đứng trước mặt cùng với sát thần trong truyền thuyết. Đến đến cuối cùng hắn cũng tin người đứng trước mặt chính là Huyết Sắc Tu La, mặc dù bộ dáng Thiên Nghịch rất trẻ tuổi.
Thiên Nghịch không có cho bọn họ có cơ hội nào, hắc vụ phía trên lợi kiếm, đâm về phía Mạc Đương Gia. Dù sao Mạc Đương Gia cũng là người thứ hai dưới Ma Tạp Tân. Tuy rằng đã bị dọa tới khiếp đảm, nhưng vẫn lăn trên mặt đất né tránh một kiếm này của Thiên Nghịch. Đây cũng là người duy nhất trong hôm nay né tránh được một kiếm của Thiên Nghịch.
Thiên Nghịch không bất ngờ chút nào, lợi kiếm lại sắc bén thêm vài phần, giống như một tấm lưới bao phủ lấy Mạc Đương Gia, hắc vụ cuồn cuộn bao trùm lấy Mạc Đương Gia. Cũng không có tốn quá nhiều thời gian, Mạc Đương Gia kêu lên một tiếng thảm thiết, đồng thời một dòng máu bắn vọt vào không gian, mạng sống không còn.
Thiên Nghịch giống như vừa làm xong một chuyện nhỏ không đáng nói tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ma Tạp Tân, giống như nhìn người chết:
– Tới phiên ngươi!
Ma Tạp Tân nghe Thiên Nghịch nói vậy, trong lòng hắn biết mình đang đối mặt Huyết Sắc Tu La, ngược lại tâm tình dần dần bình ổn xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Nghịch, đấu khí trong cơ thể trở nên dữ dội, trọng kiếm trên tay sáng lên lấp lánh.
Thiên Nghịch thoáng lộ ra vẻ thận trọng. Nhưng ngay sau đó hắn liền biến mất ngay lập tức. Rất nhanh sương mù dày đặc tràn ngập bốn phía. Mặc dù Ma Tạp Tân biết Thiên Nghịch ẩn mình trong sương mù dày đặc, nhưng lại không biết hắn ở đâu trong lớp sương mù dày đặc đó.
Ma Tạp Tân tập trung toàn bộ tinh thần, cố gắng tra xét vị trí của Thiên Nghịch. Nhưng hắn sao có thể tra xét tuyệt kỹ ẩn thân pháp của Sát Lâu dễ dàng như vậy.
Vèo…
Ngay khi Ma Tạp Tân cau mày, tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên ở phía sau lưng hắn. Ma Tạp Tân thầm cảm thấy kinh ngạc, vội vàng dùng trọng kiếm đón lấy. Lúc ấy điều khiến hắn bất ngờ chính là, trọng kiếm của hắn cũng không chạm vào bất kỳ cái gì. Khi ánh mắt hắn quay lại nhìn phía sau thời điểm, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Thiên Nghịch.
Ma Tạp Tân thở nhẹ một hơi, phương pháp ẩn nấp như thế, càng khiến hắn tin tưởng Thiên Nghịch là Huyết Sắc Tu La. Chẳng qua lấy thực lực của Huyết Sắc Tu La, còn cần thi triển phương pháp ẩn nấp sao?
Trong lòng Ma Tạp Tân rất nghi hoặc, nhưng phương pháp giết người của Thiên Nghịch và Huyết Sắc Tu La quá giống nhau. Ma Tạp Tân không tin còn có người nào có thể phục chế được phương pháp của Huyết Sắc Tu La.
Vèo…
Ngay khi Ma Tạp Tân cố gắng phòng hộ, một kiếm lại đâm tới. Ma Tạp Tân vội vàng múa trọng kiếm ngăn cản. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được bóng dáng của Thiên Nghịch.
Cứ như vậy, Ma Tạp Tân liên tiếp dùng kiếm cố gắng ngăn cản, nhưng không tiếp được bất kỳ chiêu kiếm nào của Thiên Nghịch, nhưng tiếng xé gió khủng khiếp kia, lại khiến hắn không dám có chút phân tâm. Cho dù không thấy Thiên Nghịch xuất kiếm, nhưng chỉ cần cảm thấy chỗ nào có kình khí, hắn liền vội vàng đưa trọng kiếm đến ngăn cản.
Đến cuối cùng, tốc độ ra tay của Thiên Nghịch càng ngày càng tăng lên, Ma Tạp Tân hoàn toàn bị áp chế, vị trí không ngừng biến ảo khiến trán hắn cũng đẫm mồ hôi, không biết là sợ hãi hay là mệt mỏi.
Rốt cục, Ma Tạp Tân không kịp đỡ, một kiếm hung hăng đâm vào ngực hắn. Hắn trừng mắt nhìn người trước mặt phá không xuất hiện, trong mắt đầy vẻ không cam lòng. Cùng lúc đó, toàn bộ sương mù dày đặc trong không gian cũng biến mất, hắn cũng ngã xuống mặt đất chết không nhắm mắt.
Một Vương Cấp, ở dưới thủ đoạn ám sát của Sát Lâu, cũng mất đi sinh mạng của mình.
Thiên Nghịch vẫn không thèm liếc mắt nhìn Ma Tạp Tân một cái, thu hồi lợi kiếm vào trong vỏ kiếm, thân ảnh chợt lóe lên, tiến về phía đỉnh núi.
Nếu Nghệ Phong nhìn thấy cảnh tượng Thiên Nghịch giết Ma Tạp Tân, sợ là sẽ cực kỳ khâm phục, không hổ danh là đệ tử do lão ma đầu bồi dưỡng ra, phương pháp giết người không tệ. Hơn nữa cũng trực tiếp hữu hiệu như vậy!
Tốc độ Vương Cấp của Thiên Nghịch nhanh tới mức nào. Hắn nhanh chóng chạy tới đỉnh núi. Hắn nhìn thấy ma thú bị ép thành miếng thịt phía trên đỉnh núi, trong lòng cũng không nhịn được nhảy lên hai cái. Đây là một con ma thú lục giai. Rốt cuộc người này là ai có thể đập nó thành miếng thịt dễ dàng như vậy?
Thiên Nghịch nhớ tới việc Nghệ Phong vừa đi về phía đỉnh núi, trong lòng dâng lên một cảm giác buốt lạnh, trong mắt lộ ra vẻ đầy lo lắng.
Thiên Nghịch tìm kiếm một phen, nhanh chóng chú ý tới chỗ Liễu Nhiên đang đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi. Nhìn Liễu Nhiên đứng đó gần như dung hợp vào trời đất, Thiên Nghịch liếc mắt nhìn ma thú trên mặt đất một cái, trong mắt cũng chợt lộ ra hàn quang.
– Ngươi là ai?
Thiên Nghịch lạnh lùng nhìn Liễu Nhiên, bên trong giọng điệu mang đầy sát ý.
Liễu Nhiên thản nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Thiên Nghịch một cái, trong mắt có phần thưởng thức. Nhiều năm như vậy, đây vẫn là người đầu tiên dám lộ sát khí với hắn.
– Ngươi tìm Nghệ Phong?
Thiên Nghịch nghe Liễu Nhiên nói, ánh mắt nhất thời cứng lại, sát ý càng đậm. Hắn nhìn thẳng Liễu Nhiên nói:
– Ngươi làm gì hắn rồi?