Phần 138: Quái lão đầu tặng vật
– Quái lão, nếu như có ngài muốn dựa vào đan dược tiếp cận Phệ Châu, vậy phải có thực lực bao nhiêu mới được?
Nghệ Phong hướng về Quái lão hỏi.
Quái lão đầu nhíu mày:
– Ngươi hỏi cái này để làm chi? Độ kinh khủng của Phệ Châu không phải ngươi có thể tưởng tượng, nếu muốn dựa vào thực lực tiếp cận Phệ Châu, coi như là Tôn Cấp, ở trong phạm vi mười thước gần Phệ Châu cũng kiên trì không được bao lâu. Càng tới gần nó càng nguy hiểm. Đương nhiên, cái đó và thuộc tính của đấu khí tu luyện có quan hệ, nếu như thuộc tính tương khắc cùng Phệ Châu mà nói, có thể kiên trì nhiều một chút.
Nghệ Phong nghe được mà không khỏi líu lưỡi, ngay cả Tôn Cấp cách mười thước cũng kiên trì không được bao lâu, hắn chỉ là một Tướng Cấp, hầu như là đi tìm chết.
– Vậy nhiếp hồn sư thì sao?
Nghệ Phong tiếp tục hỏi.
– Nhiếp hồn sư so với võ giả đồng cấp có thể kiên trì nhiều gấp đôi. Bằng không nhiếp hồn sư sao có thể thu phục Phệ Châu?
Quái lão đầu giải thích nói.
– Vậy Quái lão này, một nhiếp hồn sư ngũ tinh có thể thu phục được Phệ Châu hay không?
Nghệ Phong nhìn chằm chằm vào Quái lão đầu hỏi.
Quái lão đầu nhăn mặt, thế nhưng hắn vẫn nói:
– Bất luận người nào, chỉ cần lực lượng nguyên hồn cường đại thì có thể thu phục Phệ Châu. Ở thời kỳ Viễn cổ, thậm chí có một nhiếp hồn sư nhất tinh thiên tài sở hữu Phệ Châu bốn loại thuộc tính.
– Nhiếp hồn sư nhất tinh, bốn loại Phệ Châu!
Nghệ Phong kinh hãi nói.
Quái lão đầu gật đầu nói:
– Bất quá cái này chỉ là truyền thuyết, cũng không biết tính chân thực. Chỉ là rất nhiều điển tịch có ghi chép, hắn đã từng dựa vào thực lực nhiếp hồn sư nhất tinh, mượn bốn loại Phệ Châu, đối kháng thắng Tôn Cấp!
Nghệ Phong triệt để dại ra, một nhiếp hồn sư chỉ sánh ngang với Sĩ cấp, cư nhiên có thể dựa vào bốn loại Phệ Châu đối kháng Tôn Cấp đứng ở đỉnh phong đại lục. Đó là chiến tích kinh khủng cỡ nào a.
Kia chẳng khác nào là một con kiến nhỏ muốn đối kháng cùng Long Vương, hơn nữa con kiến nhỏ còn thắng.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, đem kinh hãi trong lòng dẹp loạn xuống. Đáy lòng có thêm lý giải đối với sự kinh khủng của Phệ Châu.
– Quái lão, chẳng lẽ trong cơ thể một người còn có thể dung nạp nhiều loại Phệ Châu sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
– Đương nhiên, coi như là thể chất bình thường cũng có thể dung nạp hai loại Phệ Châu. Tỷ như là hệ mộc tinh khiết, vậy hắn có thể sở hữu mộc dương, mộc âm hai loại Phệ Châu thuộc tính đó. Nhiếp hồn sư có một thuộc tính dung hợp Phệ Châu dễ nhất, thuộc tính của người bình thường rất phức tạp, đều là hai đến ba loại, chỉ bất quá tất cả đều lựa chọn một loại trong đó tu luyện. Khi hắn muốn dung hợp Phệ Châu mà nói, chọn thuộc tính hắn tu luyện tốt nhất dung hợp cùng Phệ Châu. Nếu như chọn thuộc tính khác, không có hồn lực đồng chúc tính chống đỡ, vậy hầu như chỉ có một đường chết có thể đi.
– Quái lão, ngươi có mấy khỏa Phệ Châu?
Quái lão đầu nghe được những lời này của Nghệ Phong, suýt nữa té ngã xuống đất, miệng hắn hung hăng co quắp một chút, người bình thường mong muốn một viên Phệ Châu cũng không thể được, cư nhiên hỗn đản này còn hỏi mấy khỏa.
– Tuy rằng trên lý luận một người có thể dung hợp mấy khỏa Phệ Châu, thế nhưng không có kẻ ngu si nào làm việc ngốc nghếch như vậy, trước đừng nói bản thân Phệ Châu rất thưa thớt, tìm được một viên khó như lên trời. Cho dù ngươi tìm được Phệ Châu có thuộc tính thích hợp với mình, cũng không dám dung hợp khỏa thứ hai.
– Vì sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
– Dung hợp càng nhiều, không phải uy lực càng lớn sao?
Quái lão đầu trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Dung hợp càng nhiều uy lực là càng lớn, thế nhưng độ nguy hiểm cũng đồng dạng kinh khủng, nếu như một nhiếp hồn sư dung hợp khỏa Phệ Châu thứ nhất là xác suất một phần trăm mà nói, vậy dung hợp khỏa thứ hai chính là một phần vạn. Đặc biệt nếu như hai khỏa Phệ Châu tranh đấu ở trong cơ thể ngươi, vậy ngươi chờ tan xương nát thịt đi.
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu nói như vậy, hắn hít một ngụm lương khí, đáy lòng càng hiểu thêm sự kinh khủng của Phệ Châu. Triệt để bỏ đi mộng tưởng đối với việc dung hợp vài loại Phệ Châu, xác suất một phần vạn, cái này so với muốn chết không sai biệt lắm.
Nghệ Phong rất khó tin, nhiếp hồn sư nhất tinh kia là làm sao dung hợp bốn loại Phệ Châu. Lẽ nào hắn bị nữ thần may mắn bám vào người?
– Quái lão, ta xem trên điển tịch nói, nhiếp hồn sư không đạt được lục tinh trung giai, tỷ lệ dung hợp Phệ Châu thành công ít đến thương cảm, không biết có phải là sự thực không?
Nghệ Phong quay qua Quái lão đầu hỏi.
Quái lão đầu cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Mặc dù trên lý luận là bất luận tầng thứ gì đều có thể dung hợp Phệ Châu, thế nhưng Phệ Châu là thiên địa chí bảo kinh khủng như vậy. Lại dễ dung hợp như vậy sao, nên tiền nhân tổng kết kinh nghiệm, phát hiện người không đạt được lục tinh trung giai đi dung hợp Phệ Châu, đại thể đều là thất bại, thỉnh thoảng có một người thành công cũng là vận khí vô cùng tốt. Nên các tiền bối có lời khuyên là, không có đạt được lục tinh trung giai, nghìn vạn lần đừng đi dung hợp Phệ Châu. Đừng nói dung hợp Phệ Châu, cho dù muốn Phệ Châu nhận chủ cũng rất phiền phức!
Nghệ Phong nghe Quái lão nói, cảm giác rất đau đầu. Nhớ tới lời khuyên trên bản bút ký kia, tuy rằng chủ nhân của bản bút ký kia tuyên bố hắn có phương pháp giúp người thực lực thấp cũng có thể thu phục Phệ Châu, thế nhưng cũng liên tục dùng ba lần thận trọng, nói cho Nghệ Phong biết hung hiểm trong đó. Hắn nói thẳng hắn chưa nếm thử qua, chỉ là lý luận có thể thu phục và dung hợp Phệ Châu mà thôi.
Chỉ là đan dược trên bản bút ký Nghệ Phong đã luyện chế hoàn tất, Nghệ Phong cũng không có đạo lý lui lại.
– Quái lão, ngươi dung hợp Phệ Châu khi nào?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi.
Trong mắt Quái lão hiện lên một tia ngạo nghễ:
– Lục tinh sơ giai!
Trong mắt Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc, nghĩ không ra Quái lão đầu cũng không đạt được yêu cầu thấp nhất. Thảo nào Lão đầu tử xem trọng hắn như vậy, xác thực Quái lão đầu có tiền vốn tự ngạo. Chỉ là hắn có thể ở lục giai sơ giai dung hợp Phệ Châu, tại sao Nghệ Phong hắn lại không có thể dung hợp ở ngũ tinh cao giai?
Muốn tu luyện đến lục tinh trung giai, quỷ mới biết cần bao lâu, nói không chừng khi đó Phệ Châu đã bị người khác thu phục rồi.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong trầm ngưng không nói, đầu lông mày nhíu chặt, hắn suy nghĩ một chút vẫn lấy ra một quyển sách từ trong lòng, đưa cho Nghệ Phong nói:
– Đây là một ít bút ký ta thu phục và dung hợp Phệ Châu, ngươi tham khảo đi.
Nghệ Phong mừng rỡ như điên, nhanh chóng đưa tay tiếp nhận.
– Lấy thực lực của ngươi, tốt nhất không nên đi đụng chạm Phệ Châu. Nó hung hiểm vượt xa ngươi nghĩ.
Quái lão đầu nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong nghe quái lão đầu nói, hắn biết Quái lão đầu có thể suy đoán cử động hôm nay của hắn rốt cuộc là có ý gì. Đối với bút ký và lời khuyên của Quái lão đầu trong tay, Nghệ Phong chỉ có thể cảm tạ, hắn cung kính thi lễ Quái lão đầu rồi nói:
– Ta tự có chừng mực.
Quái lão đầu cũng không nói cái gì nữa, liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sau đó lấy ra một bình ngọc. Quay qua Nghệ Phong nói:
– Thứ này ngươi cầm đi, coi như thù lao ta mượn Hồn Ấn Đỉnh của ngươi. Hiện tại không nên mở, tương lai gặp phải nguy hiểm hãy dùng.
Nghệ Phong sửng sốt, biết cái này khẳng định cùng thu phục hoặc là dung hợp Phệ Châu có hữu dụng, Quái lão đầu dùng Hồn Ấn Đỉnh luyện chế, cái này tất nhiên là rất trân quý, Nghệ Phong lập tức cẩn thận thu vào trong giới chỉ. Vật như vậy, không cần nghĩ cũng biết nó rất trân quý.
Lần đầu Nghệ Phong phát hiện, nguyên lai Quái lão đầu cũng rất đáng yêu.
– Được rồi, nếu như không có chuyện gì thì trở về nghiên cứu bút ký một chút, hẳn là rất có ích đối với ngươi.
Quái lão đầu nói xong, cũng không để ý tới Nghệ Phong, xoay người rời đi.
Đáy lòng Nghệ Phong vui vẻ không thôi, có bút ký của hai nhiếp hồn sư cấp bậc Tông Sư, xác suất thành công cũng đề thăng lên rất nhiều.
Chỉ là thật không ngờ Quái lão đầu thông minh như vậy, chỉ hỏi hắn một chút về Phệ Châu, hắn liền suy đoán được ý định của Nghệ Phong. Thảo nào có thể trở thành nhiếp hồn sư cấp bậc Tông Sư!