Phần 107: So đấu ma tinh
Đám người Minh Mạc cũng không để Nghệ Phong chờ một ngày đêm, rất nhanh đoàn người Minh Mạc đã về tới doanh trại, Hạ Chỉ Mộng thở dài một hơi, đồng thời cũng bắt đầu kiểm tra nhân số, thấy tất cả học viên đều có đủ, lúc này nàng mới triệt để yên lòng!
– Tất cả mọi người lấy ra chiến lợi phẩm của ngươi các, nhìn xem thành quả thí luyện lần này của các ngươi ra làm sao!
Hạ Chỉ Mộng hướng mọi người nói.
Những học viên Bạch Kim nghe Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, một ít học viên cảm giác thành tích cũng không tệ lắm, dẫn đầu lấy ma tinh ra, trong đó có một ít ma tinh ngũ giai, làm cho vài học viên sợ hãi than thở!
Thấy có người đi đầu, mặc kệ đám học viên có nguyện ý hay không, đều lấy chiến lợi phẩm ra đặt trước người. Thế nhưng đại đa số đều là ma tinh tứ giai, học viên có thể sở hữu ma tinh ngũ giai cũng không nhiều.
Thời điểm Minh Mạc lấy ra hơn mười khỏa ma tinh ngũ giai, làm cho rất nhiều học viên nhịn không được sợ hãi than, cả đám cực kỳ ước ao nhìn Minh Mạc. Minh Mạc tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác như vậy, trong ánh mắt hơi có chút đắc ý.
Hạ Chỉ Mộng nhìn hơn mười khỏa ma tinh ngũ giai mà Minh Mạc đưa ra, thậm chí còn có ma tinh ngũ giai cao cấp, trong mắt nàng cũng có chút vui vẻ.
– Của các ngươi đâu?
Hạ Chỉ Mộng quay đầu nhìn về phía mấy người Băng Hồn, câu nói này của nàng cũng làm tất cả đám học viên mong đợi lên, cả đám cũng muốn biết học viên tiền ngũ của Phong Vân Bảng có thể có bao nhiêu chiến tích.
Đám người Băng Hồn nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Chỉ Mộng, chỉ có thể lấy ma tinh ra. Bọn họ vừa thả ma tinh xuống, giữa sân nhất thời một mảnh ồ lên. Trong đám ma tinh bọn họ lấy ra, không có một viên thấp hơn ngũ giai, trong đó còn có thêm ma tinh lục giai. Làm cả đám kinh sợ nhất chính là, trong bốn người bọn họ, mỗi người ít nhất có một viên!
Chúng học viên kính nể ước ao nhìn đám người Băng Hồn, so với đám người Băng Hồn, chiến tích của Minh Mạc căn bản không đáng nhắc tới.
– Không hổ là học viên tiền ngũ Phong Vân Bảng, quả nhiên rất ngưu bức!
Chúng học viên nghị luận lên, hiển nhiên mấy người Băng Hồn xuất ra ma tinh làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi.
Hạ Chỉ Mộng nhìn chiến tích của đám người Băng Hồn, khóe miệng cũng có chút tiếu ý. Ánh mắt của nàng chuyển hướng Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nói:
– Của ngươi đâu?
Ánh mắt của mọi người cũng từ đám ma tinh chuyển dời đến trên người Nghệ Phong, bọn họ cũng rất muốn biết nhân vật này đệ nhất Phong Vân Bảng sẽ có chiến tích gì.
Nghệ Phong thấy tất cả mọi người chuyển ánh mắt chú ý tới hắn, hắn cười cười nói:
– Thành tích của ta cũng bình thường, mọi người không cần quá để ý!
Đám người Băng Hồn hiển nhiên cũng rất muốn biết chiến quả của Nghệ Phong rốt cuộc có cái gì, hắn thấy Nghệ Phong không muốn lấy ra, bọn họ cũng nói:
– Phong thiếu nên cho chúng ta đại khai nhãn giới chứ!
– Hay là thôi đi!
Nghệ Phong nhìn thoáng qua đống ma tinh trước mặt Băng Hồn, cười cười nói.
Mọi người chú ý tới nhãn thần của Nghệ Phong, cả đám mọc lên ý niệm cổ quái trong đầu, lẽ nào chiến tích của Nghệ Phong kém hơn bọn người Băng Hồn, nên không dám lấy ra cho mọi người xem?
Chỉ có Bạch Hàn Tuyết thấy tư thái này của Nghệ Phong, minh bạch vì sao Nghệ Phong không lấy ra. Thời điểm nghe được người bên cạnh nói thầm Nghệ Phong không dám lấy ra gian, trên mặt nàng không tự chủ nổi lên vẻ khinh thường.
– Nghệ Phong, tất cả mọi người đều lấy ra, ngươi không lấy ra không biết xấu hổ sao?
Hạ Chỉ Mộng hướng Nghệ Phong nói.
– Cái kia, không tốt lắm đâu!
Nghệ Phong ngượng ngùng nói, hắn thực sự không muốn lấy ra.
Chỉ là hắn biểu hiện như vậy, càng làm cho mọi người nghĩ chiến quả của Nghệ Phong thực sự không có gì, nên không dám lấy ra.
Đương nhiên, đám người Băng Hồn không tin Nghệ Phong không dám. Cô Tinh cũng giật giây Nghệ Phong nói:
– Phong thiếu lấy ra cho chúng ta nhìn một chút, cũng cho chúng ta biết có bao nhiêu chênh lệch cùng Phong thiếu.
Nghệ Phong thấy mấy người Băng Hồn cũng giật giây hắn, hắn hướng đám người Băng Hồn nói:
– Ta có thể lấy ra, chỉ là lát nữa các ngươi không được mắng chửi người?
– Đương nhiên!
Đám người Băng Hồn cười nói.
Nghệ Phong nghe mấy người Băng Hồn nói, lúc này mới bắt đầu lấy ma tinh từ trong nạp linh giới.
Nghệ Phong bỏ năm khỏa ma tinh Tật Phong Ngân Lang sang một bên nói:
– Đây là ma tinh năm người liên thủ chém giết Tật Phong Ngân Lang, sẽ không tính chiến quả của ta, bỏ qua một bên!
Năn viên ma tinh Tật Phong Ngân Lang cùng nhau xuất ra, cực kỳ chấn động nhãn thần những học viên này. Chỉ là cũng như Nghệ Phong nói, đây là chiến quả năm người cùng nhau liên thủ, bọn họ cũng không có quá nhiều quan tâm, nhãn thần cả đám tiếp tục chú ý tới trên tay Nghệ Phong.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, vẫn bắt đầu lấy ma tinh từ trong nạp linh giới. Nghệ Phong cũng không biết bên trong có bao nhiêu ma tinh. Dù sao đi nữa hắn chỉ chuyên tâm chém giết mà không để ý tới chuyện này.
Rất nhanh, trước mặt Nghệ Phong chất đầy ma tinh, phảng phất như một toà núi nhỏ, mà ở trong đó, không có một viên thấp hơn ngũ giai!
Mọi người nhìn đống ma tinh như một toà núi nhỏ này, bọn họ đã dại ra tại chỗ, không phải bởi vì số lượng những ma tinh này, mà là bởi vì số ma tinh lục giai bên trong, ma tinh ngũ giai cao cấp càng nhiều, thấp nhất chỉ có ngũ giai trung cấp!
Mọi người ngẩn ngơ, như trước nhìn tay của Nghệ Phong, tay của Nghệ Phong không có đình chỉ, từng viên ma tinh bị hắn tùy ý ném xuống dưới chân. Rất nhanh tòa núi nhỏ ma tinh lại tăng một mảng lớn.
Đám người Băng Hồn trừng to mắt nhìn đống ma tinh dưới chân Nghệ Phong, nhìn số lượng ma tinh lục giai trong đó, trái tim bọn họ bắt đầu đập mạnh, hiển nhiên chịu không nổi đả kích như vậy.
Hạ Chỉ Mộng nhìn dưới chân Nghệ Phong xếp nhiều ma tinh như vậy, nàng cũng triệt để dại ra tại chỗ, đặc biệt mấy khỏa ma tinh trong đó, nàng tự nhận giết không được Ma thú như vậy!
– Cái kia, chỗ này đã đầy rồi, ta có nên lấy ra nữa không?
Nghệ Phong nhìn một đống ma tinh dưới chân, hướng về Hạ Chỉ Mộng dò hỏi.
Phịch…
Rốt cục có người không chịu nổi đả kích như vậy ngã xuống đất.
– Ta kháo! Đã nhiều như vậy rồi, hắn cư nhiên còn có nữa?
Hạ Chỉ Mộng hít sâu một hơi, hướng Nghệ Phong nói:
– Ngươi còn có bao nhiêu?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, nhớ tới hắn từng vì lấy một loại dược liệu, đã trực tiếp phóng độc ở thượng lưu một tộc đàn, độc chết hết cả một tộc đàn Ma thú. Còn có những Ma thú khác chết ở dưới kiếm của hắn, hắn cũng quên nhiều ít rồi.
Nghệ Phong nói đoán chừng:
– Khả năng còn có một nửa như trên mặt đất!
– Kháo! Ngươi mẹ nó là quái vật sao!
Cô Tinh rốt cục nhịn không được chửi ầm lên, hỗn đản này quá đả kích người rồi.
Nghệ Phong nghe Cô Tinh nói, lửa giận cũng xông ra:
– Mẹ nó, bản thiếu gia đã sớm nói, không được mắng chửi người! Ngươi còn mắng!
Khóe miệng Cô Tinh hung hăng co quắp một chút, rốt cục minh bạch vì sao Nghệ Phong mới vừa rồi không muốn lấy ra ma tinh, hắn không phải sợ mất mặt, mà là sợ đả kích bọn họ.
Cô Tinh hít sâu một hơi, quay đầu không thèm nhìn Nghệ Phong. Hắn sợ liếc mắt nhìn Nghệ Phong nữa, bị đống ma tinh trên mặt đất kích thích, sẽ cùng đám người Họa Thủy lần thứ hai quần công Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy dáng dấp Cô Tinh như vậy, hắn rất ủy khuất nhún nhún vai nói:
– Ta đã nói mà, không lấy ra, các ngươi hết lần này tới lần khác muốn bức ta!
Mấy người Cô Tinh nghe Nghệ Phong nói, đều tự hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn ý nghĩ muốn đánh chết Nghệ Phong. Người, không thể vô sỉ như vậy!
Nghệ Phong thấy đám người Cô Tinh quay đầu qua chỗ khác, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ có thể thu hồi ma tinh vào nạp linh giới. Mà toàn bộ trong sân, người bình thường duy nhất cũng chỉ có Bạch Hàn Tuyết. Những người còn lại đều dại ra tại chỗ.
– Đống ma tinh vừa rồi kia, hẳn là trên trăm viên. Thực lực thấp nhất cũng là ngũ giai trung cấp, hơn nữa còn không phải toàn bộ. Ta nhìn không phải mơ chứ?
Mọi người véo chính mình, không thể tin được đây là thực sự.