Phần 98: Lôi Đình Phá Nhật Kiếm
– Tiểu tử, ngươi là người kiêu ngạo nhất trong những người mà ta đã thấy. Dám nghĩ dựa vào lực bản thân để chống lại sáu người chúng ta…
Tạp Lạp Đạt âm trầm nói:
– Ta cho ngươi cơ hội cuối, chỉ cần ngươi giao ra vũ kỹ Nhật giai. Lại gọi vài tiếng gia gia. Lão tử sẽ tha cho ngươi.
– Gọi cái gì?
– Gia gia.
– A! Cháu ngoan. Gọi thực ngọt.
Nghệ Phong lên tiếng, nhìn Tạp Lạp Đạt tràn đầy thưởng thức.
Đám người Tình Nhi đứng ở một bên đều cười nghiêng ngả. Thân thể mềm mại phối hợp với tiếng cười thánh thót, để đáy lòng Nghệ Phong ngứa ngáy, hận không thể lột tiểu khố đánh cái mông của nàng.
– Nha đầu ngốc này, hiện tại ngươi cũng là tổ tông của Tạp Lạp Đạt. Nào có ai cười tôn tử của mình như vậy, không có một điểm bộ dạng của trưởng bối.
Tạp Lạp Đạt thấy mình bị lấy ra đùa giỡn, lửa giận vừa mới bị đè xuống lại bốc lên, hắn cắn răng âm lãnh hô:
– Hy vọng chút nữa ngươi còn miệng lưỡi lợi hại như vậy.
– Kháo… Bản thiếu chưa bao giờ dùng miệng lưỡi đối với nam nhân. Ngươi đúng là tên chết tiệt.
Trong lòng Nghệ Phong giận giữ, vì sao mình lại không nhận ra hắn là một tên gay?
– Lên, không nên lưu thủ. Một lần hành động chém chết tên tiểu tử này.
Tạp Lạp Đạt sửa sang khuôn mặt khó coi, nắm trọng kiếm đến mức gân xanh nổi lên, quay sang thủ hạ dữ tợn nói. Hắn đã quyết định, nhất định phải thiên đao vạn trảm tên tiểu tử này.
Nhìn sáu người vây quanh, trong mắt Nghệ Phong tràn đầy hàn quang. Đưa bàn tay vào trong lòng, cầm vài cây ngân châm, vừa định phóng ra bên ngoài, thế nhưng vừa nhìn đến mấy người Áo Hỏa ở bên ngoài, hắn hơi nhíu mày. Có lẽ nên nhịn xuống, trên đại lục, hầu như tất cả mọi người đối với độc sư đều có thành kiến, nếu việc này truyền ra ngoài, sợ là mình sẽ bị người người truy sát.
– Tiểu tử, chạy a, vì sao ngươi không trốn, không phải ngươi chạy rất nhanh sao?
Tạp Lạp Đạt nhìn Nghệ Phong châm chọc nói, phối hợp với bước đi của năm người, từng bước tiến tới.
– Bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng muốn bức bản thiếu chạy trốn?
Nghệ Phong chưa bao giờ chịu thiệt trên miệng lưỡi, điểm này, Thi Đại Nhi tràn đầy nhận thức. Cho nên Thi Đại Nhi chưa bao giờ giao lưu miệng lưỡi với Nghệ Phong, thế cho nên lý tưởng nhân sinh của Nghệ Phong vẫn chưa thành.
– Nghệ Phong, đừng cậy mạnh, lấy tốc độ của ngươi. Đánh hạ một người yếu nhất trong bọn họ, sau đó chạy ra vòng vây cũng không khó.
Cát đại thúc ở bên ngoài khẩn trương nói.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, lấy thực lực Sư Cấp của mình và Thân pháp Mị Ảnh, muốn chạy tự nhiên không là vấn đề. Chính là, lúc mình chạy thoát, các ngươi cũng sẽ đối mặt với công kích mang tính hủy diệt.
– Kháo… Cầm thú, đây là ngươi bức bản thiếu. Chỉ là sáu con súc sinh, bản thiếu làm thịt các ngươi.
Nghệ Phong rống giận, để người bốn phía dại ra: Có phải tiểu tử này không rõ tình huống hiện tại, bị vây công, dĩ nhiên còn dõng dạc như vậy.
Không để ý đến ánh mắt xem thường, Nghệ Phong hít sâu một hơi, lãnh đạm cười đối với đám người Tạp Lạp Đạt, nụ cười này khiến đám người Tạp Lạp Đạt có loại cảm giác tim đập nhanh.
Hồn lực toàn thân dưới sự khống chế của Nghệ Phong, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể. Đấu khí trong cơ thể cũng bởi vậy sôi trào lên, một cỗ khí thế cường đại từ trong người Nghệ Phong tràn ra, khí thế cường đại giống như sóng lớn xô ầm ầm. Để không khí bốn phía rung động.
Nghệ Phong nhẹ nhàng nắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi, đấu khí trong cơ thể giống như không muốn sống, từ các bộ vị trong cơ thể dũng mãnh lao ra, một đạo bạch quang thật lớn từ trên người Nghệ Phong mãnh mẽ bắn đi, sau đó trong nháy mắt biến thành kim quang. Kim quang chói mắt, che lấp cả ánh sáng của mặt trời, làm đám người Tạp Lạp Đạt không khỏi che mắt lại.
Đấu khí phun trào, phảng phất cũng không có yên lặng tại trên người Nghệ Phong, mà là tại mặt ngoài không ngừng cuồn cuộn. Giống như nước sôi.
Đám người Tình Nhi nhìn khí thế của Nghệ Phong không ngừng tăng lên, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự kinh hãi.
– Này… Hắn là Nghệ Phong sao? Khí thế này, so với hai Cát đại thúc còn muốn mạnh hơn.
Mấy người Tạp Lạp Đạt cũng bị khí thế này bức lui ra sau vài bước, hoảng sợ nhìn vào Nghệ Phong đang tỏa ra khí thế lạnh lẽo ở giữa sân.
– Rốt cuộc tiểu tử này đang làm cái gì?
Tạp Lạp Đạt thì thào tự nói.
– Đội trưởng…
Một tên thủ hạ Nhân Cấp có chút run, hắn cảm giác được trên người Nghệ Phong hiện lên một cổ khí thế sắc bén, giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm vừa mới xuất vỏ.
– Đều đứng vững cho ta. Lẽ nào sáu người chúng ta còn sợ một tên mao đầu tiểu tử chưa trải sự đời sao?
Tạp Lạp Đạt trách mắng, tuy rằng hắn biết Nghệ Phong đang xuất tuyệt chiêu, thế nhưng lại cũng không dám đi vào ngăn cản, luồng năng lượng lượn lờ bên cạnh Nghệ Phong làm cho hắn xuất hiện cảm giác run sợ.
Trên tay Nghệ Phong không biết khi nào đã cầm một thanh tế kiếm, tế kiếm tại trong tay chậm rãi vẽ ra từng đạo quỹ tích. Nhất thời, năng lượng bên cạnh hắn càng bạo động hơn, từng đạo cuồn cuộn càng lợi hại. Năng lượng trong hư không cũng gào thét dũng mãnh trong đó. Nhất thời, không gian trên đầu trong nháy mắt hình thành một cơn lốc.
– Tật…
Nghệ Phong khẽ quát một tiếng, thân thể đứng thẳng trên mặt đất, dĩ nhiên từ từ bay lên, phảng phất như có thần linh tương trợ.
Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, cả đám nhìn nhau, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra đáp án.
Khí thế to lớn, rốt cục thăng lên đến đỉnh phong, không khí bốn phía hình thành từng đạo cơn lốc, cây cỏ và cát đá trên mặt đất nhất thời bị tàn phá không còn một mảnh. Bị cuốn vào cơn lốc không ngừng quay cuồng không ngừng ở trung tâm kia.
– Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, trên người hắn mạnh mẽ bộc phát ra một trận quang mang nóng bỏng. Khí thế hùng dũng bạo phát trong nháy mắt, năng lượng trên người Nghệ Phong cũng hội tụ trên thân kiếm hình thành cự kiếm năng lượng, phóng thẳng lên cao trông cực kỳ đồ sộ.
– Đi…
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, cự kiếm nhanh chóng phân tán ra bốn phương xung quanh Nghệ Phong, hóa thành vô số thanh tiểu kiếm, lấy Nghệ Phong làm trung tâm, mạnh mẽ bắn tới đám Tạp Lạp Đạt.
Tức khắc, đá vụn bốn phía giống như bị bùng nổ, hướng về bốn phía bay vụt ra ngoài, vô số cự thạch bị bổ bể nát. Khắp bầu trời tràn ngập bụi đá, từng cơn lốc gào thét càng làm cho cây cối bên ngoài bị cuốn lên hàng chục thước. Thanh âm ầm ầm đinh tai nhức ốc liên tiếp vang lên.
Tạp Lạp Đạt thấy môt màn như vậy, trong lòng hắn hoảng hốt, bước chân không ngừng lui về phía sau, đấu khí toàn thân giống như không muốn sống tràn ra bên ngoài cơ thể. Hình thành một lồng năng lượng bảo hộ.
– Kháo… Tiểu tử này làm sao có chiêu thức mạnh mẽ như vậy…
Tạp Lạp Đạt nhịn không được chửi ầm lên, trên chân, động tác lần thứ hai nhanh thêm vài phần. Một kiếm với khí thế kinh thiên này, làm cho hắn sợ hãi vô cùng.
Chính là, kiếm thế rập trời đã tới trong nháy mắt, làm hắn phải quay ngược lại. Trọng kiếm trên tay mạnh mẽ huy động, quát to:
– Vũ kỹ Nguyệt giai trung cấp…
Nói xong, trọng kiếm trên tay đại trướng quang mang, nghênh tiếp kiếm thế ngập trời kia. Mang theo vô số đá vụn bị đập nát, trọng kiếm của Tạp Lạp Đạt và kiếm thế của Nghệ Phong va chạm vào nhau. Mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm sét.