Phần 92: Tình Nhi xuất thủ
Thúy Thanh Ma Xà thấy nhân loại trước mắt lần thứ hai hướng về mình bổ tới, cái lưỡi rắn to lớn kia càng nhanh nhẹn hộc ra, phát sinh âm thanh xuy xuy, để hai huynh đệ Áo Hỏa không khỏi lo lắng. Bọn họ nhìn hai người Cát đại thúc mà lo lắng không dứt. Ánh mắt Thúy thanh Ma Xà hung tàn, càng làm cho chân bọn họ có chút run run.
– Yên tâm đi! Bọn họ không có việc gì đâu!
Ngay lúc hai người bọn họ lo lắng sắp phát điên, một đôi cánh tay thon dài vỗ nhẹ lên vai bọn họ, nhẹ giọng cười nói. Chỉ như vậy đã khiến tâm thần bọn họ bớt đi vài tia khiếp đảm.
– Nghệ Phong?
Áo Hỏa quay đầu, thấy vẻ mặt cười nói của Nghệ Phong, hắn kinh ngạc nói: Theo lý thuyết, hắn thân là y sư, thấy một ma thú cường đại như Thúy Thanh Ma Xà. Đáng lẽ đã sớm bị dọa run rồi, nhưng hình như hắn lại không có sự tình gì.
– Ngươi không sợ?
Áo Thủy cổ quái nhìn Nghệ Phong, nhịn không được mở miệng hỏi. Định lực của hắn tốt như vậy sao? Dĩ nhiên còn cười nói bình thường.
Nghệ Phong cười cười, không có phản ứng với hai huynh đệ Áo Hỏa, mà chuyển ánh mắt đến chiến trường. Tuy Thúy Thanh Ma Xà cường đại, thế nhưng Cát đại thúc và Tình Nhi cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Biết nhược điểm của Thúy Thanh Ma Xà, coi như có lực liều mạng.
Cát đại thúc quơ trọng kiếm, tỏa ra đạo đạo quang mang đỏ rực, thế tiến công mỗi lần đều trực chỉ vào mắt của Thúy Thanh Ma Xà. Thế nhưng, mỗi lần đều bị nó dùng cái đuôi to lớn cản trở.
Mà Tình Nhi lánh ở một bên, vẫn chậm chạp không hề động thủ, vẫn chăm chú nhìn vào trận đánh nhau này.
– A…
Cát đại thúc bỗng nhiên hô to một tiếng, trọng kiếm trên tay mạnh bắn hồng quang chói mắt. Trên trọng kiếm, quang mang hình thành một độ cong, tạo thành hình một cây liêm đao, mơ hồ có thể cảm giác được sự sắc bén trong đó.
– Vũ kỹ Nguyệt giai cấp thấp – Liêm Trảm!
Cát đại thúc mạnh mẽ hét lớn một câu, trọng kiếm trên tay nhanh như mũi tên nhọn, hướng về Thúy Thanh Ma Xà, hung hăng bổ tới. Lực đạo cường đại, trong hư không lướt qua một đạo vệt sáng có độ cong như bán nguyệt, áp bách không khí hình thành một đạo gió lốc. Thậm chí có thể nghe được âm thanh ba ba do sóng nhiệt trên thân kiếm quay vòng.
Một kiếm với khí thế lăng thiên, làm cho Thúy Thanh Ma Xà phải chạy nhanh một đoạn lui về sau. Thân thể mạnh mẽ quật cát đá trên mặt đất bay tán loạn.
Thế nhưng, Cát đại thúc cũng không cho nó cơ hội tránh né. Động tác trên chân không chút chậm trễ, rất nhanh liền đuổi theo. Thúy Thanh Ma Xà muốn tránh cũng không được, rống lớn một tiếng, hai con mắt hung tàn càng lộ vẻ luống cuống. Cái đuôi lắc lư kia lập tức ngưng tụ năng lượng màu trắng, hàn khí trong đó dĩ nhiên để trên thân nó kết thành một tầng sương mỏng.
– Súc sinh, đi chết đi…
Cát đại thúc hét lớn một tiếng, dưới chân mạnh mẽ lao tới, muốn lướt qua đuôi Thúy Thanh Ma Xà chém thẳng vào đầu nó. Thế nhưng, ngay lúc hắn sắp vượt qua, cái đuôi của Thúy Thanh Ma Xà lại quét tới.
– Tình Nhi…
Cát đại thúc đột nhiên kêu to về phía Tình Nhi, trọng kiếm trên tay không chút lưu tình, mạnh mẽ chém vào đuôi của Thúy Thanh Ma Xà.
Tình Nhi thấy thế, trong lòng tỉnh ngộ, vung tay lên, phân thân bên cạnh nhanh chóng chạy về phía Thúy Thanh Ma Xà. Tốc độ và độ chuẩn xác của phân thân, không chút thua kém bản thể. Giống như đó chính là bản thân Tình Nhi, khiến Nghệ Phong nhìn cảm thấy rất thần kỳ.
– Binh…
Trọng kiếm và Thúy Thanh Ma Xà va chạm với nhau, năng lượng nóng lạnh. Để không khí bốn phía xao động kịch liệt, hình thành từng đạo cơn lốc. Nóng lạnh không ngừng thay đổi, để không khí trung tâm vang lên từng tiếng cách cách.
– Ngao…
Thúy Thanh Ma Xà đau nhức kêu lên, trên cái đuôi thật lớn bị Cát đại thúc mạnh mẽ chém ra mấy cái lỗ hổng, khiến cho máu đỏ giống như nước không ngừng tuôn ra. Làm cho toàn bộ mặt đất nhiễm một màu huyết hồng. Thúy Thanh Ma Xà cũng bởi vì chịu không được đau đớn như vậy, thân thể không ngừng lăn lộn, để loạn thạch bốn phía bay tán loạn, khiến Cát đại thúc cũng phải sử dụng kiếm né tránh.
Mà lúc này phân thân của Tình Nhi lại cầm kiếm trong tay, hung hăng đâm vào bụng dưới của Thúy Thanh Ma Xà. Thế nhưng, dù sao Thúy Thanh Ma Xà cũng là một tứ giai ma thú. Đối với cảm giác nguy hiểm có bản năng nhận biết mạnh đến mức đáng sợ, thậm chí nó còn không thấy rõ người, cái đuôi đang chảy đầy máu kia đã quét về phía Tình Nhi.
Từng đạo máu, cũng bởi vì Thúy Thanh Ma Xà quẫy đuôi quá mạnh, trong nháy mắt giống như là một trận mưa máu, bắn ra khắp bốn phía, để hai huynh đệ Áo Hỏa không thể không né tránh.
– Binh…
Không hề lo lắng, phân thân của Tình Nhi liền bị cái đuôi hung hăng quật tới, trong nháy mắt liền bị bay ra ngoài, nện xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
Lúc này mặt Tình Nhi cũng trắng bệch lại, tuy chỉ là phân thân, thế nhưng trong đó cũng có linh hồn và hồn lực của mình. Một kích vừa rồi, để linh hồn mình cũng có chút chấn động.
Tình Nhi hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định lại nguyên hồn và hồn lực trong phân thân. Lúc này mới hơi có điểm huyết sắc.
Nghệ Phong thấy thế, trong lòng cảm thán nói: Thuật phân thân quá mạnh mẽ, một kích mạnh mẽ như thế, nhưng lại không khiến bản thể có một điểm thương tổn. Nếu như là người khác, không chết cũng muốn mất nửa cái mạng.
Thúy Thanh Ma Xà nhìn máu của mình không ngừng chảy ra, nó có chút mất đi lý trí, hung bạo dùng cái đuôi đang thụ thương kia quét tới Cát đại thúc. Thực vật và đá vụn bốn phía bị nó quét bay, lao đi bốn phía. Bộ dạng không muốn sống, hiển nhiên là đã tức giận tới cực điểm không còn lý trí rồi.
Lực lượng vốn kém một bậc so với Thúy Thanh Ma Xà, nào có thể là đối thủ của Thúy Thanh Ma Xà đã phát cuồng. Hắn không ngừng vung kiếm chống đỡ, bước chân không ngừng lùi lại. Nếu không nhờ công hiệu của Hồi Khí Tán, sợ là sớm đã bị trọng thương.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, đáy lòng hơi có chút may mắn, may là mình đã tăng thêm dược liệu cho Hồi Khí Tán, nếu không, với thế tấn công liên miên không dứt này, đủ để cho Cát đại thúc chết vì mệt rồi. Mà vô hoa quả lại vừa vặn có hiệu quả nâng cao tinh thần.
Tình Nhi thấy Cát dại thúc không ngừng lùi về sau, nàng khống chế thân pháp, lần thứ hai chuẩn bị lao tới. Nhưng lại phát hiện, cánh tay của mình bị một đôi bàn tay rộng lớn cầm lấy.
Tình Nhi cả kinh, vừa định quay đầu nhìn là ai, lại nghe bên tai truyền đến một câu nói:
– Chờ một chút, nàng cầm lấy vật này, trực tiếp đâm vào trong cơ thể con rắn đó là được.
Tình Nhi ngạc nhiên nhìn cây châm nhỏ tinh xảo trong tay Nghệ Phong, không khỏi có chút nghi hoặc, cây châm nhỏ này có tác dụng gì.
– Ha ha, là một y sư tài giỏi. Phối chế thuốc gây tê rất đơn giản. Nàng đâm vật này vào trong cơ thể nó, nó rất nhanh sẽ bị tê liệt.
Nghệ Phong giải thích, đương nhiên hắn sẽ không nói đây là một cây độc châm. Dược hiệu không mạnh, thế nhưng đối phó Thúy Thanh Ma Xà vậy là đủ rồi. Độc sư, phiến đại lục này là một tồn tại tà ác, Nghệ Phong cũng không có dũng khí nói ra.
Tuy Tình Nhi rất nghi hoặc, cây ngân châm nhỏ bé này có thể gây tê con quái vật to lớn kia sao. Thế nhưng, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng, nàng mệnh lệnh cho phân thân này tiếp nhận độc châm. Bỗng nhiên nàng phát hiện cánh tay mềm mại của nàng vẫn còn bị người ta nắm chặt, trên mặt lập tức dâng lên một đạo đỏ ửng.
– Buông tay!
Tình Nhi liếc mắt giận dữ nói.
– A! Sai lầm sai lầm.
Nghệ Phong vội vàng buông tay, bất quá, trước lúc buông, ma xui quỷ khiến hắn nhéo tay nàng một cái.
Mặt Tình Nhi lập tức đỏ bừng, trong lòng xấu hổ buồn bực vạn phần. Trừng mắt oán hận nhìn Nghệ Phong. Chỉ là sự điên cuồng của Thúy Thanh Ma Xà, để nàng không có thời gian chém chết Nghệ Phong. Mệnh lệnh cho phân thân, liền xông về phía Thúy Thanh Ma Xà.