Phần 71: Tiệm lộ phong mang
Ái Nhĩ Lan cũng sững sờ đứng tại chỗ, hắn sờ lỗ tai mình, không biết có phải mình nghe nhầm hay không? Một tên phế nhân lại dám tiếp thu quyết đấu tạp mạc thức của hắn?
Thế nhưng, Nghệ Phong vẫn mỉm cười, nhãn thần tự tin khiến hắn càng căm tức. Một tên phế nhân thì có vốn liếng gì để tự tin, ngươi đã dám tiếp thu, vậy ngươi cứ chờ bị đánh đi.
– Phong ca ca!
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong tiến lên vài bước chuẩn bị động thủ, nàng vội vàng gọi.
Nghệ Phong mỉm cười, đưa tay nhéo mặt Thi Đại Nhi:
– Ha ha, yên tâm đi.
– Nhưng…
Thi Đại Nhi thật sự lo lắng, kéo tay Nghệ Phong, trong mắt đầy vẻ khẩn trương. Mặc dù ở Thánh địa, Ái Nhĩ Lan là kẻ có thực lực không mạnh, chỉ có Nhân Cấp tam giai. Thế nhưng, hắn cũng không phải người Nghệ Phong có thể ứng phó.
– Yên tâm đi! Ha ha, lẽ nào ta phải giữ mãi biệt danh tên phế nhân bất tài. Hôm nay, ta muốn để toàn bộ Thánh địa biết, Nghệ Phong này vẫn là Nghệ Phong trước kia.
Trong mắt Nghệ Phong chợt lóe hàn quang, trong lòng đám người Ái Nhĩ Lan bất giác có chút run rẩy.
– Phong ca ca, với tính cách của ca ca, người khác có chửi vài câu ca ca cũng sẽ không ghi hận như vậy, lẽ nào ca ca thực sự để tâm đến biệt danh phế nhân như vậy sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Thi Đại Nhi nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
– Nàng không hiểu đâu!
Nghệ Phong nhẹ nhàng nói.
– Lại là nàng ta, đúng không?
Thi Đại Nhi bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ bất mãn:
– Nàng ta thực sự đáng để ca ca làm như vậy sao? Từ trước đến nay, ca ca chưa bao giờ vì Đại Nhi mà làm những chuyện như vậy.
– Ha ha. Cái đó… Không phải vì không có cơ hội sao? Kỳ thực ta nguyện ý làm cho Đại Nhi của ta bất cứ chuyện gì.
Nghệ Phong ngượng ngùng cười nói. Tiểu ma nữ này hình như rất thích ra vẻ ghen tuông.
– Được, vậy ta sẽ chờ Phong ca ca làm cho ta bất cứ chuyện gì.
Thi Đại Nhi đột nhiên cười hắc hắc không ngừng.
Trong lòng Nghệ Phong bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hiển nhiên, hai người thân thiết như vậy càng khiến Ái Nhĩ Lan giận dữ, trong mắt hắn tràn đầy hỏa quang đố kị nhìn Nghệ Phong nói:
– Phế vật, ngươi còn đánh nữa hay thôi?
– Hôm nay, ta muốn tất cả mọi người của Thánh địa biết rằng. Các ngươi vẫn chỉ là con kiến hôi dưới chân ta mà thôi.
Nghệ Phong bình thản đưa mắt nhìn xung quanh.
Kiêu ngạo!
Đây là từ đầu tiên toát ra trong lòng mọi người, sau đó tất cả lại lộ ra nhãn thần khinh thường. Một tên phế nhân bị phế bỏ kinh mạch, có lý do gì để nhìn chúng ta thành con kiến hôi.
Thiên Nghịch đứng ở xa nghe được lời Nghệ Phong nói, thật sự rất sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Nghệ Phong: Lẽ nào Phong thiếu đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong của hắn. Điều này sao có thể?
Thế nhưng, trong lòng Thiên Nghịch hiểu rõ. Sau trận chiến này, Nghệ Phong sẽ là Nghệ Phong ngày trước, kiêu ngạo nhìn tất cả đệ tử trong Thánh địa.
– Tiểu tử, để ta thử xem tên phế nhân nhà ngươi rốt cuộc có khẩu khí gì mà lớn lối như vậy.
Ái Nhĩ Lan còn chưa dứt lời, nắm tay của hắn đã xé gió bay tới, hung hăng đập về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười lạnh, đấu khí khẽ vận chuyển trong cơ thể, cước bộ chợt lóe, cuốn theo bụi trên mặt đất, khiến mọi người bất giác lui về phía sau mấy bước, tránh né bụi bặm ngút trời.
Một quyền của Ái Nhĩ Lan đập vào không trung, mang theo tiếng gió thổi gào thét, hắn kinh hãi nhìn chỗ cũ đã không thấy bóng người, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Xung quanh cũng vô cùng vắng vẻ, tất cả đều đang ngây người há miệng nhìn Nghệ Phong đã đứng cách chỗ cũ mấy thước, trong lòng không khỏi khiếp sợ: Tốc độ của tiểu tử này, hình như nhanh hơn trước thì phải?
Cái miệng nhỏ nhắn của Thi Đại Nhi cũng mở lớn hết cỡ. Nàng nhìn Nghệ Phong đang đứng bên cạnh, nháy mắt nhìn mình, trong lòng không thể tin nổi.
Vừa rồi có phải mình hoa mắt không, trong chớp mắt hắn đã di chuyển mấy thước, đây thật sự là tốc độ của một phế nhân sao? Trong Thánh địa có rất ít người có thể đạt được tốc độ như vậy, ít nhất, Ái Nhĩ Lan tuyệt đối không có tốc độ như vậy.
Thì ra, Phong ca ca thật sự là giả heo bắt hổ.
Đột nhiên trong lòng Thi Đại Nhi xuất hiện ý niệm như vậy.
– Thế nào? Phế nhân này không làm ngươi thất vọng chứ?
Nghệ Phong cười khẽ, mỉm cười nhìn Ái Nhĩ Lan.
Ái Nhĩ Lan đỏ bừng mặt, hai chữ phế nhân trong miệng Nghệ Phong hiện tại nghe ra cực kỳ hung mãnh, hắn oán hận nhìn Nghệ Phong, ánh mắt lửa nóng lộ ra vẻ hung tàn trong đáy lòng.
– Hừ, tốc độ nhanh thì có tác dụng gì, dù sao vẫn chỉ là một tên phế nhân.
Nghệ Phong nghe thấy câu nói giống như tự mình an ủi mình, mỉm cười không cho rằng như vậy. Đối với loại người không dám tiếp nhận hiện thực này, cách tốt nhất là đánh cho hắn tỉnh ra.
Nhưng công lực Nhân Cấp nhất giai của Nghệ Phong vẫn còn tương đối chênh lệch lớn với Nhân Cấp tam giai. Hắn thật ra cũng không dám coi thường Ái Nhĩ Lan.
– Vậy sao? Vậy ngươi thử một quyền này của ta xem thế nào?
Nghệ Phong mỉm cười, không để ý tới ánh mắt của mọi người, tay hơi chuyển động, đánh về hướng Ái Nhĩ Lan.
– Ầm…
Ái Nhĩ Lan phảng phất muốn chứng thực Nghệ Phong là phế nhân, đương nhiên cũng không né tránh, nhấc tay đón đỡ quyền của Nghệ Phong. Lưỡng quyền giao nhau khiến toàn bộ không gian có chút chấn động, mấy đạo gió xoáy nho nhỏ từ trong lưỡng quyền bắn ra.
Hai người liên tiếp thối lui mấy bước, mới khó khăn đứng vững, Nghệ Phong sờ bàn tay tê dại của mình, trong lòng không khỏi cười khổ, công lực Nhân Cấp tam giai vẫn mạnh hơn mình rất nhiều.
Cho dù hắn vội vàng chống đỡ, thực lực chưa phát huy đến bảy thành, Nghệ Phong vẫn chịu thiệt ít nhiều.
Cảnh tượng này khiến cả khu vực rơi vào im lặng, nhãn thần của tất cả mọi người đều tập trung trên người Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: Trời ạ, điều này sao có thể? Hắn không phải bị đứt đoạn kinh mạch rồi sao? Tại sao một quyền này có thể bất phân thắng bại với Ái Nhĩ Lan?
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh hãi, trong lòng không khỏi hiện lên một loại khả năng: Tin tức Lưu Phong có được là giả, chỉ có như vậy, Nghệ Phong mới có thể tu luyện đấu khí.
Nghệ Phong vẫn là Nghệ Phong trước kia. Những người này hình như đã phạm vào một sai lầm rất lớn? Lẽ nào bọn họ thực sự phải chịu cảnh bị hắn trả thù?
Thiên Nghịch là người khiếp sợ nhất trong đám người này. Nghệ Phong có phải là phế nhân hay không, hắn là người biết rất rõ, mấy tháng trước Nghệ Phong còn nói với hắn, thực lực của hắn đã hoàn toàn biến mất. Thế nhưng, hiện tại Nghệ Phong lại có thể đối chọi với Ái Nhĩ Lan. Điều này cũng nói rõ, Nghệ Phong ít nhất có thực lực Nhân Cấp.
Trong thời gian mấy tháng, từ một một phế nhân tu luyện đến Nhân Cấp. Điều này sao có thể? Cho dù trước đây hắn có nội tình thâm hậu, thì đây cũng là một kỳ tích.
Thiên Nghịch kinh hãi nhìn Nghệ Phong, tựa hồ có chút hiểu được vì sao Nghệ Phong lại có địa vị đặc biệt như vậy ở Thánh địa, tốc độ như vậy, không phải thứ người khác có thể sở hữu.
Ngược lại là Thi Đại Nhi, trên mặt nàng đầy vẻ rạng rỡ. Nếu Nghệ Phong không phải là phế nhân, nàng cũng không cần cố kỵ khi tiếp xúc với hắn.
– Ha ha, không khiến ngươi thất vọng chứ?
Nghệ Phong nhìn Ái Nhĩ Lan ở trước mặt đang nhìn mình đầy khó tin, khẽ cười nói.
Một quyền này có thể che miệng của tất cả mọi người sao. Còn có mấy người có thể tin biệt danh phế nhân này chứ?
– Ngươi không phải phế nhân thì thế nào, lão tử đồng dạng vẫn đánh ngươi.
Mặc dù trong đáy lòng Ái Nhĩ Lan rất khiếp sợ, thế nhưng lực đạo trên quyền vừa rồi cũng nói cho hắn biết, thực lực của người trước mặt không mạnh bằng mình.