Phần 68: Tà Tông
Trên tầng năm bày rất nhiều tượng đá, mỗi pho tượng lại có hình dạng khác nhau, có cái giống hổ, có cái giống rồng. Tất cả các pho tượng đều dùng ngọc lưu ly đủ loại màu sắc trang trí, có vẻ cực kỳ chói mắt. Trên cơ thể các loại động vật được chạm khắc có đặt hồ sơ của các Thánh Tông các đời. Điều thần kỳ nhất là, thần thái của mỗi pho tượng động vật đều khác nhau, phảng phất giống như con người biểu lộ tiếng lòng của mình.
Nghệ Phong không thể không cảm thán, ở Thánh địa xác thực không thiếu người tài ba, chưa nói đến sự quý giả của những pho tượng điêu khắc này, mà thủ pháp điêu khắc, không phải người bình thường có thể có được.
Nghệ Phong đi tới bên cạnh pho tượng lão hổ, tiện tay lấy từ trong bụng hổ ra một tập hồ sơ, bình thản nhìn lướt qua. Mấy chữ lớn tông chủ đời thứ 51 của Mị Tông đập vào trong mắt.
Nghệ Phong sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Dung Mị vô cùng xinh đẹp nhưng cũng điên cuồng đến tận cùng.
– Hình như nàng cũng là Mị Tông. Ha ha, đáng tiếc Mị Tông đã suy tàn. Tài liệu của đời thứ 51 đặt ở vị trí thu hút như vậy, hiển nhiên nói rõ Mị Tông khi đó tuyệt đối được xem là một tông môn cực lớn của Thánh Tông, nhưng Mị Tông hiện tại cũng chỉ có thể xem là cấp bậc trung thượng ở Thánh địa.
Nghệ Phong lắc đầu, tiện tay đặt tập hồ sơ sang một bên. Nghệ Phong không có hứng thú với những hồ sơ của Thánh Tông, điều này cũng dẫn đến Nghệ Phong chỉ có một lý giải đại khái với Thánh Tông. Cho dù là hồ sơ của các môn phái cổ xưa của Hồn các, Nghệ Phong cũng rất ít xem. Điều này cũng khiến Nghệ Phong không biết rõ về các loại thế lực của đại lục.
Nghệ Phong tiếp tục đi tới phía trước, lại bị một bức tượng rồng kim sắc lóa mắt thu hút, hắn tiến lên, lấy một quyển hồ sơ dày dặn từ trong miệng con rồng.
Hai chữ lớn Tà Tông khiến Nghệ Phong không khỏi nhíu mày. Mặc dù bản thân hắn cũng không hiểu rõ về Thánh Tông. Thế nhưng, thật sự chưa bao giờ nghe nói đến tông môn Tà Tông.
Nghệ Phong tiện tay mở hồ sơ Tà Tông ra xem, thản nhiên nhìn quét qua nội dung bên trong. Hắn càng xem càng khiếp sợ, đến cuối cùng, toàn thân hắn đờ đẫn đứng ngay tại chỗ.
Trời ạ. Tông chủ đời thứ nhất, vì thích một hoàng phi, đã cầm lợi kiếm trong tay lao vào hoàng cung cướp người. Mẹ kiếp, đó là hoàng cung.
Tông chủ đời 15, bởi vì bị người ta nói một câu “Ngươi không phong độ” mà đơn thương độc mã giết chết tông môn đó. Tông môn lúc đó có thế lực không khác biệt nhiều với Tĩnh Vân tông hiện tại, đã tàn sát vô số đệ tử, thậm chí tông chủ sau này của bọn họ phải trôi dạt khắp nơi.
Tông chủ đời thứ 28: Cực kỳ thích nữ nhân, sinh thời, lúc nào bên người cũng có hơn mười vị, trong đó có công chúa, tiểu thư quý tộc, tông chủ đại tông môn, nữ vương… Chính bởi vì không chịu nổi cảnh những nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đó chết già trước mặt mình mà tự sát.
Bưu hãn nhất chính là, tông chủ đời thứ 53, lại dám thống nhất toàn bộ Thánh địa. Thánh Tông lúc đó, cường đại đến mức tận cùng, cho dù muốn một vị đế vương nào đó thoái vị, cũng chỉ mất một câu nói.
Nghệ Phong biết nội tình bên trong Thánh Tông sâu đến mức nào, nếu muốn thống nhất toàn bộ Thánh Tông, thật sự khó khăn hơn rất nhiều thống nhất mấy đế quốc. Thế nhưng, Thánh Tông lại được thống nhất trong tay vị tông chủ này.
Nghệ Phong không làm sao tưởng tượng người đó rút cuộc mạnh đến mức nào. Nhưng rất đáng tiếc là, hắn lại chết trong tay nữ nhân của mình, nguyên nhân buồn cười là bởi vì tranh giành tình nhân, nội bộ mâu thuẫn, sau khi nữ nhân kia giết chết hắn, cũng đã tự vẫn. Cho dù tông chủ có mười kiều thê, nhưng tông chủ Mị Tông lúc đó chính là phu nhân của hắn.
Cũng bởi vậy, Thánh Tông cường đại sụp đổ, kéo theo sự sụp đổ của các đại tông môn, tất cả đều chỉ kiếm vào Thánh Tông, Thánh Tông cũng bởi vậy mà chuyển sang hoạt động bí mật.
Nghệ Phong thổn thức không ngớt, không ngờ ở Thánh Tông còn có một Tà Tông cường đại như vậy. Điều khiến cho Nghệ Phong không thể tin được chính là, Tà Tông chưa từng có hơn mười người.
Mỗi đại tông chủ Tà Tông đều để tùy tùng hành động theo sở thích, đây cũng là quy củ duy nhất của Tà Tông. Chỉ cần ngươi thích, ngươi có thể đi làm đại ma đầu, có thể làm đại anh hùng, thậm chí làm đại dâm tặc đều được.
Nghệ Phong thở dài một hơi nói:
– Tà Tông, xem ra đã diệt vong rồi, bằng không, sao không thấy ghi chép sau này sau tông chủ đời 53, đáng tiếc.
Nghệ Phong cảm thấy rất đáng tiếc. Điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, xưng hô của mỗi đại tông chủ Tà Tông là Tà Đế. Xưng hô khí phách như vậy, có thể sau này không có ai có thể được gọi.
Nghệ Phong bỗng nhiên mỉm cười, quăng suy nghĩ đáng tiếc đó ra khỏi đầu. Sau đó ánh mắt lại quan sát bốn phía, phát hiện ở đây không có chút biến hóa so với trước kia. Nghệ Phong quan sát các tượng đá, cũng không phát hiện có gì khác biệt. Hắn tự giễu cợt mình, trước đây chiếm được hai bản Công pháp Địa giai, chẳng lẽ còn có thể tìm được cái gì bên trong?
Nghệ Phong bất giác xoa đầu, hắn không biết tìm kiếm từ đâu, hắn đã từng gõ qua sàn nhà và trên tường tầng năm cũng không có cơ quan bí mật nào.
Hơn nữa, ở xung quanh ngoại trừ những điêu khắc cổ quái, hình dạng khác nhau, căn bản là không bày biện cái gì khác, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy hết.
– Điêu khắc?
Trong lòng Nghệ Phong đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Đúng, không sai. Nếu như trên tầng năm có bí mật, nhất định phải giấu trong điêu khắc. Trong tầng năm chỉ có trong điêu khắc mới có thể cất giấu bí mật.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong bất giác hưng phấn. Hắn nhìn từ trên xuống dưới những điêu khắc này, cũng không phát hiện có gì khác biệt. Hơn nữa, đều rất thành thực, căn bản không giấu được vật gì.
Nghệ Phong dùng hồ sơ Tà Tông trên tay gõ lên đầu mình, bất đắc dĩ thở dài nói:
– Có thể, trên tầng năm thực sự chỉ cất giữ hồ sơ cũng không chừng.
Ngay khi Nghệ Phong bất đắc dĩ chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên chú ý tới miệng rồng, vừa mới ngậm hồ sơ của Tà Tông.
Nghệ Phong cũng không biết do nguyên nhân gì, ma xui quỷ khiến hắn lại đưa tay về hướng miệng rồng tìm kiếm. Giống như hắn suy nghĩ, miệng rồng cũng không sâu, nên hắn có thể tìm kiếm đến tận cùng.
Thế nhưng, Nghệ Phong lại kinh hãi nhìn bàn tay của mình, bàn tay thâm nhập vào trong miệng rồng, bỗng nhiên lại có một bộ phận không nhìn thấy.
– Nhiếp hồn sư?
Nghệ Phong kinh hãi kêu to.
Không sai, chỉ có Nhiếp hồn sư mới có loại năng lực này, khiến người khác sản sinh ảo giác, rõ ràng tay đang ở đây, nhưng lại có thể khiến ngươi không nhìn thấy.
Nghệ Phong sau một hồi kinh hãi, lập tức trở nên hưng phấn. Quả nhiên, những điêu khắc này có ẩn chứa bí mật, bàn tay Nghệ Phong lại tiếp tục dò xét xuống phía dưới, quả nhiên mò được vài thứ. Hắn lấy ra.
– Thủy Mộc Thiên Hoa.
Mấy chữ lớn phong cách cổ xưa nổi bật trên trang giấy, Nghệ Phong nhìn thấy mà mừng rỡ như điên.
Đây chính là thứ tiểu ma nữ muốn, Nghệ Phong để Thủy Mộc Thiên Hoa lên phía trên, phía dưới đồng dạng cũng là một quyển thư tịch rất cổ xưa.
– Ngũ Hành, Vũ kỹ Tinh giai.
Nghệ Phong thấy thế, hắn không khỏi sửng sốt, Vũ kỹ Tinh giai? Tại sao lại nằm ở đây, Tinh cấp vũ kỹ phải ở tầng một mới đúng.
Nghệ Phong cũng không suy nghĩ quá nhiều, tay tiếp tục tìm kiếm trong mỗi bức tượng điêu khắc, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn. Trong tay hắn lại có thêm mấy cuốn bí tịch, nhưng điều này lại khiến Nghệ Phong cười khổ không ngớt.
Nếu lấy những bí tịch này ra bên ngoài, sợ rằng tất cả mọi người sẽ có ý nghĩ cướp đoạt. Nhưng, Nghệ Phong đã có Lăng Thần Quyết, tu luyện những Hồn và Khí này, căn bản vô dụng. Mà vũ kỹ đã có mấy bản như vậy. Thế nhưng cũng không thích hợp với Nghệ Phong, không phải quá mềm mại như nữ nhân, mà là quá cương liệt. Hai loại cực đoan này đều không thích hợp với Nghệ Phong.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi cười khổ. Mặc dù vũ kỹ của Thánh địa nhiều. Thế nhưng thứ thích hợp với Lăng Thần Quyết lại thiếu đến mức đáng thương. Bản thân hắn nên đến đâu để tìm những vũ kỹ cấp cao tu luyện đây.
Nếu như người khác biết Nghệ Phong đang nghĩ cái gì, sợ rằng sẽ đập chết hắn: Vũ kỹ của ngươi còn thiếu sao? Vậy chúng ta trực tiếp đi chết đây.
Hiện tại Nghệ Phong có chút hiểu rõ, vì sao tầng năm lại là nơi đặt hồ sơ. Bởi vì, phía dưới hồ sơ của từng tông môn, bình thường đều có một bộ vũ kỹ thuộc về tông môn bọn họ, hoặc kém hoặc tốt, loại nào cũng có.
Vũ kỹ Nghệ Phong đã học qua nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Thế nhưng có một số đệ tử đại tông môn, cho dù kém, cũng không kém so với Nghệ Phong bao nhiêu. Dù sao Nghệ Phong bởi vì duyên cớ Lăng Thần Quyết, có rất nhiều vũ kỹ căn bản không cách nào học tập.
Cho nên, có được những thứ này, Nghệ Phong ít nhiều có chút thất vọng.
Khi Nghệ Phong xuất hiện ở tầng bốn, Triệu lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Hắn nhìn Nghệ Phong bình thản hỏi:
– Tìm được rồi sao?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức gật đầu.
– Ngươi chỉ có thời gian ba tháng, sau ba tháng, ngươi phải để bí tịch về chỗ cũ.
Nghệ Phong gật đầu, rất nhu thuận nói:
– Tiểu tử biết!
Khi Triệu lão chuẩn bị rời khỏi, hắn bỗng nhiên lại nói một câu:
– Cuốn “Ngũ hành” đó, có thời gian hãy xem qua.
Nói xong, người lại biến mất không thấy nữa.
Nghệ Phong sửng sốt, tựa hồ có chút không hiểu. Vũ kỹ Tinh giai có cái gì mà xem? Nhưng những lời nói thần bí của Triệu lão, hắn luôn để trong lòng. Mặc dù Triệu lão lạnh lùng kinh ngươi. Nhưng Nghệ Phong có thể cảm giác được hắn thiên vị với mình. Điều này cũng khiến Nghệ Phong rất nghi hoặc.