Phần 65: Vũ Kỹ các
Nghệ Phong lấy ra năm viên tinh thể lớn bằng ngón tay cái từ trong năm chiếc bình nhỏ, màu vàng, màu lam, màu xanh, màu hồng, màu xám, năm loại màu sắc cực kỳ rõ ràng.
Nghệ Phong nhìn trên tinh thể tỏa ra khí vụ nhàn nhạt, không thể không bội phục người của thế giới này. Có thể áp súc năng lượng của Linh thành tinh thể, sau đó để con người sử dụng, đây đúng là một công trình vĩ đại hạng nhất.
Người có thể hoàn thành này công trình này, xác thực là Nhiếp hồn sư quỷ dị nhất trên thế giới này. Nghệ Phong hiện tại cũng hiểu rõ, vì sao đấu khí bình thường của Nhiếp hồn sư đều không quá thấp. Có vô số lực linh năng giúp đỡ hắn tu luyện, trình độ đấu khí của hắn có thể hạ thấp được sao?
Cho nên, Nhiếp hồn sư ưu tú bình thường đều là võ giả có thực lực cao cường.
Nghệ Phong nhìn mấy viên tinh thể đã trải qua xử lý đặc biệt, từng đạo năng lượng lay động trong không khí, khiến hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống. Hồn lực bắt đầu dò xét năm viên tinh thể.
Hồn lực Sư Cấp lúc này cũng biểu hiện ra cường thế của nó, từng đạo năng lượng từ trên tinh thể phiêu tán ra, mạnh mẽ phun về phía Nghệ Phong.
Năng lượng năm màu nhàn nhạt được Nghệ Phong dùng hồn lực dẫn dắt vào trong cơ thể, nhất thời, Nghệ Phong cảm thấy lỗ chân lông của mình phảng phất giống như đang hô hấp, năng lượng nồng hậu khiến Nghệ Phong cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ngũ hành năng lượng vừa vào trong cơ thể liền dung nhập vào trong khí hải của Nghệ Phong, bên ngoài dòng xoáy của Nghệ Phong rất nhanh đã bị năng lượng năm màu vây quanh. Toàn bộ dòng xoáy giống như một quả banh vải nhiều màu xoay tròn. Nhưng khi dòng xoáy chưa xoay tròn xong một lần, màu sắc rực rỡ đã trở nên lờ mờ, cho đến cuối cùng lại khôi phục thành màu trắng.
Thời gian cứ từng chút trôi qua dưới tình huống như vậy, dòng xoáy trong khí hải cũng đang chậm rãi lớn dần. Khi dòng xoáy bên trong khí hải không còn tiếp nhận linh khí, Nghệ Phong lúc này mới chậm rãi thu công.
Quả cầu tinh thể trước mắt bị rút nhỏ một phần được Nghệ Phong cẩn thận cất vào bên trong chiếc chai đặc biệt, một chút tu luyện vừa rồi, lại có được rất nhiều lợi ích hơn mấy ngày vừa qua. Chẳng trách tuyệt đại cao thủ đều thích ẩn cư nơi thâm sơn rừng già, năng lượng nồng đậm hoàn toàn có thể đề thăng tốc độ tu luyện cực đại.
Cảm thụ được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể, Nghệ Phong càng say mê Nhiếp hồn sư thêm vạn phần, chậc chậc, nếu như trở thành một Nhiếp hồn sư, bản thân bắt Linh, sau đó cung cấp hoàn cảnh năng lượng nồng hậu cho mình, thực lực còn không đề thăng cấp tốc sao?
Nghệ Phong thở dài một hơi, cũng biết chuyện này không nóng vội được, hiện tại việc cấp bách chính là giải quyết Lưu Phong.
Sau khi hấp thu lượng linh năng vừa rồi, Nghệ Phong mới hiểu ra, nó chỉ có thể hữu dụng khi bản thân còn ở Sĩ Cấp, tới Nhân Cấp, năng lượng của Linh nhị giai, căn bản không có nhiều tác dụng đối với bản thân mình.
Mặc dù như vậy, Nghệ Phong vẫn tập trung tinh thần khẩn trương tu luyện, thiết khối cũng đổi thành đồng khối. Thân ảnh Nghệ Phong không phải xuất hiện trên vách đá, mà là ngồi xếp bằng trong suối nước nóng, tình huống ba tháng trước lại tái hiện một lần nữa.
Đương nhiên, lần này có chỗ khác biệt chính là, thứ buộc trên đùi Nghệ Phong nặng gấp đôi, mà mỗi lần tu luyện trong dòng nước ấm, bên cạnh lúc nào cũng có mấy viên tinh thể bay lơ lửng.
– Phong ca ca, có muốn ta ngâm mình vào nước suối cùng ca ca hay không?
Ngay khi Nghệ Phong thu công không bao lâu, một thanh âm thanh lương và quyến rũ lại vang lên bên tai Nghệ Phong.
– Sao nàng lại tới đây?
Trên khuôn mặt xinh đẹp như bản điêu khắc tinh xảo của Thi Đại Nhi hiện lên một nụ cười mê hoặc, đôi lông mi đen vút cong dài, mái tóc mượt mà nhẹ bay trong gió, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, rất là trêu chọc nhân tâm.
– Ta cứ thắc mắc tại sao gần đây trong nước suối có mùi thối hoắc, thì ra vì Phong ca ca ngâm mình bên trong.
Thi Đại Nhi bĩu môi, trên khuôn mặt yêu mị tràn đầy bất mãn.
Nghệ Phong cau mày: Làm sao có thể? Mình tắm rửa có thể khiến toàn bộ suối nước nóng thối hoắc sao? Không quá mức như vậy chứ?
– Được rồi, Đại Nhi, đừng nói lung tung, ta chưa bao giờ cho rằng có một nam nhân nào đó sạch sẽ như ta.
Nghệ Phong rất kiên định nói.
Thi Đại Nhi cười khanh khách không ngừng:
– Phong ca ca, ta rất thích bộ dạng nói dối của ca ca.
– Ùm…
Nghệ Phong chui đầu xuống nước giống như bị đánh bại.
– Phong ca ca, lẽ nào ca ca cứ ở trong nước mãi sao?
Tiếng cười của Thi Đại Nhi vẫn như trước, nhìn Nghệ Phong cười khanh khách không ngừng, phảng phất như ở trong nước không phải là một nam nhân trần như nhộng.
– Đại Nhi, lẽ nào nàng không biết nam nữ có chỗ khác biệt sao? Nàng cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, ta rất xấu hổ, ta rất đơn thuần.
Nghệ Phong ngượng ngùng nói.
– Hắc hắc… Vậy sao? Nam nhân khác ta còn khinh thường không thèm nhìn. Phong ca ca, buồn nôn thì có chút buồn nôn, nhưng dù sao sau này cũng phải ôm ngủ.
Thi Đại Nhi bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, không hề có chút thu liễm.
Nhãn thần không kiêng nể gì cả khiến cho Nghệ Phong sửng sốt, lâu nay chỉ có mình hắn nhìn người khác, từ lúc nào hắn cũng bị người khác khiêu khích như vậy?
Không được, tuyệt đối không được, phải tìm một cơ hội, ta cũng phải nhìn lại không kiêng nể gì cả.
– Nàng muốn nhìn thì cứ từ từ mà nhìn? Ai kêu ta là người rộng rãi chứ?
Nghệ Phong nói xong, xoay người đứng dậy, thân thể trơn bóng dính đầy bọt nước, phản xạ ánh sáng, thật sự có chút cảm giác tà mị.
Trên khuôn mặt Thi Đại Nhi thoáng hiện lên vẻ đỏ ửng, nàng lập tức nghiêng người về phía trước, đưa tay nhéo lên người Nghệ Phong, sau đó khanh khách cười nói:
– Phong ca ca, thân thể ca ca rất rắn chắc, ta rất thích.
Nghệ Phong thoáng rùng mình, tiểu ma nữ không hổ là tiểu ma nữ, hành sự luôn lớn mật như vậy. Mẹ nó, chẳng lẽ bản thiếu bị đùa giỡn!
Nghệ Phong vội vàng lấy từ trong Nạp linh giới ra một bộ y phục mặc lên người, quay sang vỗ vào bộ ngực vểnh lên kiêu ngạo của Thi Đại Nhi. Sự đàn hồi trên tay khiến trong lòng Nghệ Phong không khỏi run lên.
– Xem nàng còn dám động tay động chân trên người ta nữa không?
Thi Đại Nhi đỏ bừng mặt, vội vàng lấy tay che bộ phận bị đánh của mình, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Phong ca ca, ca ca đúng là hỗn đản, chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta. Lẽ nào ca ca không biết đây là chỗ không thể đụng vào của nữ nhân sao?
Nghệ Phong không nhìn Thi Đại Nhi nữa, thân thể bạo tạc của tiểu ma nữ, lại thêm dáng dấp tinh khiết và yêu mị, Nghệ Phong sợ bản thân không kìm lòng được. Tiểu ma nữ còn có năng lực ứng phó, thế nhưng, sư phụ của nàng mà tức giận thì không chịu nổi.
Ít nhất, ở Thánh địa, Nghệ Phong vẫn không dám làm gì.
– Phong ca ca, nếu không? Tối nay đến phòng ca ca?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong quay sang, nàng cười khanh khách không ngừng, đương nhiên biết rõ Nghệ Phong sợ cái gì. Từ lần trước sư phụ đánh Nghệ Phong một trận trên thánh sơn, Nghệ Phong vẫn còn ám ảnh đến giờ.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới lời ma nữ nói, chuyển chủ đề:
– Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
– Phong ca ca, người ta nhớ ca ca, lâu như vậy mà ca ca không để ý tới người ta. Người ta thật sự rất đau lòng.
Thi Đại Nhi nói, vẻ ủy khuất trên mặt không gì sánh được, trong đôi mắt long lanh nước mắt.
– Được! Tiếp tục đi, nói câu thương cảm hơn đi.
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Thi Đại Nhi: Ta còn không biết nàng sao? Nếu không phải có chuyện tìm ta, chỉ dựa vào cái vỗ của ta vừa rồi, nàng đã có thể truy sát ta khắp thánh sơn rồi.
Thi Đại Nhi nhìn ánh mắt trêu chọc của Nghệ Phong, nói tiếp:
– Ta biết Phong ca ca là người thông minh, ha ha, Phong ca ca, ta đang để ý một môn vũ kỹ. Ca ca lấy giúp ta được không?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức hiểu rõ Thi Đại Nhi có chủ ý gì.
– Ở tầng bốn Vũ Kỹ các, có một môn công pháp Nhật giai cao cấp tổ hợp hệ thủy mộc, Phong ca ca ca ca giúp ta lấy về được không?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thi Đại Nhi nói:
– Làm sao nàng biết? Hình như nàng không có quyền hạn lên tầng bốn của Vũ Kỹ các?
Thi Đại Nhi cười nói:
– Sư phụ ta nói cho ta biết.
Nghệ Phong lúc này mới gật đầu, sư phụ Thi Đại Nhi là một người đặc biệt, mặc dù không phải người của Thánh địa, lại có thể dễ dàng lên Thánh địa, không giống sư phụ của đệ tử khác, chỉ khi đưa bọn họ lên núi mới đến một lần.
– Ta đi xem sao? Nhưng có phải là thật hay không thì ta không biết. Sư phụ nàng cũng không có tư cách lên tầng bốn.
Thi Đại Nhi cười rất kiều mị:
– Ta tin tưởng nhất định có.
Thi Đại Nhi là người duy nhất của Thánh địa biết Nghệ Phong có quyền hạn lên tầng bốn, Nghệ Phong cũng tương đối hiếu kỳ với nơi này. Tầng bốn của Vũ Kỹ các, cho dù là trưởng lão Thánh địa, cũng chỉ có một số ít người mới có thể tiến vào.
Nghệ Phong vuốt mái tóc mềm mại của Thi Đại Nhi:
– Không được nói cho người khác ta có thể đi vào tầng bốn.
Nếu phải đến những nơi như Vũ Kỹ các, Hồn các thì phải lập tức rời khỏi thánh sơn, sau này nếu đến nữa thì không dễ dàng. Nếu có thể mang bảo khố như vậy về nhà thì thật tốt quá.
Nhưng Nghệ Phong lập tức tự giễu cợt mình. Mặc dù quyền hạn của Nghệ Phong mạnh hơn bọn người đại trưởng lão rất nhiều. Thế nhưng, muốn tới những nơi như Vũ Kỹ các, Hồn các hầu như không có khả năng.