Phần 550: Đối chiến Kim Ưng trưởng lão
Bóng người phía xa dần dần trở nên rõ ràng, Kim Ưng hộ pháp cũng cảm thấy vui vẻ. Chật vật từ mặt đất bò lên, đấu khí bao trùm trên người, giữ trạng thái phòng ngự.
Nghệ Phong châm chọc đùa cợt nhìn Kim Ưng hộ pháp, đấu khí trong cơ thể dồn hết lên chủy thủ, mũi của chủy thủ càng bộc phát ra hàn quang mãnh liệt, trong đó có màu xanh xoay quanh. Nghệ Phong không keo kiệt Tà Đế lực, cũng bắt đầu ngưng tụ trên mũi chủy thủ, ngưng thành một điểm có thể trông thấy rõ rang. Lực lượng ngưng tụ kinh người như vậy, để ngọn gió thổi đến đều bị đẩy dời tứ tán ra bốn phía.
– Thuấn di! Toái Phá!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, thân thể biến mất tại chỗ, chớp mắt đã xuất hiện phía sau Kim Ưng hộ pháp. Chủy thủy mang theo uy thế nghiền nát hư không, áp bách khiến hô hấp cũng có chút khó khăn, hung hăng đâm vào sau lưng Kim Ưng hộ pháp.
Cảm thụ được uy thế xé trời từ phía sau truyền đến, Kim Ưng hộ pháp căn bản không kịp né tránh. Chỉ có thể dùng kiếm chặn ngang sau lưng, thầm nghĩ ngăn cản chủy thủ của Nghệ Phong.
Đang…
Chủy thủ của Nghệ Phong chính xác va chạm cùng trọng kiếm của Kim Ưng hộ pháp, thế nhưng cho dù Kim Ưng hộ pháp ngăn chặn được một chủy này, hắn vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì trọng kiếm của hắn cư nhiên bị đánh gãy đôi dưới chủy thủ của Nghệ Phong, một phân thành hai. Kim Ưng hộ pháp không thể tin được lực lượng của Nghệ Phong lại có thể kinh khủng đến như vậy.
Mà để hắn chân chính sợ hãi là, chủy thủ của Nghệ Phong không chút chậm lại, tiếp tục uy thế vô cùng, đâm vào sau lưng hắn. Kim Ưng hộ pháp biết rằng đã không thể trốn được nữa rồi, chỉ có thể cảm giác phía sau lưng băng lãnh vô cùng, đâm thẳng vào trong cơ thể của hắn.
Kim Ưng hộ pháp không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy phía sau lưng đầy một loại chất lỏng nhớp nhớp trào ra. Hắn có thể nghĩ đến đó là cái gì, từng đợt đau nhức từ sau lưng cũng truyền vào trong đầu, mắt, cảm giác tâm thần dần dần trở nên mờ mịt.
Trong lòng Nghệ Phong cười nhạt, Toái Phá kết hợp cùng Thuấn Di lại thêm Tà Đế lực đã gần bằng Phệ Châu lực. Nếu như còn không đối phó được một Ngũ Giai, vậy cao thủ Thất Giai như hắn có thể trực tiếp đi tìm chết. Miễn cho Tà Tông xấu mặt.
Đệ tử Kim Ưng Tông nhìn một màn này, cả đám ngẩn người nhìn Nghệ Phong, trong lòng sợ hãi run run đứng tại chỗ. Hộ pháp cường đại của bọn họ, cư nhiên bị người ta đơn giản như vậy đã giải quyết xong? Vậy thì hắn mạnh đến cỡ nào đây?
– Vương Cấp?
Trong đầu mọi người tự dưng toát ra cách nghĩ như vậy, lần nữa nhìn về phía khuôn mặt thiếu niên đã dịch dung của Nghệ Phong, trong lòng bọn họ thật chấn động:
– Trên đời này có cao thủ Vương Cấp trẻ tuổi như vậy sao? Hắn đại khái còn không đến mươi mươi tuổi sao?
Nghệ Phong nhìn bóng người kia đã cách nơi này không xa lắm, hắn rút ra chủy thủ cắm vào trong ngực Kim Ưng hộ pháp, Kim Ưng hộ pháp rốt cuộc ngã xuống mặt đất, một tiếng ngã xuống đủ để nhấc lên run sợ trong lòng tất cả đệ tử Kim Ưng Tông, dường như trái tim của bọn họ cũng theo tiếng rơi đó mà chấn động, ánh mắt nhìn Nghệ Phong tràn đầy khiếp sợ. Cường giả như vậy, không phải loại người như bọn hắn có thể đối phó, nhân số đã không làm nên tác dụng gì.
Bất quá, bọn họ cũng thở dài một hơi, bởi vì trưởng lão của bọn họ đến rồi. Cho dù thiếu niên trước mặt có là cao thủ Vương Cấp đi nữa, trưởng lão cũng đồng dạng là Vương Cấp.
Nghệ Phong thu hồi chủy thủ, thân ảnh mạnh mẽ chớp động, lưu lại một phiến hư ảnh. Âm thanh càn rỡ truyền vang ra xa:
– Ha ha, bản thiếu đi. Bất quá bản thiếu ăn chơi rảnh rỗi không có việc gì sẽ đi tìm các ngươi giải buồn. Ha ha… Kim Ưng Tông cũng không hơn gì cái này? Ta khuyên các ngươi đổi thành Chim Bệnh Tông được rồi!
Đệ tử Kim Ưng Tông nghe Nghệ Phong nói càn rỡ như vậy, cả đám ngẩn người. Lời nói của thiếu niên này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục tàn sát đệ tử Kim Ưng Tông nữa sao?
Đệ tử Kim Ưng Tông quay đầu nhìn vị trưởng lão vừa tới, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhìn thi thể trước mặt, còn có một bộ thi thể cư nhiên là Kim Ưng hộ pháp, gân xanh trên trán hắn càng nổi cao. Đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa có ai dám tàn sát người của Kim Ưng Tông!
Thế nhưng, hai năm gần đây liên tiếp có người đối nghịch cùng Kim Ưng Tông. Hiện tại càng có người gióng trống khua chiêng đến trước mặt hắn giết người, làm trưởng bối của Kim Ưng Tông, trong lòng Hôi Từ có cảm tình cực kỳ thâm hậu đối với Kim Ưng Tông, cử động khiêu khích Kim Ưng Tông như thế này là điều mà hắn tuyệt đối không thể chịu nổi.
– Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Hôi Từ cắn răng tàn bạo nói. Đệ tử Kim Ưng Tông thì không sao, đã chết cũng đành thôi. Thế nhưng Kim Ưng hộ pháp đã chết, vậy thì đối với Kim Ưng Tông là một thiệt thòi không nhỏ.
Tướng Cấp trong bất luận một cổ thế lực nào, đều tính là một tài phú quý giá.
Hôi Từ hít sâu một hơi, dẹp loạn một chút lửa giận trong lòng, nhìn bóng người Nghệ Phong đã biến mất trước mặt, trong lòng hắn đối với tốc độ của người này cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi khi hắn tới, cũng không phải hắn không muốn đuổi theo. Chính xác là hắn đã nhìn ra, căn bản không thể đuổi kịp Nghệ Phong.
Nghĩ vậy, Hôi Từ cảm thấy hoài nghi thân phận của Nghệ Phong, thầm nghĩ Nghệ Phong sẽ không là một cường giả Vương Cấp rất mạnh? Bất quá, suy nghĩ lại một chút, Hôi Từ làm sao cũng không tin Nghệ Phong có thể là một cao thủ Vương Cấp.
– Thiếu niên kia có nói hắn tên gì không?
Hôi Từ quay về phía một đệ tử Kim Ưng Tông hỏi.
– Hắn nói hắn là Tử Thần. Tử Thần chuyên đi giết người của Kim Ưng Tông.
Người bị Hôi Từ hỏi yếu đuối trả lời, dù hắn không muốn nhưng hắn cũng không dám không nói.
– Tốt tốt tốt! Tử Thần chuyên giết người của Kim Ưng Tông, khẩu khí thật càn rỡ. Ta thật sự muốn nhìn hắn làm sao chuyên giết người của Kim Ưng Tông ta!
Hôi Từ giận dữ quá hóa cười:
– Các ngươi đã giao thủ cùng hắn rồi, có biết thực lực của hắn như thế nào?
Những lời này, nhất thời để đám người Kim Ưng Tông có chút run run, hiển nhiên là Nghệ Phong đã để lại bóng ma trong lòng bọn hắn.
– Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi chúng ta kết trận đối phó hắn đều không có một điểm tác dụng. Tùy ý dùng mấy chiêu đã chém giết mấy vị huynh đệ Sư Cấp.
Đệ tử Kim Ưng Tông trả lời.
– Tùy ý?
Hôi Từ nhíu nhíu lông mày.
– Đúng vậy! Trưởng lão! Thiếu niên kia chính là tùy ý vung chủy thủ, đã có thể chém giết mấy vị huynh đệ thực lực Sư Cấp!
Đệ tử Kim Ưng Tông thấy Nghệ Phong đã rời đi, rốt cuộc khôi phục một chút thần trí.
Hôi Từ hít sâu một hơi, đoán rằng thực lực của Nghệ Phong nhất định không thua gì Tướng Cấp cao giai.
– Vậy còn hộ pháp thì sao.
Hôi Từ hỏi, rất khó giải thích hộ pháp cư nhiên không thể kiên trì tới lúc hắn đến.
Nghĩ đến Kim Ưng hộ pháp, những người này lần thứ hai run run lên. Bọn họ không thể tưởng tượng được hộ pháp lại bị thiếu niên kia chém giết trong thời gian ngắn như vậy.
– Hộ pháp không kiên trì được một khắc chung!
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải nói ra sự thật đau lòng.
– Cái gì?
Hôi Từ hoảng hốt nói, một vị cao thủ Ngũ Giai dưới tay Nghệ Phong không thể kiên trì được thời gian ngắn như vậy?
– Đúng vậy!
Người nọ rất khẳng định gật đầu, một màn kia còn in sâu tại trong đầu bọn họ, sao có thể quên?
Hôi Từ hít sâu một hơi, thầm nghĩ lẽ nào thực lực của Nghệ Phong đã đạt tới Vương Cấp hay sao? Coi như là hắn, cũng không có thể chém giết một vị Tướng Cấp ngũ giai trong thời gian ngắn như vậy.
Hôi Từ lắc đầu, nhớ tới âm thanh càn rỡ vừa rồi trước khi đi của Nghệ Phong, hắn hừ một câu nói:
– Ta thực sự muốn nhìn ngươi làm cách nào để chém giết ta, ta sẽ chờ ngươi đến chém giết!
– Dặn dò xuống cho mọi người. Tất cả người của ba cứ điểm tập trung đến nơi đây.
Hôi Từ phát xuống mệnh lệnh, hắn không cho phép người nào khiêu chiến tôn nghiêm của Kim Ưng Tông.
HẾT QUYỂN 1