Phần 549: Chém giết Kim Ưng Hộ Pháp
Kim Ưng Hộ Pháp thập không ngờ Nghệ Phong cư nhiên dễ dàng giải quyết một người bên mình như vậy, trong lòng không kịp kinh ngạc, nhìn Nghệ Phong dùng tiếp một kiếm đâm về phía tên còn lại. Hắn hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đẩy người nọ sang một bên, tại thời gian người đó lảo đảo té ngã xuống đất, chủy thủ của Nghệ Phong hung hăng đâm vào kiếm của Kim Ưng hộ pháp.
Binh…
Hai cổ lực lượng va chạm cùng một chỗ, bắn ra từng đạo kình khí, Kim Ưng hộ pháp liên tục lùi về phía sau mấy bước, sau đó mới ổn định được thân hình. Huyết khí cuồn cuộn trong lòng ngực, khóe miệng hiện ra một tia máu. Kim Ưng hộ pháp dùng tay lau máu khóe miệng, hắn nhìn Nghệ Phong vẫn ung dung đứng tại chỗ cũ, vẻ mặt kinh hãi không tả xiết, hắn hơi giật giật cánh tay có chút đau đớn sau vụ va chạm vừa rồi. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm cảnh giác.
Hắn là cao thủ Tướng Cấp ngũ giai, thế nhưng lại bị một kích tùy ý của người ta chấn đến mức khí huyết xao động. Điều này chứng tỏ thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với hắn. Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn mà Nghệ Phong dịch dung ra, hắn rất khó tưởng tượng một thiếu niên như thế này lại có thực lực cao như vậy.
– Bằng hữu là ai? Vì sao lại đối nghịch cùng Kim Ưng Tông ta?
Kim Ưng hộ pháp rất cố kỵ Nghệ Phong, hắn trầm giọng hỏi.
– Tử thần!
Nghệ Phong dùng thanh âm cứng ngắc đáp lại.
Ánh mắt Kum Ưng hộ pháp đổ mồ hôi, nhìn Nghệ Phong hừ hừ nói:
– Bằng hữu chém giết bốn người của Kim Ưng Tông ta, lẽ nào không sợ Kim Ưng Tông trả thù hay sao?
– Kim Ưng Tông là cái quái gì? Chung quy sẽ có một ngày bản thiếu gia giết tới cửa. Ngày hôm nay chỉ là món ăn khai vị mà thôi!
Nghệ Phong tùy ý nói.
– Khẩu khí thật lớn!
Kim Ưng hộ pháp thực sự nổi giận, từ trước tới giờ hắn còn chưa gặp một người dám miệt thị Kim Ưng Tông như vậy:
– Không lẽ bằng hữu muốn khi dễ Kim Ưng Tông ta sao?
– Đúng vậy! Ta vốn thích nhất là khi dễ súc sinh!
Tuy rằng Nghệ Phong vẫn đang nói chuyện, nhưng động tác trên tay không chút nào chậm lại, chủy thủ hung hăng đâm vào mấy vị đệ tử Kim Ưng Tông đang kinh hoàng né tránh.
– A…
Tại một tiếng hét thảm, một người ở đây bị Nghệ Phong đâm xuyên qua ngực, máu tươi không ngừng bắn ra ngã xuống đất, không còn một chút sinh cơ.
– Ngươi…
Kim Ưng hộ pháp thấy Nghệ Phong lại tiếp tục giết một người, lửa giận trong lòng hắn không thể tiếp tục áp chế được. Đây là trần trụi khiêu kích Kim Ưng Tông. Kim Ưng hộ pháp chưa từng nghĩ tới, Kim Ưng Tông cũng có một ngày bị người ta khiêu khích. Hiện tại hắn thầm nghĩ xé xác Nghệ Phong để bảo vệ tôn nghiêm của Kim Ưng Tông.
– Bày trận, làm thịt tiểu tử này!
Kim Ưng dùng âm thanh hung ác ra lệnh.
– Vâng!
Tuy rằng đệ tử Kim Ưng Tông thấy hộ pháp của bọn họ cũng không phải đối thủ của Nghệ Phong, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng rằng hộ pháp nhất thời thất thủ mà thôi. Thiếu niên thoạt nhìn không lớn đứng trước mặt, làm sao có thể là đối thủ của hộ pháp sùng bái trong lòng bọn họ đây?
– Đi tìm chết!
Kim Ưng hộ pháp giận dữ một tiếng, những người còn lại xếp thành một vòng tròn bao vây Nghệ Phong, tập trung năng lặng lần đâu tiên khởi xướng công kích Nghệ Phong. Trọng kiếm xẹt qua hư không mang theo tiếng xé gió, cũng mang theo uy thế mạnh vẽ ô cùng, chém thẳng về phía Nghệ Phong.
Cùng lúc đó, Kim Ưng hộ pháp cũng đồng thời nâng lên binh khí đánh về phía Nghệ Phong. Từng đạo công kích sắc bén oanh về một phương hướng khác, nhất thời để ánh mắt Nghệ Phong cũng trở nên ngưng trọng, thân ảnh mạnh mẽ biến ảo.
Oanh…
Mọi người kinh hỉ nhìn bóng người trước mặt, tất cả mọi binh khí đều không chút trở ngại oanh vào trên bóng người trước mặt. Từng đó binh khí đập ở trên hư không, tao ra tiếng cuồng phong gào thét. Bóng người trước mặt cư nhiên trong nháy mắt tiêu tán.
– Tàn ảnh?
Ánh mắt Kim Ưng hộ pháp mãnh liệt ngưng lại, thất thanh hô, thân thể của hắn cũng mạnh mẽ xoay ngang, chật vật trốn về một bên.
– Di?
Nghệ Phong thật không ngờ phản ứng của Kim Ưng hộ pháp linh mẫn như vậy, cư nhiên ở thời khắc mấu chốt làm ra phản ứng cực nhanh né tránh công kích của mình, điều này thực sự khiến cho Nghệ Phong có chút kinh ngạc. Bất quá khi nhìn thấy lợi kiếm hắn vừa chém tới, cánh tay mạnh mẽ vung lên. Nguyên bản một vị đệ tử Kim Ưng Tông tiếp cận hắn kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, toàn thân bắn lên không trung rồi hung hăng đập mạnh trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Mọi người nhìn Nghệ Phong dễ dàng đánh cho một người trong số bọn họ thành thương nặng như vậy, trong lòng cả đám hoảng sợ, người đó là Sư Cấp a, tuy rằng không tính là rất mạnh, Thế nhưng cũng miễn cưỡng tính là một loại nhân vật, không ngờ bị một người tùy ý vung tay đã bị thương nặng như thế. Trời ạ, vậy thì thực lực của người kia cường đại đến mức nào? Không lẽ là Tướng Cấp cao giai?
Trong lòng mọi người lúc này mới tin tưởng, hộ pháp của bọn họ không phải đối thủ của thiếu niên trước mặt này. Mặc dù bộ dạng của thiếu niên trước mặt trông không giống như một cường giả, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
– Bày trận, các trưởng lão lập tức sẽ chạy tới đây! Chờ một chút là có thể làm thịt hắn!
Tuy rằng trong lòng Kim Ưng hộ pháp cũng đồng dạng hoảng sợ, thế nhưng thầm nghĩ cách chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, chỉ cần trưởng lão chạy đến, tiểu tử này còn có thể thoát được sao?
Dưới đáy lòng Kim Ưng hộ pháp đã âm thầm lăng trì Nghệ Phong nghìn vạn lần rồi. Thầm nghĩ chờ một chút muốn xem Nghệ Phong chết như thế nào, bất kỳ một người nào đó đắc tội Kim Ưng tông sẽ không có được kết cục tốt.
Bất quá Kim Ưng hộ pháp cũng không trông cậy đám người chính mình có thể giết Nghệ Phong, hắn thầm nghĩ kéo chân Nghệ Phong là được. Hắn cũng tự mình chủ trì trận pháp, khiến lực lượng của trận pháp chiếm được đề cao thật lớn, các đệ tử Kim Ưng tông người kêu người gọi, có vẻ cũng đồng tâm hiệp lực khiến cho hắn âm thầm thở dài một hơi.
Nghệ Phong nhìn lướt qua trận pháp này, thấy chỉ cần công kích bất luận một người trong mắt trận đều lập tức phải chịu sự phản công của hơn mười người còn lại, điều này thật ra khiến cho hắn có chút bội phục Kim Ưng Tông, nói đi nói lại trận pháp của bọn họ cũng tương đối không tồi!
Nghệ Phong thấy thời gian trôi qua lâu như vậy. Sợ rằng người của Kim Ưng Tông ở bên cạnh đã bắt đầu chạy về nơi này. Nghĩ vậy, thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ biến ảo, chủy thủ hung hăng đâm vào Kim Ưng hộ pháp.
Đang…
Hai loại binh khí va chạm cùng một chỗ, lực lượng sinh ra khiến cho Kim Ưng hộ pháp Tông bị đẩy lùi về sau mấy bước. Đồng thời, hơn mười thanh binh khí cũng hung hăn bổ về phía Nghệ Phong.
Đang…
Nghệ Phong tùy ý ngăn lại hai thanh, khiến cho hai người sắc mặt đồng dạng tái nhợt, cánh tay run rẩy, khóe miệng trào ra máu tươi bay ngược ra ngoài. Nghệ Phong vừa định thừa thắng tiếp tục công kích, đưa hai người này đi gặp Diêm Vương, thế nhưng hắn lại phát hiện xa xa phía trước có bóng người nhanh chóng bay về nơi này.
Nghệ Phong biết rằng thời gian đã hết, cũng buông tha hai vai diễn nhỏ nhoi, ánh mắt ngưng tụ trên người hộ pháp Kim Ưng tông.
Kim Ưng hộ pháp Tông nhìn bóng người đang vội vàng bay tới, trong lòng hắn cũng vui vẻ không thôi. Thầm nghĩ có người tới giúp đỡ, thiếu niên này còn diễu võ dương oai được sao?
– Thời gian vậy là đủ rồi!
Nghệ Phong nhìn đạo thân ảnh kia cách hắn còn có một đoạn cự ly, hắn hơi tính toán một chút nói.
Kim Ưng hộ pháp nghe được lời nói thầm của Nghệ Phong, không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt tràn đầy vẻ chăm chọc, lẽ nào hắn còn có thể giết mình trước khi trưởng lão tới đây sao? Kim Ưng hộ pháp biết thực lực của Nghệ Phong rất mạnh, thế nhưng dù sao hắn cũng có thực lực Tướng Cấp ngũ giai. Trong khoảng thời gian ngắn này muốn chém giết hắn, điều này sao có thể?
Nghĩ vậy, Kim Ưng hộ pháp có chút khiêu khích và xem thường nhìn Nghệ Phong.
– Không biết sống chết!
Nghệ Phong cười nhạt:
– Thuấn di!
Trong nháy mắt Nghệ Phong đã biến mất, sau một khắc liền đứng bên cạnh Kim Ưng hộ pháp, chủy thủ hung hăng đâm vào ngực Kim Ưng hộ pháp.
Kim Ưng hộ pháp thậm chí không kịp kinh ngạc, thân ảnh hắn mạnh mẽ lăn một vòng trên mặt đất, kinh hãi né tránh một chiêu này của Nghệ Phong.