Phần 502: Tới Luyện Ngục
Từ lúc Khinh Nhu ngượng ngùng tránh né Nghệ Phong thì không tìm thấy hắn nữa, không chỉ ở phủ đệ mà ngay cả Thúy Lâm Các. Thậm chi đi dạo một vòng quanh Kim Lâu cũng không thấy, điều này khiến cho Tử Âm có chút bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lại lần nữa tiếp nhận Tử Bang, chẳng qua hiện giờ nhân thủ ngày càng nhiều cho nên Tử Âm không cảm thấy mệt. Chỉ có điều nhìn dung mạo tuyệt đẹp của Dung Mị mang theo một đám người Mị Tông tiến nhập vào Kim Lâu khiến nàng vô cùng mừng rỡ, đồng thời không khỏi hoài nghi thân phận của Dung Mị.
Lúc Nghệ Phong giải thích Dung Mị chính là truyền nhân hiện giờ của Mị Tông, Tử Âm trừng mắt to đồng thời trong lòng lại hoài nghi quan hệ giữa hai người Nghệ Phong và Dung Mị. Nàng cảm thấy lúc Dung Mị nói về Nghệ Phong đều có một vẻ mặt u oán, Tử Âm là một người từng trải đương nhiên biết rõ mối quan hệ giữa Nghệ Phong và Dung Mị không đơn giản như vậy. Hơn nữa Tử Âm căn bản không tin Nghệ Phong có thể chống lại sự dụ hoặc mê người của Dung Mị. Nữ nhân này giống như yêu tinh, mỗi một cử động đều yêu mị tới cực điểm, chung quy có thể kích phát ra dục vọng sâu trong nội tâm của mỗi người. Cho dù Tử Âm cũng là nữ cũng không đỡ được, vậy thì nam nhân sẽ thế nào? Ít nhất, đám nam nhân ở Kim Lâu khi thấy Dung Mị đều đỏ mặt tía tai, ánh mắt nóng rực, Tử Âm liền biết được Dung Mị có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Đương nhiên, khi Dung Mị thấy Tử Âm thì trong lòng nàng cũng cảm thấy đố kỵ. Nàng vẫn vô cùng tự tin với dung mạo của chính mình, hơn nữa mị thuật của nàng hầu như cho rằng ngoại trừ tiểu ma nữ ra, không còn nữ nhân nào có thể so sánh với nàng được. Thế nhưng nữ nhân thành thục phong vận trước mặt này lại không kém nàng chút nào, thậm chí ở một số phương diện còn mạnh hơn một chút.
Dung Mị cũng mơ hồ đoán được quan hệ giữa Nghệ Phong và Tử Âm. Chẳng qua Nghệ Phong luôn luôn không quan tâm tới nàng, điều này ít nhiều khiến cho nàng không muốn tới gần Tử Âm. Đây cũng là nghiệm chứng một câu nói, nữ nhân xinh đẹp không bao giờ muốn ở cùng một nữ nhân xinh đẹp khác cùng một chỗ.
Trừ lúc ở phủ đệ và luyện chế dược liệu ở Thúy Lâm Các, Nghệ Phong đều dành thời gian một ít về Nhiếp Hồn Thuật, đọc qua các bí tịch, bút ký về nó, điều này làm cho Điệp Vận Du cũng cảm thấy hiếu kỳ. Mỗi khi đến đây tên hỗn đản đều giày vò nàng, nhưng mấy ngày hôm nay lại vô cùng yên tĩnh khiến Điệp Vận Du hoài nghi có phải Nghệ Phong bị hỏng ở phương diện nào đó hay không. Sau khi mị hoặc Nghệ Phong khiến dục lửa của hắn dâng lên giày vò nàng liên tục khiến Điệp Vận Du không thể xuống được giường. Lúc này nàng mới thầm nghĩ nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, trước đêm Nghệ Phong phải đi, hắn nói cho Điệp Vận Du biết hắn muốn đi Luyện Ngục.
Điệp Vận Du đột nhiên nghe được Nghệ Phong muốn đi Luyện Ngục không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Luyện Ngục của học viện Trạm Lam có thanh danh lan xa. Điệp Vận Du mới chỉ nghe qua lời đồn đãi cũng bị dọa không nói nên lời. Nghệ Phong không biết làm gì đành phải giải thích bên trong đó có bí tân. Chỉ có điều Nghệ Phong ẩn giấu đi chuyện hắn phải đi một đường vượt qua ngũ trọng để nhận nghiêm phạt.
Đây là lần đầu tiên Điệp Vận Du nghe được bí tân ở trong Luyện Ngục, từ đáy lòng không khỏi hâm mộ học viện Trạm Lam có bảo địa thí luyện tốt như vậy.
Thế nhưng Điệp Vận Du vẫn phải nhắc nhờ Nghệ Phong nhiều lần, sau đó mới yên tĩnh ngủ ở trong lòng hắn.
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du lại mình như ôm gấu bông liền nhớ tới thời gian đầu mới quen nàng, nữ nhân này cũng ôm hắn cộng thêm vẻ dụ hoặc khiến hắn suýt xung huyết mà chết. Nhưng bây giờ ngược lại có thể tùy ý giày vò nàng, Nghệ Phong không khỏi hoài niệm đoạn thời gian tươi đẹp kia.
Mặc dù Nghệ Phong bị Điệp Vận Du đè nặng có chút khó chịu thế nhưng thấy nàng yên ổn ngủ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ nhìn qua tiểu huynh đệ đang ưỡn lên. Không muốn Điệp Vận Du giật mình tỉnh giấc, hắn lẳng lặng ôm Điệp Vận Du, dục hỏa dần dần hạ xuống.
Ngày hôm sau Điệp Vận Du tỉnh lại, thấy Nghệ Phong như hài tử nằm yên tĩnh ngủ bên cạnh mình, cảm thụ được có thứ gì đó căng cứng chạm vào người, khóe miệng liền nhẹ nhàng lộ ra một đường cong, có chút hờn dỗi nhìn Nghệ Phong nói:
– Cho ngươi nghẹn chết!
Thế nhưng bị Điệp Vận Du kích thích, tiểu huynh đệ của Nghệ Phong lại lần nữa bành trướng, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong với vẻ phong tình vạn chủng. Chậm rãi ngồi xuống, Điệp Vận Du quả thật không đành lòng nhìn Nghệ Phong phải chịu đựng nín nhịn.
Nghệ Phong cảm nhận được kích thích như thế sao còn có thể ngủ được, hắn xoay người ôm lấy Điệp Vận Du, hai tay vòng quanh eo thon của nàng, nhẹ nhàng đưa Điệp Vận Du lên phía trên.
Nghệ Phong và Điệp Vận Du hưởng thụ bình an chỉ trong chốc lát, sau đó hắn dặn dò nàng một chút liền hướng về phía học viện đi tới, về phía Liễu Mộng Nhiên, quả thật Nghệ Phong không dám nói hắn tham gia Luyện Ngục, nếu nói ra sợ rằng nữ tử nhu mì đó sẽ bị lo lắng cho nên chỉ có thể nói có việc rời đi.
Không mất bao lâu Nghệ Phong đi tới phòng của viện trưởng, dưới sự dẫn đường của viện trường liền đi tới lối vào Luyện Ngục. Ở trong học viện Trạm Lam, hai địa phương Luyện Ngục và Huyết Trì chỉ có mỗi viện trưởng là có quyền hạn mở ra, cho nên nếu như muốn đi vào trong hai địa phương này nhất định phải để viện trưởng tự mình dẫn đường.
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Lăng Thiên Vũ, hắn đồng dạng cũng có tư cách đi vào Luyện Ngục, người có thể tiếp xúc với viện trưởng thì đều là những người đỉnh cao của học viện. Thảo nào học viện Trạm Lam lưu hành một câu nói: Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy viện trưởng vậy thì nghĩa là ngươi có thể xuất sư khỏi học viện Trạm Lam rồi.
Nghệ Phong nhớ tới thực lực của Lăng Thiên Vũ, nếu như chỉ cần tốt nghiệp thì hắn hẳn đã sớm có thể tốt nghiệm. Đặc biệt trước đây Lăng Thiên Vũ từng nói muốn tái kiến trong Luyện Ngục, điều này khiến cho Nghệ Phong không khỏi có chút hứng thú, hiển nhiên Lăng Thiên Vũ tiến vào trong Luyện Ngục không chỉ một hai ngày, loại học viên bạch kim như bọn họ tiến vào trong Luyện Ngục đều được bảo vệ, Nghệ Phong thì khác, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nếu như trong khoảng thời gian này Lăng Thiên Vũ cũng tiến vào Luyện Ngục thì có thể gặp được hắn. Nếu hắn giở trò ngáng chân chính mình trong Luyện Ngục cũng không phải chuyện quá kinh ngạc, Nghệ Phong nghĩ tới thái độ làm người của Lăng Thiên Vũ, tuy rằng người này bởi vì duyên cớ giữa hắn và Khinh Nhu thế nhưng cũng không phải kẻ hiểm ác.
– Hy vọng ngươi đừng chọc giận ta, nếu không bản thiếu gia cũng không ngại dùng Phệ Linh Nộ Bạo nổ ngươi thành cặn bã!
Nghệ Phong lẩm bẩm từ đáy lòng.
Trạm Lam viện trưởng đưa Nghệ Phong tới trước mặt một căn lầu các, căn lầu các này đầy rẫy khí tức của thời gian khiến Nghệ Phong đứng trước mặt nó cảm nhận được một cỗ áp lực. Đập vào mắt là một truyền tống trận màu hỏa hồng, Nghệ Phong thầm nghĩ có lẽ đây chính là truyền tống trận đi tới Luyện Ngục.
Quả nhiên Trạm Lam viện trưởng nói:
– Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Nghệ Phong gật đầu nói:
– Có thể bắt đầu rồi!
Nói xong, Nghệ Phong liền bước vào trong truyền tống trận.
Trạm Lam viện trưởng gật đầu nói:
– Ta chỉ đưa ngươi tới trọng đầu tiên, nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi là vượt qua ngũ trọng, không hoàn thành được thì hậu quả không cần nói cũng biết.
Nghệ Phong cười khổ hai tiếng, lúc này hắn còn có lựa chọn khác sao?