Phần 495: Họa Thủy tìm xương
– A?
Nghệ Phong không hiểu những lời này của Trạm Lam viện trưởng ám chỉ điều gì. Toàn bộ Học viện Trạm Lam đều biết rõ lời đồn Luyện Ngục hung hiểm đến cực điểm, cùng Huyết Hải được xưng là hai địa ngục của Học viện Trạm Lam. Toàn bộ đệ tử mắc phải trọng tội đều bị mang đến Luyện Ngục cùng Huyết Hải nhận tra tấn. Thậm chí còn có một vài đệ tử vì không chịu nổi cực hình đã bỏ mình trong ngục.
– Có bao nhiêu học sinh có thể chính thức biết rõ được Luyện Ngục? Bọn họ chỉ nghe được lời đồn đại Luyện Ngục khủng bố, nhưng tình huống chân thật, có bao nhiêu người đã chân chính trải qua?
Trạm Lam viện trưởng nhìn Nghệ Phong nói.
– Ý của viện trưởng là?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Trạm Lam viện trưởng, không rõ lão đang ám chỉ điều gì.
– Ngươi biết vì sao Học viện Trạm Lam có thể vượt lên đứng đầu so với những học viện khác hay không? Ngay cả trên đại lục, Học viện Trạm Lam cũng thuộc loại thưởng đẳng. Ngoại trừ thiên phú của đệ tử cùng tài nguyên của học viện, còn có một nguyên nhân rất lớn, đó chính là Luyện Ngục Huyết Hải có thể tạo thành đệ tử bạch kim chân chính. Nếu như mấy người Hoa Hạ bang không bị ngươi chém giết, có lẽ bọn hắn cũng muốn đi Luyện Ngục!
Trạm Lam viện trưởng nhìn về phía Nghệ Phong trực tiếp nói ra sự thật. Nghệ Phong giật mình, vẻ nghi hoặc trong mắt càng thêm nồng đậm. Trạm Lam viện trưởng hiểu rõ hắn đang nghi hoặc chuyện gì, tiếp tục nói.
– Luyện Ngục ngoại trừ hung hiểm, còn là thánh địa tu luyện. Mật độ linh khí trong đó so với bên ngoài đậm đặc gấp vài lần. Hơn nữa mỗi tầng trong Luyện Ngục, mật độ linh khí lại chênh lệch nhau vài lần. Đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng gia tăng theo cấp số nhân.
– Nồng đậm hơn so với bên ngoài vài lần?
Nghệ Phong kinh ngạc, thực không ngờ Luyện Ngục lại kỳ lạ đến như vậy. Nghệ Phong có chút minh bạch, có được linh khí như vậy, tộc độ tu luyện so với bên ngoài không nhanh hơn vài lần mới là lạ.
– Luyện ngục là nơi trừng phạt đệ tử, nhưng đối với đệ tử đó cũng là một cơ hội. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, tu luyện thí luyện mới là nơi tốt nhất hay sao?
Trạm Lam viện trưởng nhìn Nghệ Phong tiếp tục nói.
– Kỳ thật Học viện Trạm Lam muốn trừng phạt ngươi còn có rất nhiều biện pháp khác, không cần phải nhất thiết ném ngươi vào Luyện Ngục. Bắt ngươi ném vào Luyện Ngục là quái lão đầu cố ý làm vậy!
Nghệ Phong thực không ngờ còn có chuyện này, hắn hít sâu một hơi.
– Chuyện này không biết viện trưởng định an bài thế nào?
Trạm Lam viện trưởng nói.
– Theo ý tứ của quái lão đầu trực tiếp ném ngươi vào tầng luyện ngục thứ năm, bất quá với thực lực hiện tại của ngươi đi tầng thứ năm chính là cửu tử nhất sinh!
Nghệ Phong hít sâu một hơi khí lạnh. Lời này của Trạm Lam viện trưởng đại biểu cho việc hy vọng sống sót của mình rất nhỏ. Nghệ Phong hiểu rất rõ sự tàn nhẫn của quái lão đầu. Lão không có coi mình như con người. Bất quá, với tính cách của quái lão đầu chỉ sợ là trên đời này không có một ai lão coi là con người cả.
– Ha ha, ta cũng không dám đệ tử của Liễu Nhiên bỏ mạng tại học viện của ta. Ngươi không cần trực tiếp đi tầng thứ năm, nhưng là trừng phạt của quái lão đầu kia, ngay cả ta cũng không thể cự tuyệt. Thôi! Như vậy ngươi cứ đi từ tầng thứ nhất chậm rãi thí luyện đi, cứ từ từ mà tiến đến tầng thứ năm. Chỉ có điều, muốn một đường tiến đến tầng thứ năm, nguy hiểm cùng khó khăn trong đó cũng rất nhiều.
Nghệ Phong nghe được lời này của Trạm Lam viện trưởng mới thở phào một hơi. Tuy rằng không biết khó khăn hung hiểm đến mức nào, nhưng theo lời của Trạm Lam viện trưởng, chỉ sợ sẽ không đơn giản gì. Nhưng so với việc đột nhiên bị ném đến tầng thứ năm, có một chút thích ứng từ trước vẫn tốt hơn nhiều!
– Cảm ơn viện trưởng!
Nghệ Phong thật tâm nói lời cảm tạ.
Trạm Lam viện trưởng khoát khoát tay nói.
– Ngươi không cần cảm ơn ta, đối với ngươi ta cũng có mục đích. Thành tích của đệ tử Học viện Trạm Lam càng ngay, đối với ta lại càng có lợi. Hơn nữa sau này ta có chuyện cần đến ngươi!
Nghệ Phong không rõ Học viện Trạm Lam muốn mình làm chuyện gì, hắn cũng không hỏi nhiều.
– Chỉ có điều lão đầu tử muốn ta quay trở lại Thánh địa tiếp nhận truyền thừa, không biệt chuyện Luyện Ngục có thể hoãn lại hay không?
Trạm Lam viện trưởng quét mắt nhìn Nghệ Phong nói.
– Truyền thừa Tà Đế ta cũng biết được một chút, ta khuyên ngươi một câu, tốt hơn trước hết vẫn nên tham gia Luyện Ngục sau đó mới đi tiếp nhận truyền thừa, như vậy đối ngươi mới có thể nhận được nhiều chỗ tốt hơn.
Trạm Lam viện trưởng nói. Dùng kiến thức của Trạm Lam viện trưởng, những lời này nhất định phải có căn cứ, điều này khiến cho Nghệ Phong nhíu mày. Tình tính lão đầu tử, nếu không thấy bản thân quay lại, chỉ sợ là sẽ một lần nữa rời khỏi Thánh địa đi du sơn ngoạn thủy. Nhưng mà truyền thừa lại càng có lực hấp dẫn.
– Lão đầu tử dặn ta nhanh chóng quay về Thánh địa!
Cuối cùng hắn vẫn mang những lời lão đầu tử căn dặn nói ra.
Trạm Lam viện trưởng cười nói.
– Chỉ sợ là lão gia hỏa Liễu Nhiên kia sẽ không lưu lại quá lâu, bất quá chuyện này ngươi yên tâm. Truyền thừa Tà Đế là chuyện trọng yếu nhất của Tà Tông, nếu như hắn không kéo ngươi về ngay, hiển nhiên là hắn có thể đợi. Hắn cũng không dám không đợi, dù sao chuyện này liên quan trực tiếp đến tương lai của Tà Tông.
Nghệ Phong nghe được lời này mới thở phào một hơi. Chỉ có điều trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu để lão đầu tử đợi quá lâu, chỉ sợ là hắn lại lôi mình ra tra tấn một trận. Cho dù không bị lão đầu tử tra tấn một trận, Nghệ Phong muốn lấy được nhiều chỗ tốt hơn cũng là chuyện cực kỳ thống khổ.
– Thôi được rồi! Trước hết cứ tham gia Luyện Ngục đã!
Nghệ Phong bất đắc dĩ, ngược lại cũng muốn biết một chút Luyện Ngục có linh khí gấp mấy lần bên ngoài là địa phương như thế nào.
Viện trưởng Trạm Lam lắc đầu nói:
– Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi. Luyện Ngục khủng khiếp đến mức nào, lúc đó ngươi sẽ biết. Huống chi nếu người một đường muốn thử luyện đến ngũ trọng, với thực lực của ngươi hiện tại, đến tứ trọng đã rất khó làm được. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ma thú và Mị bên trong Luyện Ngục đều là thuộc tính hỏa. Hơn nữa môi trường Luyện Ngục đặc biệt, lực công kích mị và ma thú sẽ lợi hại hơn nhiều so với ở bên ngoài. Hơn nữa môi trường đặc biệt của Luyện Ngục, đối với một người vừa đi vào mà nói, là tra tấn rất lớn. Sẽ ngăn chặn ngươi phát huy thực lực!
– Có phải không nên thử thí luyện đến ngũ trọng hay không? Tam hay tứ trọng chẳng khác gì nhau!
Nghệ Phong ngượng ngùng nói, càng nói vì sao hắn lại cảm giác trong lòng run rẩy chứ?
– Ngươi có thể không đi, nhưng ta không biết Quái lão nhân có thể ném ngươi vào hay không. Quái lão nhân ở học viện Trạm Lam còn có một thân phận chính là hành hình giả. Hẳn sẽ đặc biệt thích ý làm chuyện như vậy.
Nghệ Phong ngẩn ra. Thật sự không ngờ được Quái lão nhân còn có một thân phận như vậy. Tuy nhiên nhớ tới tính tình và thân phận Nhiếp Hồn Sư của Quái lão nhân, thật sự không ai thích hợp với chức nghiệp này hơn hắn.
– Hay là quên đi!
Nghệ Phong bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng hạ quyết tâm muốn luyện ngàn viên đan dược, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nghệ Phong nói với Viện trưởng Trạm Lam chuẩn bị ba ngày sau lại đi Luyện Ngục, sau đó liền cáo từ rời khỏi.
Viện trưởng Trạm Lam nhìn Nghệ Phong rời khỏi, hắn thì thào lẩm bẩm:
– Học viên đứng đầu Học viện Trạm Lam đều ở trong Luyện Ngục và Huyết Trì. Thật ra ta muốn nhìn xem ngươi có thể đi tới mấy trọng. Học viện Trạm Lam đã có người qua được ngũ trọng. Liệu ngươi có thể sáng tạo kỳ tích không?
Viện trưởng Trạm Lam nhớ tới đệ tử đứng đầu học viện Trạm Lam này, trong lòng thoáng có chút an ủi. Chất lượng của giới đệ tử được nâng cao. Còn xuất hiện hắc mã như Nghệ Phong, vừa mới vào học viện có được tư cách tham gia Luyện Ngục. Đây là chuyện ít thấy trong lịch sự học viện Trạm Lam.
Ngược lại Viện trưởng Trạm Lam có chút chờ mong, hy vọng Nghệ Phong có thể phá vỡ những gì ghi chép lại. Đã từng có một tân sinh đi tới điểm cuối trọng thứ năm, thậm chí tiếp cận trọng thứ sáu, tiếp xúc với lục trọng. Vậy Nghệ Phong có thể đi đến lục trọng hay không?
Tuy nhiên, Viện trưởng Trạm Lam đã nghĩ, với thực lực của Nghệ Phong, đi đến ngũ trọng đã xem như một kỳ tích.
– Nghệ Phong, ngươi đứng lại cho bản tiểu thư!
Nghệ Phong đi chưa xa, một giọng nói nổi giận mạnh mẽ vang lên, khiến Nghệ Phong cảm thấy có chút giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Họa Thủy vẫn cách ăn mặc dã tính. Y phục bó sát toàn thân khiến nàng bốc lửa đến cực điểm. Ngực cao mông nở tạo thành đường cong hoàn mỹ, mặc một cái quần siêu ngắn, hai đùi trắng nõn hiện ra. Đôi chân tuyệt mỹ hiện rõ trong không khí. Toàn thân mị hoặc kích bạo, tản ra dụ hoặc nữ nhân điên cuồng, xứng với tên gọi Họa Thủy của nàng.
Khinh Nhu đứng bên cạnh, bộ dạng tiểu nữ nhân nhu nhược xinh đẹp ngược lại khiến người ta không nhịn được muốn trân trọng trong lòng bàn tay. Con mắt sáng lưu chuyển, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ, mái tóc mềm mại tung bay trong gió, trông thật quyến rũ. Nàng đứng cùng Họa Thủy, thật ra hai nàng tương xứng, mỗi người đều có phong vị khác.
Nghệ Phong có hứng thú quan sát hai nàng. Mỗi ngày có nữ nhân như vậy để nhìn, thật là cực kỳ đẹp mắt.
Quả thực Họa Thủy rất tức giận. Nàng thật sự không ngờ được Nghệ Phong còn dám dùng nhãn thần lưu chuyển ở trên tuyết gò và mông phượng của nàng. Ánh mắt lại không kiêng nể gì như vậy. Một chút chuyện đó đã không làm hắn tỉnh lại.
Dù thế nào Họa Thủy cũng không quên được, hỗn đản trước mặt này lại khiến Viện trưởng Trạm Lam đánh mình hôn mê. Từ khi sinh ra, Họa Thủy chưa từng phải chịu đãi ngộ như vậy. Nhưng như vậy còn chưa tính, điều khiến Họa Thủy mặt đỏ tai hồng chính là, sau khi Nghệ Phong giải độc cho nàng, nàng tỉnh lại, phát hiện trên ngực nàng có dấu tay. Không cần suy nghĩ nhiều, đã biết Nghệ Phong đã làm gì khi nàng đang ngủ!
Họa Thủy kiểm tra toàn thân trên dưới một phen, tuy rằng không phát hiện Nghệ Phong làm chuyện đó với nàng, nhưng điều này đủ khiến nàng không thể chịu được. Ở trong mắt nàng, nam nhân đều là những kẻ vô dụng buồn nôn. Tay nam nhân thủ tiếp xúc với nơi thánh khiết của mình, đó là chuyện khiến người ta buôn nôn tới mức nào.
Sau khi Họa Thủy tỉnh táo, không ngừng dùng nước tẩy rửa thân thể, giống như muốn rửa sạch những dấu vết Nghệ Phong lưu lại không còn một mảnh. Nhưng vết nhơ trong lòng lại không sao tẩy bỏ được.
Họa Thủy hít một hơi thật sâu, nhìn Nghệ Phong trước mặt lộ ra nụ cười tà mị nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nghệ Phong, chẳng lẽ không phải ngươi nên nói điều gì sao?
Khinh Nhu có chút lo lắng nhìn Nghệ Phong. Từ sau khi Nghệ Phong giải độc cho Họa Thủy, mỗi lần nói chuyện đến Nghệ Phong, Họa Thủy liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn Nghệ Phong. Thậm chí không chỉ một lần kêu to muốn lăng trì Nghệ Phong, Khinh Nhu không biết Nghệ Phong làm gì đắc tội với Họa Thủy, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong lại mắt đối mắt nhìn Khinh Nhu khiến Khinh Nhu mặt đỏ tai hồng. Lúc này, hắn mới rất nghi hoặc nhìn Họa Thủy nói:
– Cái kia, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn ta nói cái gì không?
– Ngươi…
Họa Thủy tức giận, trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
– Chuyện ta bị đánh hôn mê, chẳng lẽ ngươi không cho ta một công đạo sao?
Nghệ Phong thực sự không thể hiểu được nói:
– Cái này hẳn là ngươi nên đi tìm Viện trưởng Trạm Lam! Chuyện này do hắn làm!
– Hừ! Nếu không phải ngươi ra hiệu, sao hắn có thể làm chuyện như vậy.
Họa Thủy hừ nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
– Thật đáng tiếc phải nói cho ngươi biết, ta không ra hiệu gì với Viện trưởng Trạm Lam. Nói thật, ngươi giải độc được hay không có quan hệ gì đến ta? Ta ra hiệu cái gì với hắn chứ?
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, cặp mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần như có thể thoáng hiện ánh lửa, nhưng không làm gì được Nghệ Phong. Họa Thủy hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm tình nói:
– Vậy ngươi có thể giải thích thế nào về dấu tay trên người ta?
Nghệ Phong nghe Họa Thủy nói xong, thật ra hết sức kinh ngạc. Thật sự không ngờ được lần trước thấy dáng người Họa Thủy này cuồng dã nhiệt tình dữ dội không nhịn được, xoa nhẹ mấy cái còn có thể lưu lại dấu tay. Xem ra lần trước dùng sức dường như hơi mạnh mẽ một chút. Nghệ Phong cảm thấy lần sau hẳn phải chú ý hơn. Làm người nha, muốn ăn phải lau miệng sạch sẽ!
– Cái này có cái gì kỳ lạ, nếu giải độc cho ngươi, vậy phải xua tan độc tố. Nắm mấy cái để loại trừ độc tố cũng không có gì lạ.
Bây giờ Nghệ Phong nói dối không chớp mắt.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong phong khinh vân đạm nói, nàng có cảm giác có lực không chỗ phát, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, lại phát hiện hắn không hề có chút biến hóa.
– Nếu không chuyện gì, bản thiếu gia đi đây!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói.
– Theo lý thuyết, sau khi ta giải độc cho ngươi, hẳn là ngươi nên trịnh trọng cảm ơn, mà không phải là chất vấn ta như vậy!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong còn dám đòi nàng cảm ơn, nàng cảm giác mình sắp điên, hận không thể một tát tát chết Nghệ Phong.
– Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, thì nói luốn đi! Nếu không muốn mở miệng, vậy xin nhường đường!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói. Hắn không muốn dây dưa cùng nữ nhân này. Đây là một Họa Thủy chân chính. Đừng nói nàng có thân phận thần bí trong học viện Trạm Lam, chỉ cần một câu nói kia của Viện trưởng Trạm Lam và thực lực không kém Thủy Nhược Vân là mấy, khiến hắn cảm thấy nên cách xa nữ nhân này.
– Ngươi…
Họa Thủy thấy Nghệ Phong vòng qua nàng, đứng ở trước mặt Khinh Nhu, nàng không nhịn được tiến lên một bước, chắn trước mặt Khinh Nhu.
Nghệ Phong nhíu mày nói:
– Ngươi còn có việc gì sao?
Họa Thủy hít một hơi thật sâu nói:
– Chính ngươi làm cái gì còn không dám thừa nhận sao? Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy nói:
– Cho tới bây giờ ta không phủ nhận đã nhào nặn ngươi. Còn nữa, chuyện ta có phải là nam nhân, nữ nhân thử qua đều biết, Về phương diện này, ngươi không có quyền lên tiếng.
Nghệ Phong một câu nói, khiến cổ Họa Thủy liền ửng đỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy kinh ngạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Đới với mồm miệng lanh lợi của Nghệ Phong, nàng rất đã sớm biết. Họa Thủy đấu với hắn trên phương diện này, nếu không chịu thiệt mới là lạ.
– Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Rốt cục Họa Thủy không nhịn được, bạo phát nói.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
– Muốn quyết đấu với ta, ngươi vẫn kêu Viện trưởng Trạm Lam cho phép ngươi thi triển lực lượng hưng thịnh rồi nói sau. Lúc này ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta.
Họa Thủy sửng sốt, không thể tưởng tượng được chuyện Viện trưởng Trạm Lam hạn chế thực lực của nàng đã nói cho Nghệ Phong biết. Vậy… mình bị thiệt, hắn liền ăn không phải trả tiền sao?
– Họa Thủy tỷ tỷ, tỷ tức giận vậy làm gì?
Khinh Nhu thấy Họa Thủy tức giận tới mức thân thể rung động, nàng vội vàng an ủi nói. Cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua Họa Thủy bị tức giận như vậy.
Họa Thủy thoáng nhìn về phía Khinh Nhu. Chuyện bị Nghệ Phong nắm nhào nặn tuyết gò lưu lại dấu tay chung quy không thể nói với nàng. Theo Khinh Nhu thấy, ngược lại là nàng có chút cố tình gây sự. Dù sao, Nghệ Phong đã giải độc cho nàng.
Nghĩ vậy, Họa Thủy biết mình không làm gì được Nghệ Phong, nàng hừ một câu nói:
– Vậy ngươi chờ đi. Khi ta giải trừ được hạn chế này, bản tiểu thư không đánh ngươi, ta thề không bỏ qua.
Nói xong. Họa Thủy liền lay động thân hình xinh đẹp liêu nhân về phía lầu các Viện trưởng Trạm Lam.
Nghệ Phong thấy thế, bĩu môi. Kẻ ngốc mới đánh nhau với nữ nhân điên như ngươi. Làm vậy, không bằng tới thoải mái trêu ghẹo Mộng Nhiên.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu chuẩn bị đuổi theo Họa Thủy, hắn giữ chặt đôi tay mềm mại của Khinh Nhu, nhìn Khinh Nhu cười nói:
– Để nàng ta đi, nàng ở lại trò chuyện với ta!
Khinh Nhu thấy tay nhỏ bé bị Nghệ Phong giữ chặt, sắc mặt thoáng có chút ửng đỏ, say lòng người đến cực điểm. Khẽ từ chối vài cái, thấy giãy giụa không ra, lúc này mới để mặc Nghệ Phong kéo.
Nghệ Phong kéo Khinh Nhu đang thẹn thùng đi về phía một mặt cỏ, kéo nàng ngồi xuống. Khuôn mặt đỏ ửng của Khinh Nhu, càng lộ vẻ kiều mỵ. Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy, thật ra không nhịn được nhìn thêm vài lần, cho dù quen nhìn mỹ nữ. Nghệ Phong không nhịn được trong lòng thầm than thở “vưu vật”.