Phần 491: Giằng co cùng hoàng tử
– Cũng không phải là nữ nhân nào cũng có thể trở thành nữ nhân của ta!
Một lời cự tuyệt rất kiên quyết, khiến An Diễm Kiều cùng Long Minh ngốc trệ tại chỗ. Trong nhận thức của An Diễm Kiều, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt một phần đại lễ như vậy, đừng nói thân thể Dung Mị có thể gợi lên dục vọng sâu nhất trong lòng nam nhân. Coi như là Dung Mị không có mị thuật, nàng cũng có được một dung mạo yêu kiều đến cực điểm. Hơn nữa còn có thân phận thiếu tông chủ của Mị Tông, còn có nam nhân có thể cự tuyệt nàng sao? Nhưng mà, nam tử trước mặt hết lần này tới lần khác cự tuyệt nàng. Thậm chí An Diễm Kiều còn có chút hoài nghi, có phải phương diện đó của Nghệ Phong có vấn đề hay không! Bất quá nàng cảm thấy đáng tiếc cho Dung Mị. Trong Mị Tông, người duy nhất có thể luyện mị thuật đạt đến cảnh giới viên mãn, đó chính là lão bà của vị Tà Đế bị hãm hại kia. Dưới sự giúp đỡ của Tà Đế, mị thuật của nàng đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, lúc đó thanh danh Mị Tông lan xa, bước lên hàng ngũ những đại tông môn mạnh nhất của Thánh tông.
Long Minh đồng dạng cũng giật mình, hắn tuyệt đối không tin Nghệ Phong là chính nhân quân tử. Vưu vật như vậy, bất cứ nam nhân nào đều muốn chiếm đoạt. Ngay cả chính bản thân hắn cũng là một trong số đó. Nhưng điều khiến Long Minh giật mình không phải chuyện này, mà là việc An Diễm Kiều cam lòng dâng tặng đệ tử của nàng cho Nghệ Phong, Nghệ Phong đến cùng là có mị lực gì, khiến nàng bất chấp hậu quả như vậy? Long Minh cảm thấy vô cùng kinh hãi, ngay từ đầu hắn đã quá xem thường Nghệ Phong, tuy rằng hiện tại hắn mơ hồ biết được Nghệ Phong là người trong Thánh tông, nhưng không biết là tông môn nào của Thánh tông lại khiến An Diễm Kiều cố kỵ đến như thế.
– Mẹ nó! Lúc trước tiểu tử này đơn thân độc mã tiến vào đế đô, không phải hắn một mực giả trư ăn thịt cọp chứ!
Long Minh thầm mắng, cuối cùng cũng nâng địa vị Nghệ Phong lên ngang hàng với hắn.
Ngược lại Dung Mị nghe được những lời này của Nghệ Phong, trong mắt có chút ảm đạm, nhưng cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn. Trong Thánh địa, Nghệ Phong chưa từng để ý đến nàng, thậm chí ngay cả đến gần nàng hắn cũng không muốn.
– Ngươi không cảm thấy, muốn hợp tác đôi bên phải xuất ra một chút thành ý hay sao?
An Diễm Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, việc này có liên quan trực tiếp đến việc Mị Tông có quật khởi hay không?
– Nếu như ngươi cảm thấy ta không có thành ý, vậy thì hoàn toàn không cần hợp tác cùng ta!
Nghệ Phong không nhanh không chậm. Buồn cười, một nữ nhân đã bị không biết bao nhiêu là nam nhân dùng qua, giờ lại muốn đẩy cho hắn? Nghệ Phong không quá cần trợ giúp từ Mị Tông. Nghệ Phong có lòng tin, cho dù không có người trợ giúp, hắn vẫn có thể dừng bước ở đế đô. Đương nhiên nếu được Mị Tông trợ giúp, càng có thể dệt hoa trên gấm.
An Diễm Kiều thấy biểu lộ của Nghệ Phong như vậy, cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Nghệ Phong căn bản không quan tâm đến việc tông môn các nàng có hợp tác cùng hắn hay không? Chuyện này khiến nàng ngay từ đầu đã ở thế bất lợi! An Diễm Kiều không có tiếp tục mở miệng, Long Minh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng rồi. Khi xưa hắn phải dùng mọi cách mới có thể lôi kéo Mị Tông, không ngờ mặc kệ Nghệ Phong trương ra bộ mặt thối, nhưng Mị Tông vẫn muốn dựa vào hắn, chẳng lẽ đây chính là chênh lệch mị lực sao? Long Minh cảm thấy trong lòng có một cỗ lửa giận không có cách nào phát tiết, hít sâu vài hơn, lúc này nó mới chậm rãi lắng xuống. Hắn hiểu rõ không có cách nào ngăn cản An Diễm Kiều, tuy rằng tâm can bị lửa giận thiêu đốt, thậm chí hắn còn muốn báo thù An Diễm Kiều. Nhưng Long Minh hiểu rõ, nếu hắn khai chiến cùng An Diễm Kiều. Đây tuyệt đối là điều Nhị đệ muốn thấy!
Lúc này Long Minh không muốn gia tăng bất cứ địch nhân nào! Cho dù hận, nhưng hắn vẫn phải nhịn, điểm này hắn coi như có tâm cơ của đế vương.
– Chẳng lẽ Phong thiếu thực sự muốn đối nghịch cùng ta?
Rốt cục Long Minh nhịn không được, nhìn về phía Nghệ Phong nói.
– Hoàng tử điện hạ nói sai rồi, ban đầu là ngươi chỉ thị cho người khác đến tìm Tử Bang gây phiền toái! Ngươi cũng biết, nếu như ngươi không làm như vậy, hiện tại ta vẫn còn ở học viện Trạm Lam tiếp tục học tập rồi, há lại đi tới bước đường này cùng hoàng tử điện hạ?
Nghệ Phong cười nói.
– Phi!
Long Minh xì một tiếng khinh miệt, thầm nghĩ.
“Có quỷ mới tin ngươi vẫn còn lặng lẽ ở trong Học viện Trạm Lam tiếp tục học tập, ta nghe nói ngươi tại Học viện Trạm Lam chưa từng đến lớp bao giờ. Toàn bộ đế đô cũng vì ngươi mà biến thành hỗn loạn.”
Đương nhiên Long Minh sẽ không trực tiếp nói ra lơi này, Long Minh nhìn Nghệ Phong rất chân thành nói.
– Ta không muốn làm địch cùng Phong thiếu!
Nghệ Phong cười cười nói.
– Ta, một bình dân lại càng không muốn làm địch cùng hoàng tử!
Long Minh nghe được câu này, thở phào một hơi nói.
– Đã như vậy Phong thiếu hợp tác cùng ta, như thế nào? Về phần lợi ích của Phong thiếu, chúng ta có thể bàn bạc!
– Thưc xin lỗi! Bản thiếu gia còn chưa có khí độ xưa xóa bỏ hiềm khích cùng địch nhân khi, bắt tay hợp tác. Nói thật, hôm nay bản thiếu gia đến cái sòng bạc này chính là muốn gây sự, cũng không phải là đến nói chuyện hợp tác cùng ngươi.
Long Minh tự nhiên không tin tưởng câu nói này của Nghệ Phong. Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, địch nhân cũng có thể trở thành bằng hữu.
– Phong thiếu thực không cần cân nhắc? Ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra! Chúng ta có thể chậm rãi thương lượng!
Long Minh tiếp xúc với Nghệ Phong càng nhiều thì càng phát hiện ra tiềm lực của Nghệ Phong. Nếu như có được sự trợ giúp của Nghệ Phong, hắn tuyệt đối tin tưởng có thể áp chế đệ đệ của mình.
– Bản thiếu không có hứng thú đối với chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nghệ Phong trực tiếp nói thẳng, khiến sắc mặt Long Minh biến thành vô cùng khó coi. Nghệ Phong nói tiếp.
– Bất quá, bản thiếu gia thực sự không nhịn nổi người nào khi dễ cô nhi quả phụ! Cho nên, nếu như hoàng tử điện hạ nhất định phải nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa các thế lực hắc bang tại đế đô. Ta không ngại là địch với ngươi!
Nghệ Phong có tính toán riêng của hắn, hai hoàng tử càng đấu đá ác liệt hắn càng có lợi, hắn không muốn đánh vỡ thế cân băng này. Huống hồ còn tồn tại một vị tam hoàng tử tâm cơ thâm trầm. Hiện tại Nghệ Phong muốn chính là chỉnh hợp toàn bộ lại thế lực hắc bang của đế đô. Nếu có thể hoàn thành chuyện này, cho dù hoàng thất muốn động đến hắn cũng phải e ngại hậu quả!
Long Minh hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục cũng minh bạch Nghệ Phong muốn làm gì. Rất đơn giản, hắn cũng muốn như hai người bọn họ, trở thành ông vua không ngai trong giới hắc bang. Bọn họ hiểu rõ thế lực hắc bang kinh khủng đến bực nào.
Nghệ Phong có dã tâm, hơn nữa rất lớn.
– Chẳng lẽ Phong thiếu ngươi cho rằng bản thân có thực lực này sao?
Long Minh hỏi.
– Có hay không, không phải thử xem là biết hay sao?
Nghệ Phong không thèm để ý cười nói, bầu không khí một lần nữa trở nên khẩn trường.
– Quả nhiên Phong thiếu có phách lực, bất quá tất cả các thế lực lớn tại đế đô sẽ không để cho ngươi như ý nguyện. Nếu như Phong thiếu nguyện ý hợp tác cùng ta, ta nguyện ý giúp ngươi, để tỏ lòng thành ý. Ta có thể tặng cho ngươi địa bàn của Hung Lang!
Long Minh nói ra điều kiện. Nghệ Phong cười cười.
– Cảm ơn, bất quá, ta cảm thấy Tử Bang có thể làm được mọi chuyện, đối với chướng ngại trên đường, ta có một nguyên tắc duy nhất, đó là nghiền nát nó. Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ai dám cản đường ta?
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng về phía Long Minh, vô cùng lạnh lùng, trắng trợn uy hiếp.