Phần 483: Gặp lại Điệp Vân Du
Nghệ Phong thấy đám người Hung Lang rút đi, cũng không dừng lại tại Kim Lâu nữa, sau khi chuyện trò vài câu đơn giản cùng Tử Âm, liền đi về phía Thúy Lâm Các. Điệp Vận Du cũng biết được chuyện hắn đi khiêu chiến, chỉ sợ là vẫn đang lo lắng vạn phần. Huống chi tình huống hiện tại của đế đô, có lẽ nàng là người hiểu rõ nhất. Vừa vặn hỏi thăm nàng một chút. Tử Âm nhìn thoáng qua thân ảnh Nghệ Phong ly khai, ánh mắt hiện lên chút nhu tình, nàng cũng dời bước tiến vào trong Kim Lâu, tuy rằng nàng không biết vì sao Nghệ Phong có chuyện gì mà vội vã ly khai như thế. Nhưng bởi vì Kim Lâu bị đám người Hung Lang quấy phá, còn rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý.
Nghệ Phong xuất hiện trước của Thúy Lâm Các, A Tú cùng chúng nữ chợt sững sờ, sau đó biến thành vô cùng cao hứng tựa hồ quên luôn lần trước Nghệ Phong đùa bỡn nàng.
– Tiểu thư các ngươi có ở đây không?
– Dạ, Tiểu thư ở trên lầu, tiểu thư ở đây hơn một tháng rồi, vẫn một mực đợi thiếu gia.
A Tú có chút hưng phấn nói, nàng cũng không biết quan hệ giữa tiểu thư cùng Nghệ phong là như thế nào, chỉ biết tiểu thư đối với Nghệ Phong vô cùng đặc thù. Thậm chí A Tú còn có suy nghĩ giữa hai người bọn họ chính là thứ quan hệ kia. Chỉ là Nghệ Phong cùng Điệp Vận Du gặp mặt tại lầu ba, các nàng không thấy được, hơn nữa cũng không cho rằng tiểu thư nhà mình là người mà nam nhân có thể sở hữu.
Nghệ Phong đi thẳng lên lầu ba, Điệp Vận Du hiển nhiên không ngờ Nghệ Phong lại đột nhiên xuất hiện, tuy rằng nàng nghe nói Nghệ Phong đã khiêu chiến xong, nhưng được Trữ Huyên mang đi, trong lòng vẫn còn đang lo lắng không thôi. Điệp Vận Du cũng không có mặc quá nhiều quần áo, chỉ phủ lên người một tầng sa mỏng, ẩn ẩn có thể thấy được da thịt trắng như tuyết, còn có thể nhìn thấy dáng người mị hoặc nóng bỏng dị thường, toàn thân tản ra vô tận mị hoặc, hấp dẫn không thôi. Nghệ Phong tựa hồ cảm thấy muốn xịt máu mũi.
– Không có việc gì là tốt rồi!
Một làn gió thơm mang theo mềm mại ôn nhuận trực tiếp nhào vào trong ngực Nghệ Phong, ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được áp bách cùng mềm mại trước ngực, thanh âm ôn nhu khiến cho Nghệ Phong cảm động, dang tay ôm chặt lấy thân thể mị hoặc này.
– Hôn ta!
Điệp Vận Du ngước đầu lên, cặp môi đỏ mọng, yêu dị khẽ mở ra, khiến cho nhịn không được cúi đầu ngậm chặt lấy nó, nước bọt ngọt ngào, tràn ngập lan khí. Điệp Vận Du xoay người ôm Nghệ Phong, đôi tay thon dài từ từ cởi bỏ y phục của hắn, Nghệ Phong lĩnh hội, khẽ khom người xuống, phối hợp với động tác của Điệp Vận Du. Đồng thời hắn cũng không kìm nén nổi, thò ma trảo vào bên trong người Điệp Vận Du, bế xốc nàng lên đi về phía giường lớn, tầng sa mỏng dưới động tác thô lỗ của Nghệ Phong đã hóa thành từng mảnh nhỏ.
Điệp Vận Du trợn mắt nhìn hắn, hiển nhiên đối với việc Nghệ Phong bạo lực như vậy rất là bất mãn. Nhưng mà toàn thân bị Nghệ Phong ôm chặt, đã phủ lên một tầng phấn hồng.
– A…
Một tiếng tiếng rên nhẹ, trường thương của Nghệ Phong đã tiến vào, cả hai người đều bạo phát ra áp lực trong lòng. Sau khi hưởng thụ không khí tĩnh lặng khó mà có được, Điệp Vận Du uốn éo trong ngực Nghệ Phong, khuôn mặt dán lên trên bộ ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy Nghệ Phong, ngón tay không ngừng vẽ lên trên ngực hắn những vòng tròn.
– Nữa chứ?
Bàn tay Nghệ Phong đặt trên chỗ mềm mại của Điệp Vận Du, nhẹ nhàng hỏi.
– Dừng!
Điệp Vận Du cảm nhận được Nghệ Phong lại có xu thể ngẩng đầu ưỡn ngực, vội vàng hô. Ngón tay không khỏi hung hăng véo hắn một cái. Hỗn đàn này tựa như rất nhiệt ình với chuyện này, không hề tiết chế chút nào, nhớ lại vừa rồi hai người điên cuồng. Điệp Vận Du lại cảm thấy đỏ mặt tía tai, trong lòng rung động không thôi.
– Nhưng mà ta muốn.
Mặt mũi Nghệ Phong tràn đầy sầu khổ nói.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong hung hăng nói.
– Kìm nén đi!
– Ách…
Nghệ Phong nghe được lời của Điệp Vận Du chợt ngây người.
Điệp Vận Du thấy bộ dạng của Nghệ Phong như vậy không khỏi bật cười, ngẩng đầu lên mặt mũi đỏ ửng, thì thầm vào tai Nghệ Phong.
– Để người ta hít thở một chút đã!
Nghệ Phong nghe được câu này cười hắc hắc, hắn cũng không phải thực sự không nhịn nổi, thấy Điệp Vận Du nhân nhượng mình như vậy, ngược lại không nhịn được ôm nàng càng thêm chặt, tựa như muốn dung hòa nàng vào trong thân thể hắn. Điệp Vận Du cảm thụ được được cường lực của Nghệ Phong, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt, lần thứ nhất gặp Nghệ Phong, hắn vẫn còn yếu đến đáng thương. Đối phó với một Sư cấp cũng phải dốc toàn lực, không ngờ bây giờ đã phát triển đến cấp độ này. Với thân phận của Điệp Vận Du tự nhiên nhận được tin tức, chiến tích bốn chiến bốn thắng của Nghệ Phong khiến cho nàng rung động vô cùng. Vừa giận dữ vì Tĩnh Vân Tông không tuân theo quy củ, càng thêm giật mình vì thực lực của Nghệ Phong. Bốn trận xa luân chiến, hơn nữa đối thủ cuối cùng còn là một cao thủ Vương cấp.
Điệp Vận Du hít sâu một hơi, nhớ lại khi xưa Nghệ Phong đối mặt với một cao thủ Vương cấp, lúc đó chính nàng cùng Trữ Huyên đã cứu hắn đi. Nếu như hiện tại gặp lại, với tính tình của Nghệ Phong chỉ sợ là sẽ trực tiếp chém giết cao thủ Vương cấp đó. Khiến cho Điệp Vận Du kinh ngạc nhất chính là thân phận của Nghệ Phong, cho dù Điệp Vận Du biết rõ Nghệ Phong thần bí vạn phần. Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, hắn lại là người Thánh Tông. Nhớ lại tiếng xấu của Thánh Tông, Điệp Vận Du vì Nghệ Phong mà cảm thấy lo lắng. Chỉ là Điệp Vận Du không biết, Nghệ Phong xuất thân từ tông môn kia của Thánh Tông. Bởi vì trong những đại nhân vật của Thánh Tông, cũng không có người nào tên là Liễu Nhiên. Cái tên Liễu Nhiên này đối với lớp người trẻ tuổi các nàng quá xa lạ, hơn nữa ngay là những tiền bối cùng thời với Liễu Nhiên cũng không phải là ai cũng đều biết đến hắn. Dù sao Tà Tông cũng là một môn phái lánh đời, nếu không phải bởi vì Lăng Ngọc Nhã, khiến cho Liễu Nhiên được một vài người biết tới. Sợ là người biết được hắn lại càng ít hơn.
– Thương thế của ngươi không sao chứ?
Điệp Vận Du nhớ tới việc Nghệ Phong bị trọng thương. Biết rõ vừa rồi hắn hung mãnh như vậy chứng minh hắn không sao cả nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
– Trên cơ bản đã sắp khôi phục hoàn toàn, y thuật của ta nàng cũng biết!
Nghệ Phong cười cười, vuốt vuốt mái tóc của Điệp Vận Du.
– Ừ! Mà ngươi là người của Thánh Tông, vì sao ta chưa từng nghe qua danh tự của sư tôn ngươi?
Điệp Vận Du vỗ vào tay Nghệ Phong một cái, không để hắn chơi đùa tóc mình nữa. Nghệ Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc chuyện Điệp Vận Du biết rõ tin tức về trận đại chiến kia, chỉ cười nói.
– Tà Tông Thánh Tông nàng từng nghe qua chưa?
– Tà Tông?
Điệp Vân Du có chút nhíu mày, lục lọi trong đầu tin tức về cái tông môn này, rất lâu sau nàng mới cứng đờ nói.
– Môn phái cổ xưa kia của Thánh Tông vẫn còn tồn tại?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
– Lão đầu tử Liễu Nhiên chính là Tà Đế đương đại, bất quá chờ ta truyền thừa xong, Tà Đế đương đại chính là ta.
Điệp Vận Du có chút ngẩn người, đối với Tà Tông nàng cũng không quá rõ ràng. Bất quá trong điển tịch của sư môn nàng chỉ ghi lại một câu.
– Tà Tông vừa chính vừa tà. Mỗi đời Tà Đế đều cường đại vô cùng, không thể làm địch, không thể trêu chọc!
Chưa từng có một môn phái nào mà sư môn nàng lại ghi lại ngắn gọn đến như vậy. Hơn nữa, cũng rất ít môn phái có thể khiến cho sư môn của nàng đánh giá một câu “không thể làm địch không thể trêu chọc”. Điệp Vận Du ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong, chứng kiến bộ dáng cô đơn của hắn, quan sát thế nào đi chăng nữa Tà Tông cũng không phải là một đại tông môn. Chẳng lẽ Tà Tông đều dùng thực lực một người đạt được cái thanh danh này? Nếu như vậy, người của Tà Tông thực đúng là vô cùng khủng bố.
Nhớ tới chiến tích của Nghệ Phong, quả thực trong lòng Điệp Vận Du xuất hiện ý nghĩ biến thái này.