Phần 473: Ta quên
– Ngươi có thể mặc y phục vào hay không?
Trữ Huyên cho rằng Nghệ Phong đã khá hơn rồi, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, vẫn thấy hắn cởi trần, sắc mặt không hỏi hồng rực lên.
– Nàng không thấy thân hình của ta rất hoàn mỹ sao? Cởi cho nàng xem có lẽ nàng còn cười trộm!
Nghệ Phong chân thành nói, chỉ thiếu mỗi việc bày ra tư thế khoe cơ bắp nữa mà thôi. Trữ Huyên đỏ ửng mặt, nhẹ gắt một tiếng, ánh mắt không tự chủ được đánh giá thân hình Nghệ Phong. Thời điểm Nghệ Phong mặc y phục thoạt nhìn có chút đơn bạc, nhưng lúc này có vẻ rất rắn chắc, đẹp mắt, không có chút đơn bạc nào.
– Về sau, ngươi hành tẩu nên cẩn thận một chút, thân phận người Thánh Tông của ngươi đã bộc lộ, sẽ có rất nhiều người tìm đến làm phiền ngươi.
Trữ Huyên dời mắt khỏi thân thể Nghệ Phong, nhớ lại việc đã từng bị Nghệ Phong văn vê một hồi, không tự chủ được lại đỏ hồng mặt. Nghệ Phong chứng kiến sắc mặt đỏ ửng động lòng người của Trữ Huyên, nhìn đến ngây ngốc, không ngờ rằng Trữ Huyên cao quý trang nhã cũng có một mặt thẹn thùng như vậy. Kiếp trước, nữ hài chứng kiến nam tử để trần không hề có chút xấu hổ nào, thậm chí còn rất khinh thường soi mói toàn thân ngươi, biến người thành một kẻ tồi tệ.
– Thế thì không đến mức, lần này người tới Tĩnh Vân Tông có hạn. Có lẽ sẽ lan truyền ra ngoài, nhưng vẫn chưa đến mức cả thiên hạ đều biết được, một cái tên Nghệ Phong mà thôi, cũng không nhấc lên sóng gió gì quá lớn, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể vẽ lại cả chân dung ta hay sao?
Có lẽ cái tên Nghệ Phong đã nổi tiếng nổi, nhưng mà hắn không nói hắn là Nghệ Phong, ai biết rõ hắn là ai? Huống chi, quan trọng nhất chính là, sau trận đại chiến lần này, đám người tự xưng là trừ ma vệ đạo kia muốn động đến hắn cũng phải cố kỵ vài phần.
– Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, đối với một ít người mà nói, chỉ cần một cái tên đã là đủ rồi. Bọn hắn có thể bới ngươi ra, hơn nữa từ trước đến giờ ngươi hành sự vẫn không chút nào cố kỵ, chỉ cần một cái tên đã đủ để điều tra được tư liệu về ngươi rồi…
Trữ Huyên nói.
Nghệ Phong nghe được mấy lời này của Trữ Huyên cảm thấy vô cùng bất mãn: Hắn vẫn cho rằng hắn rất an phận rồi, nếu không hắn đã y theo phân phó của lão đầu tử, phóng hỏa thiêu rụi cả sơn môn của Tĩnh Vân Tông rồi. Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như vậy chỉ thở dài. Quả thực thanh danh Thánh Tông quá xấu, có lẽ xác thực trận đại chiến này sẽ không lan truyền ra ngoài, nhưng chung quy vẫn có một vài kẻ tự xưng là danh môn chính phái biết được, đầu óc mấy người này lại có chút cổ hủ, muốn giương cao ngọn cờ chính nghĩa tiêu diệt Nghệ Phong cũng không phải là chuyện không thể nào.
Nghệ Phong hiểu được Trữ Huyên cố kỵ điều gì, hắn chỉ cười cười, ai sẽ nghĩ tới hắn lại là người của Thánh Tông? Cho dù nghe được cái tên Nghệ Phong, cũng không nhất định sẽ liên tưởng đến hắn. Chỉ là, đám người nóng đầu rất nhiều, Nghệ Phong cũng sẽ không nghi ngờ thủ đoạn tìm người của bọn hắn.
– Đến đây đi! Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!
Nghệ Phong âm thầm suy nghĩ, nếu như Tà Tông đã bị mọi người quên lãng, như vậy hãy để bản thân hắn một lần nữa mở ra, danh hào Tà Đế phải khiến cho người ta nhớ kỹ. Cuối cùng Nghệ Phong đã có chút minh bạch, vì sao lão đầu tử lại để hắn đi khiêu chiến dưới danh nghĩ Liễu Nhiên, chỉ sợ là muốn cho Tà Tông biến mất đã lâu xuất thế một lần nữa.
– Tốt hơn hết sau này ngươi vẫn không nên quá thân cận với người Thánh Tông!
Trữ Huyên suy nghĩ, cuối cùng vẫn khôn nhịn được nói ra.
Nghệ Phong sững sờ, lập tức cười nói:
– Vì cái gì? Nói thật, ta rất thích cái quy củ mạnh được yếu thua của Thánh Tông, vô câu vô thúc, so với đám ngụy quân tử còn tốt hơn rất nhiều.
Trữ Huyên lắc lăc đầu, chăm chú nhìn Nghệ Phong nói:
– Thánh Tông được gọi là ma tông, quan hệ không tốt với danh môn chính phái trên đại lục. Trong đó kể cả tông môn của ta, ta không muốn đến một ngày nào đó sẽ trở thành địch nhân của ngươi!
Nghệ Phong thấy Trữ Huyên nói vận, lập tực nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho Trữ Huyên có chút hoảng hốt, không nhịn được né tránh ánh mắt của hắn.
– Ta cũng muốn thế, nhưng ta không thể thoát ly Thánh Tông nữa rồi!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
Không nói đến chuyện Tà Tông là một bộ phận của Thánh Tông. Bản thân đã không thoát khỏi có quan hệ cùng Thánh địa, cộng thêm việc có quan hệ mờ ám với Thi Đại Nhi. Hơn nữa lần này còn đại biểu cho Thánh Tông xuất chiến, làm thế nào cũng không thể thay đổi thân phận người trong Thánh Tông của hắn. Trữ Huyên thở dài, thần sắc có chút ảm đạm.
– Bất quá, ta nghĩ, ta nhất định sẽ không là địch của nàng! Trừ phi Trữ Huyên muốn giết ta!
Nghệ Phong cười nói.
– Ngươi nói cái gì đó?
Trữ Huyên cảm thấy có chút lúng túng, quay đầu trừng mắt nhìn Nghệ Phong, tản ra phong tình vạn chủng, cảm thán nói.
– Chỉ sợ đến lúc đó hai ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi!
Nghệ Phong cười nói.
– Cái gì mà thân bất do kỷ? Phần lớn thân bất do kỷ cũng chỉ vì hai chữ danh và lợi, đối với những thứ này, ta có thì hưởng thụ, không có cũng chẳng sao. Không bị những thứ này liên lụy, còn cái gì mà thân bất do kỷ?
Trữ Huyên sững sờ, chợt nhớ tới một tin tức đánh giá về người Tà Tông: Tiêu sái, suất tính nhi vi, coi danh lợi như phù vân, vừa chính vừa tà. Tà dị đến cực điểm, đó chính là Tà Tông!
– Huống chi đến lúc đó nếu Trữ Huyên thật sự thân bất do kỷ, nàng hãy gia nhập Thánh Tông của ta, ha ha!
Trữ Huyên nghe được lời này của Nghệ Phong, chợt bật cười.
– Vậy tại sao ngươi không gia nhập tông môn của ta?
– Ai nha, tông môn nàng còn nhận người sao? Ta còn tưởng rằng tông môn nàng không nhận người nữa rồi, ta lập tức gia nhập tông môn của nàng có được không? Nếu không Trữ Huyên thu ta làm đồ đệ đi!
Nghệ Phong hưng phấn nói.
– Ngươi nằm mơ đi!
Trữ Huyên không thể tưởng tượng nổi, Nghệ Phong thật đúng là có thể mượn lời nói của nàng, tông môn nàng cũng không dám thu một người như vậy, hơn nữa còn muốn nàng thu làm đệ tử, có đệ tử như vậy, nàng không tức chết mới là lạ.
– Khục, ta vẫn mơ tưởng đến một đoạn tình thoại có một không hai sư đồ yêu nhau, không ngờ nàng lại bất mãn như vậy, đau lòng quá!
Nghệ Phong thất lạc nói.
Trữ Huyên nghe được mấy lời này, khuôn mặt hồng rực, thầm nghĩ: Hắn đúng là cái gì cũng dám làm! Trữ Huyên ngẫm nghĩ một chút, sau đó chợt lấy ra một tấm lệnh bài bằng đồng đưa cho Nghệ Phong nói:
– Ngươi cầm lấy thứ này, nếu quả thực có người chính đạo tìm đến ngươi mà ngươi không ứng phó nổi, thì hãy lấy nó ra. Người nhận thức được tấm lệnh bài này, sẽ cấp cho tông môn ta vài phần mặt mũi.
Nghệ Phong cười cười, không ngờ tới kết quả như vậy: Vật này chỉ sợ là có thể đại biểu cho tông môn của nàng. Nếu Nghệ Phong lấy ra thứ này, chỉ sợ sẽ khiến người ta cho rằng Trữ Huyên cấu kết cùng Thánh Tông, đến lúc đó Trữ Huyên nhất định sẽ lâm vào tình thế khó xử rồi. Đối với nữ tử trước mặt, Nghệ Phong có một cảm giác không nói rõ được, nhưng tối thiểu hắn cũng không muốn nàng bị tổn thương.
– Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm lấy đi!
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong im lặng liền có chút tức giận, dúi tấm lệnh bài vào trong tay Nghệ Phong. Trữ Huyên nhìn thoáng qua Nghệ Phong, ánh mắt có chút hoảng hốt, đối với nam tử đã cứu bản thân mình này, trong thâm tâm vẫn luôn tồn tại một thứ tình cảm khác lạ.
– Được rồi, ta nhận!
Nghệ Phong cười cười, vất tấm lệnh bài này vào trong nạp linh giới.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như vậy hiểu rõ, Nghệ Phong sẽ tuyệt đối không sử dụng đến nó, trong lòng cảm thấy cảm dộng, đồng thời có chút bất đắc dĩ.
– Đúng rồi, Phách Tuyệt Mị Trận ngươi cũng nên trả lại cho ta đi chứ?
Trữ Huyên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Nghệ Phong.
– Cái gì? Ai nha, nàng nói Phách Tuyệt Mị Trận hả, ta quên mang nó theo người rồi, lần sau gặp lại ta sẽ đưa cho nàng!
Nghệ Phong vỗ đùi, tựa hồ đã quên đi chuyện gì rất trọng yếu.
– Ta biết ngay là như thế mà!
Khóe miệng Trữ Huyên nhếch lên nở một nụ cười, thì thầm một tiếng, nhưng cũng không có mở miệng hỏi thêm.