Phần 457: Vứt bỏ binh khí
– Vũ kỹ Nhật giai Tà Vô Kiếm!
Nghệ Phong nhìn về phía kiếm võng áp sát tới, hắn hét lớn một tiếng, thân ảnh không ngừng chớp động, Tiêm Hổ Kiếm trong tay không ngừng chém ra bốn phía. Kiếm ảnh đầy trời tạo nên một quả cầu bao phủ lấy Nghệ Phong, ngoại nhân không thể thấy rõ bóng dáng của hắn. Toàn bộ kiếm ảnh đều chĩa mũi kiếm ra phía bên ngoài, phảng phất tựa như là vạn kiếm sắp đồng thời công tới.
Tà Vô Kiếm là một trong số ít những vũ kỹ của lão đầu tử, Vũ kỹ mà lão đầu tử chỉ dạy, so với những vũ kỹ khác, Nghệ Phong càng thêm chuyên tâm tu luyện. Cho dù là thời gian tu luyện Lôi Đình Phá Nhật kiếm cũng so ra kém!
Vài lão nhân đứng ở trên ngọn cây, chứng kiến kiếm ảnh của hai người, rốt cục cũng có người mở miệng.
– Khi xưa Liễu Nhiên chính là dựa vào Tà Vô Kiếm khiến bao nhiêu cường giả phải khiếp sợ. Không thể tưởng tượng được, chúng ta lại có thể được chiêm ngưỡng uy lực của nó thêm một lần nữa.
– Ha ha! Vũ kỹ Tà Tông trong tay Nghệ Phong thi triển ra y như khuôn đúc. Với độ tuổi như vậy, đã có thể thi triển ra uy lực như thế, rất hiếm có!
– Nữ oa nhi Tĩnh Vân Tông kia cũng không tệ, Lăng Ngọc Nhã năm đó bằng tuổi nàng thi triển ra Tỏa Diệt kiếm, uy lực tuyệt đối không thể bằng nàng bây giơ!
– Tà Vô Hữu Kiếm là vũ kỹ chỉ Tà Tông mới có, Tỏa Diệt Kiếm lại là vũ kỹ cao giai độc quyền của Tĩnh Vân Tông! Ngang sức ngang tài như vậy, chỉ có điều lực lượng của Nghệ phong vẫn kém hơn một chút, chỉ sợ là một chiêu này, tỉ lệ bại của hắn rất cao. Trạm Lam viện trưởng, Tôn lão, hai người thấy thế nào?
– Ha ha, các ngươi cứ từ từ mà quan sát! Tiểu tử kia tuyệt đối sẽ khiến cho các ngươi chấn động!
Trạm Lam viện trưởng vẫn không tiết lộ ra chân tướng, cười cười nói.
Tôn lão cũng không nói gì, trong suy nghĩ của lão, lão gia hỏa Liễu Nhiên tâm cao khí ngạo như vậy sao có thể sai đệ tử đến đề cao uy phong của Tĩnh Vân Tông. Bất quá, Tôn Lão chợt nhớ tợi chuyện năm đó giữa Liễu Nhiên cùng Lăng Ngọc Nhã, với kẻ tính tình cổ quái như Liễu Nhiên, chuyện siểm nịnh cũng không phải là không có khả năng xảy ra. Tính cách Liễu Nhiên biến ảo vô thường, không ai có thể nắm bắt được!
Thủy Nhược Vân nhìn thân ảnh Nghệ Phong mờ nhạt trong kiếm võng, thấy hắn chỉ có thể dùng sức huy vũ lợi kiếm trong tay, mật độ kiếm ảnh một lần nữa được tăng thêm, bao trùm lên trên kiếm võng.
Phanh…
Từng đạo kiếm ảnh va chạm vào nhau, bắn ra vô số kình khí, đá lát trên mặt giác đấu trường bị đánh nát vụn, cuốn lên bột đá, khiến cho hư không vốn đã mờ ảo lại bao phủ thêm một tầng bụi mù màu xám. Vô số trận cuồng phong quét ngang thiên địa, đồng thời thổi tan những kiếm kiếm ảnh còn sót lại. Dư ba khổng lồ lập tức cải biến phương hướng của cuồng phong.
Đông… Đông…
Tiếng va chạm vang lên không dứt, hai người đồng thời dốc hết toàn lực, Thủy Nhược Vân ở bên ngoài không ngừng huy vũ đấu khí bộc phát ra kiếm ảnh trói buộc Nghệ Phong. Mà Nghệ Phong được bao phủ trong một quả cầu kiếm ảnh, không ngừng bổ sung thêm kiếm ảnh, ngăn cản công kích của Thủy Nhược Vân.
Hai loại kiếm ảnh không ngừng va chạm, tiêu tán, ngưng tụ rồi lại tiêu tán, lại ngưng tụ…
Thủy Nhược Vân không hề cảm thấy sốt ruột, đồng thời Nghệ Phong cũng như vậy, hai người vô cùng ăn ý đối kháng nhau. Dường như là đều đang chờ đợi đối phương kiệt sức. Đương nhiên, một vài người cảm thấy thế cục hiện tại của Nghệ Phong là rất không tốt, Nghệ Phong muốn ngăn cản công kích của Thủy Nhược Vân, nhật định phải tiêu hao đấu khí hơn Thủy Nhược Vân rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy, người đầu tiên không chịu nổi chính là Nghệ Phong. Mọi người yên lặng chờ đợi Nghệ Phong chiến bại, nhưng khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, Nghệ Phong tựa hồ là không có chút nào suy yếu, ngược lại có xu thế càng đánh càng mạnh.
Mọi người trợn mắt nhìn nhau, đối với tình huống quỷ dị này nghi hoặc vạn phần.
Phanh…
Một tiếng nổ lớn rền vang, một đạo nhân ảnh phóng thẳng ra từ bên trong quả cầu kiếm ảnh. Thủy Nhược Vân thấy vậy lập tức đâm tới một kiếm. Hào quang màu vàng trên mũi kiếm rực sáng, lợi kiếm cắt phá không gian không ngờ tạo thành một vết rách. Có thể thấy được, một kiếm này hung mãnh đến cỡ nào.
Đinh…
Tiêm Hổ Kiếm cùng lợi kiếm của Thủy Nhược Vân va chạm vào nhau, vẫn là mũi kiếm đối mũi kiếm, sau đó cả hai đồng thời bắn ngược về đằng sau, khó khăn lắm mới có thể trụ vững được. Sau khi hai người ổn định lại cước bộ, bầu không khí chợt có chút nặng nền, thân ảnh hai người nằm chính giữa tầm mắt chúng nhân. Vẻ mặt Thủy Nhược Vân vẫn lạnh nhạt như trước.
Đồng dạng y phục của Nghệ Phong vẫn hoàn hảo. Chỉ có điều trên khóe miệng vẫn còn vương vấn một vệt máu tươi.
Nghệ Phong lau máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Thủy Nhược Vân vô cùng ngưng trọng. Quả thực, Tỏa Diệt Kiếm vô cùng mạnh mẽ, cho dù bản thân dùng đến Tà Vô Hữu Kiếm để phòng ngự, hơn nữa còn kết hợp cùng thân pháp Mị Ảnh né tránh, nhưng vận bị nó đả thương. Điều này không phải là do vũ kỹ Tà Tông không bằng Tỏa Diệt Kiếm, mà là do thực lực giưa hai người chênh lệch quá lớn, nếu không phải có thân pháp Mị Ảnh cùng Ngụy Thần Châu trợ giúp, hắn không chỉ là phun ra một chút máu tươi thôi đâu.
Mọi người chứng kiến khóe miệng Nghệ Phong chảy ra một tia máu đỏ tươi, toàn bộ đều ngốc trệ tại chỗ. Tuy rằng lần giao phong này Nghệ Phong thất bại, người tinh mắt đều có thể nhìn ra điều này, nhưng không ai diễu cợt Nghệ Phong. Chênh lệch 4 giai, dưới tình huống thi triển ra vũ kỹ Nhật giai, không ngờ chỉ đánh cho hắn thổ ra một chút máu? Điều này cũng đủ để khiến cho người ta sùng bái rồi.
Thi Đại Nhi chứng kiến y phục Nghệ Phong vẫn hoàn hảo, không khỏi hừ một tiếng, lẩm bẩm.
– Khẳng định là Phong ca ca muốn giữ hình tượng mới thụ thương. Nếu không phải là hắn muốn bảo vệ “Nghệ Phong”, chỉ sợ là một chút máu này cũng sẽ tuyệt đối không phun ra đâu. Hừ, tự kỷ đến mức chán sống rồi.
Nghệ Phong ổn định lại huyết khí đang quay cuồng, thân ảnh hắn chợt lóe lên, Tiêm Hổ Kiếm được bao phủ đấu khí, một đạo năng lượng màu xanh nhấp nháy trên mũi kiếm, hung hăng đâm thẳng về phía Thủy Nhược Vân. Không hề có một tia hoa mỹ, trong nháy mắt đã đâm tới trước ngực Thủy Nhược Vân.
Đinh.
Lợi kiếm của hai người lại va chạm thêm một lần nữa, vừa va chạm đã lập tức tách ra. Thủy Nhược Vân lại cảm nhận được cảm giác kỳ quái này, không khỏi nhíu mày. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, Nghệ Phong đã đâm tới kiếm thứ hai.
Đinh… Đinh…
Nghệ Phong không ngừng đâm ra vài kiếm, toàn bộ đều bị Thủy Nhược Vân ngăn cản, ngoại trừ tạo thành vài đạo kình khí ra, không thu hoạch được một chút hiệu quả nào. Ngược lại bởi vì thực lực của Thủy Nhược Vân quá mạnh mẽ, lại khiến cánh tay hắn tê rần một hồi.
– Cho dù là dựa vào tác dụng thôn phệ cùng phá toái của Ngụy Phệ Châu, vẫn không thể bù đắp chênh lệch giữa hai người.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, bộc phát ra toàn bộ đấu khí trong cơ thể. Cả người hắn bao phủ trong một tầng ánh sáng, đấu khí toàn thân dồn lên trên Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí khổng lồ khiến cho Tiêm Hổ Kiếm phát ra hào quang rực rỡ, uy thế cực lớn, khiến cho ngay cả không gian cũng bị bóp méo. Cùng lúc đó. Nghệ Phong không quên rót năng lượng của Ngụy Thần Châu vào bên trong Tiêm Hổ Kiếm, lập tức nguồn năng lượng phía trên mũi kiếm ngưng tụ lại, thu liễm hào quang, mật độ ngưng tụ của đấu khí trên thân Tiêm Hổ Kiếm trở nên đậm đặc nhất. Cùng lúc đó, đạo năng lượng màu xanh trên mũi kiếm lại càng thêm nhấp nháy.
Thủy Nhược Vân chứng kiến đạo năng lượng màu xanh này, không tự chủ được trái tim đập nhanh hơn một chút, đồng thời cảm nhân được uy thế lớn lao trên thân Tiêm Hổ Kiếm, ánh mắt nàng càng thêm ngưng trọng, lực lượng này, không ngờ đã vượt qua nàng.
Thủy Nhược Vân cảnh giác quan sát Nghệ Phong, đồng thời đợi hắn đâm ra một kiếm này.
Nhưng mà…
Nghệ Phong lại làm ra một cử động điên cuồng không ai ngờ tới được, không ngờ hắn lại quăng thanh Tiêm Hổ Kiếm trong tay đi, Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua một đạo tàn ảnh trong không trung, bắn thẳng về phía Thủy Nhược Vân.