Phần 452: Uy lực của Liễu Nhiên
– A, nàng làm cái gì đấy? Trước mặt người khác, ôm ấp như vậy còn ra cái thể thống gì?
Vẻ mặt Nghệ Phong đầy nghiêm túc, đẩy Thi Đại Nhi ra, đầy chính nghĩa nói.
– Phong ca ca!
Thi Đại Nhi bi thương, đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước, nhìn Nghệ Phong vô cùng ủy khuất, tựa hồ sắp rơi lệ. Nghệ Phong nhìn bộ dáng Thi Đại Nhi như vậy, nội tâm vô cùng cảm thán, nàng không đi đóng phim tại Hollywood trên trái đất thực sự là lãng phí nhân tài.
– Tiểu thư, xin tự trọng!
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi lần nữa sấn tới, lập tức lùi lại vài bước, quát Thi Đại Nhi một tiếng rất chi là quân tử.
– Hừ, Đại Nhi không thèm để ý tới ca ca huynh nữa!
Đôi mắt vừa mới ầng ậc nước của Thi Đại Nhi lập tức biến mất sạch bong, quay đầu không thèm nhìn Nghệ Phong nữa. Thấy tiểu ma nữ này rốt cục cũng không lẽo đẽo theo sau nữa, Nghệ Phong mới thở phào một hơi, ánh mắt lướt qua bốn phía. Hắn cũng không dám tại trước mặt đám đông quá thân mật với Thi Đại Nhi, nếu như để Yêu Hậu bị được, chỉ sợ là lại nói hắn lừa gạt Thi Đại Nhi. Yêu Hậu làm sao có thể tưởng tượng nổi, tiểu ma nữ này, người bình thường có thể lừa gạt nổi sao?
Đương nhiên, Nghệ Phong sẽ không ngu ngốc mà giảng đạo lý cùng Yêu Hậu, chuyện này chẳng khác gì tự tìm đường chết cả, nhớ lại thủ đoạn tàn nhẫn của Yêu Hậu. Nghệ Phong không nhịn được rùng mình một cái. Lại lùi thêm về phía sau hai bước nữa, cùng Thi Đại Nhi bảo trì một khoảng cách nhất định. Hắn không muốn một ngày nào đó thức dậy lại phát hiện ra tôn nghiêm nam tử của hắn đã không còn.
Thủy Nhược Vân nhìn qua người nam tử đột nhiên xuất hiện, nàng bắt đầu dò xét cẩn thận, đơn bạc mà trầm ổm, khuôn mặt coi như là anh tuấn lúc nào cũng hiện lên một nụ cười tà mị, khiến cho người khác không tự chủ được bị hấp dẫn. Khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong xấu xa, có lẽ đối với thiếu nữ rất có lực sát thương. Thủy Nhược Vân đánh giá Nghệ Phong một lần từ trên xuống dưới, ngoại trừ nụ cười tà mị ra, cũng không phát hiện ra Nghệ Phong có chỗ nào kỳ lạ, lại nhìn về phía Thi Đại Nhi đang thở phì phì, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là Phong ca ca mà nàng một mực nhắc tới? Cũng là đại biểu lần này tới khiêu chiến Thánh Tông?
Lăng Ngọc Nhã đánh giá Nghệ Phong, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã cảm thấy có chút hoảng hốt, phảng phất từ trên người Nghệ Phong nàng thấy được hình bóng của một vị cố nhân, ánh mắt của Lăng Ngọc Nhã so với Thủy Nhược Vân sắc bén hơn rất nhiều, Thi Đại Nhi nàng còn có chút nhìn thấu, nhưng mà Nghệ Phong lại tựa như là một vũng nước tù, không hề có cái gì đặc biệt? Nhưng mà đại biểu Thánh Tông lại là một vũng nước tù, ngươi có tin nổi không? Cho nên, ngược lại Lăng Ngọc Nhã bắt đầu trịnh trọng, người có thể khiến cho nàng nhìn không thấu, tuyệt đối bất phàm.
Đồng dạng những người đến quan nhìn, nhìn qua Nghệ Phong đột nhiên xuất hiện, cũng không khỏi ngây ngẩn, ngay cả những người Thánh Tông cũng không ngoại lệ. Bọn hắn cũng không biết, nhân vật chính thức sẽ là Nghệ Phong, quan sát qua cũng không phát hiện ra Nghệ Phong có gì đặc biệt. Điều này khiến cho bọn hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Sao Thánh địa lại phái ra một người như vậy đến khiêu chiến Tĩnh Vân Tông, so với Nghệ Phong, không hề nghi ngờ, bọn hắn tình nguyện chấp nhận người khiêu chiến là Thi Đại Nhi. Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của bọn hắn, đối với nhóm người chân chính tham dự vào công việc trong tông môn vẫn hiểu được, trong những đệ tử mà bọn họ đưa lên núi, không thể nghi ngờ không đề cập tới một vị thiếu niên tồn tại đặc thù, chẳng lẽ chính là người này?
Sau khi Nghệ Phong xuất hiện, bầu không khí toàn trường chợt biến thành yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người Nghệ Phong, tất cả đều đang âm thầm suy đoán thân phận của Nghệ Phong. Đồng dạng, mấy người đến từ đế đô đã từng gặp qua Nghệ Phong, cả dám dùng sức dụi dụi mắt, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong tràn ngập không thể tin tưởng nổi.
– Trạm Lam viện trưởng, Nghệ Phong là người Thánh Tông hay sao?
Tôn lão giật mình nhìn về phía Trạm Lam viện trưởng, chứng kiến Trạm Lam viện trưởng không chút giật mình, lão không hỏi sững sờ, chợt hỏi.
– Phải mà cũng không phải!
Trạm Lam viện trưởng vừa cười vừa nói.
– Có ý tứ gì?
– Ha ha! Ngươi chờ một chút sẽ biết!
Trạm Lam viện trưởng cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Mấy vị lão nhân đồng hành cùng Học viện Trạm Lam nghe thấy những lời này của Trạm Lam viện trưởng đều nhếch môi, tựa hồ đã quen với phương thức nói chuyện này của lão. Tôn lão thấy Trạm Lam viện trưởng không nói gì, cũng không gặng hỏi tiếp, tự đáy lòng âm thầm tính toán ảnh hưởng từ việc Nghệ Phong sử dụng thân phận này đến đế quốc. Tôn lão tuyệt đối không ngờ, Nghệ Phong lại là người Thánh Tông, cũng là Ma tông trong miệng dân gian. Đối với những người như lão, đã không hề phân biệt thánh, ma. Bất quá, quả thực thanh danh của Thánh Tông không được tốt đẹp cho lắm.
Nghệ Phong quét mắt, nhàn nhạt nhìn qua bốn phía, nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã ở trên đài chủ tịch đang đứng lên vì hắn, chứng kiến thân ảnh có lồi có lõm, không vì tuế nguyệt mà xuống cấp. Nghệ Phong thầm nghĩ, đây chính là nữ nhân mà lão đầu tử cùng quái lão đầu đều muốn báo thủ sao? Xem phong tư yểu điệu của nàng, cũng khó trách vì sao lại có thể khiến cho người như lão đầu tử cùng quái lão đầu điên đảo. Nghệ Phong hít sâu một hơi, vận chuyển đấu khí lên yết hầu, nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã hô lớn:
– Phụng mệnh sư tôn Liễu Nhiên, Nghệ Phong tới khiêu chiến đương đại truyền nhân Tĩnh Vân Tông.
Phịch…
Chỉ một câu nói đã khiến cho mấy người Tôn lão ngã bổ ngửa xuống mặt đất, cả đám chật vật từ trên mặt đất bò lên, trợn mắt nhìn về phía Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Một màn này khiến cho những cường giả đứng trên đại thụ kế bên ngây ngốc. Thực lực của Tôn lão bọn hắn rất rõ ràng, đây tuyệt đối là tồn tại kinh khủng, nhưng mà bọn họ lại ngã bổ ngửa từ trên ngọn cây xuống, nếu như nói là do bọn họ không đứng vững, chỉ sợ là con nít 3 tuổi cũng không tin, cường giả như thế sao có thể đứng không vững?
Nhưng mà sự thật trước mắt bọn hắn không thể không tin. Cả đám quay đầu nhin về phía Nghệ Phong, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, những lời này của Nghệ Phong lại có uy lực lớn đến như vậy sao? Tại sao lại có thể khiến cho người mạnh như vậy cũng thất thố? Bọn hắn không hiểu, cho nên ánh mắt nhìn về phía nhóm người Tôn lão tràn đầy cổ quái. Chỉ là nhóm người Tôn lão biết được cái tên Liễu Nhiên này đại biểu cho cái gì, cả đám trợn mắt nhìn Nghệ Phong, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến bộ dáng chật vật hiện tại, trong lòng dâng lên kinh đào hải lão, đặc biệt là Tôn lão. Lão tuyệt đối không ngờ rằng, Nghệ Phong lại là đệ tử của lão gia hỏa Liễu Nhiên? Nghệ Phong Tà Đế đương đại? Khó trách, khó trách! Tôn lão cười khổ không thôi, thầm nghĩ, sau khi trở về nhất định phải cùng bệ hạ bàn bạc vẫn đề này, thân phận này của Nghệ Phong, chỉ sợ sẽ khiến cho Trạm Lam hoàng thất phải đánh giá lại hắn thêm một lần nữa. Nhớ tới Liễu Nhiên, Tôn lão lại càng cười khổ. Lăng Ngọc Nhã nghe được hai tiếng Liễu Nhiên, cả người lập tức cảm thấy nao, ngốc trệ tại chỗ. Sau đó run rẩy, thất thố cực kỳ, hiển nhiên đã gặp phải chấn động thật lớn.
– Hắn! Là đệ tử của hắn! Tại sao lại là đệ tử của hắn?
Lăng Ngọc Nhã thì thào, tràn ngập không cam lòng, lúc này nếu có người nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm khăn che kia nhất định sẽ phát hiện ra sắc mặt nàng đã biến thành trắng bệch.
– Vì cái gì? Vì sao hắn phải làm như vậy? Lệnh cho đệ tử tới khiêu chiến Như Vân, là hắn muốn trả thù ta sao?
Lăng Ngọc Nhã cảm thấy thân thể càng thêm run rẩy, nàng tuyệt đối không ngờ rằng Nghệ Phong lại là đệ tử của Liễu Nhiên. Nhớ lại dĩ vãng, Lăng Ngọc Nhã vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy đau đớn. Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn Nghệ Phong, rốt cục cũng minh bạch, vì sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Nghệ Phong, nàng lại thấy được hình bóng quen thuộc đó.
– Đã là đệ tử của ngươi muốn đến báo thù, ta cũng sẽ mượn Như Vân trả thù ngươi. Với người tâm cao khí ngạo như người, nếu thất bại sợ là…
Lăng Ngọc Nhã hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.