Phần 449: Quyết đấu giữa ma nữ và thần nữ
Sau khi Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi đụng nhau một kiếm, hai nàng bay lui về phía sau, đối diện từ phía xa, kình khí bắn nhanh ra tứ phía.
– Thi sư muội trưởng thành rất nhanh!
Thủy Nhược Vân đưa bảo kiếm trong tay khua lên, một tiếng xé gió vang lên, nàng đứng vững vàng tại chỗ, nhìn Thi Đại Nhi thản nhiên nói.
– Hi hi… Thủy sư tỷ cũng không tồi! Đại Nhi muốn đâm vào mặt tỷ, cũng đâm không đến!
Bộ dáng Thi Đại Nhi rất ảo não. Dùng khuôn mặt tươi cười để nói ra chuyện tàn nhẫn, đây là bản sắc của tiểu ma nữ. Nếu là Nghệ Phong, đã thấy nhưng không thể trách. Nhưng rất nhiều người mới lần đầu tiên tiếp xúc với Thi Đại Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ danh là đệ tử của Yêu Hậu. Trình độ tàn nhẫn không thua nàng chút nào.
– Thi sư muội thử ta chiêu Phượng Linh Kiếm này xem thế nào!
Thủy Nhược Vân nói xong, đấu khí trong cơ thể chảy về phía trên bảo kiếm. Mặc dù ánh mặt trời chiếu thẳng đến, nhưng phía trên bảo kiếm vẫn phát ra hào quang chói mắt. Hào quang màu vàng và màu lam lần lượt đan xen với nhau, giống như pháo hoa mỹ lệ đến cực điểm.
Thi Đại Nhi thấy khí thế của Thủy Nhược Vân không ngừng kéo lên, cặp mắt mỹ lệ cũng đầy nghiêm trọng. Trong mấy năm nay Thi Đại Nhi trưởng thành rất nhanh, nhưng Thủy Nhược Vân cũng không hề chậm hơn nàng chút nào. Thi Đại Nhi ở trước mặt nàng không dám có chút lơ là.
– Huyễn Hoa Kiếm!
Thi Đại Nhi quát to một tiếng, nhất ánh sáng một xanh một lam sắc nhọn từ cánh tay tuôn ra, bay nhanh đến phía trên mũi kiếm. Hào quang chớp động. Khiến không khí rung động.
Khí thế của gai nàng không ngừng tăng lên, ép lên không khí. Cả bầu không gian trở nên nặng nề, dần dần trầm xuống. Hào quang tăng vọt tỏa ra chói mắt, cắt qua không gian, đâm thẳng về phía đối phương.
– Ngăn cản…
Lợi kiếm của hai nàng va vào nhau, nhưng cũng không tách ra. Sau khi phát ra vô số kình khí, lợi kiếm của Thi Đại Nhi vòng qua lợi kiếm của Thủy Nhược Vân, lấy một loại góc độ cực kỳ xảo quyệt, hung hăng đâm về phía bả vai Thủy Nhược Vân. Phía trên mũi kiếm phát ra ánh sáng thanh lam, càng lúc càng tăng vọt lên.
Tâm thần nam đệ tử Tĩnh Vân Tông vẫn đặt ở trên người Thủy Nhược Vân, thấy cảnh tượng như vậy một đám đều lo lắng. Góc độ xảo quyệt như vậy, làm thế nào có thể ngăn cản được?
Keng…
Ngay khi bọn họ trừng mắt nhìn chăm chú cảnh tượng này, mũi kiếm lợi kiếm Thủy Nhược Vân từ trước ngực nàng, trong chớp mắt đón nhận mũi kiếm của Thi Đại Nhi. Hai mũi kiếm chạm vào nhau, tạo thành vào ra một quầng sáng không ngừng khuếch tán ra ngoài.
– Hi hi…
Thi Đại Nhi thấy một đòn không có kết quả, nàng cười hi hi, bỗng nhiên thu hồi lợi kiếm, đùi đẹp bỗng nhiên bắn lên, mang theo đấu khí, hung hăng đạp về phía ngực Thủy Nhược Vân. Thậm chí có thể nghe được tiếng xé gió khi nàng đá chân.
Thế tấn công liên tục không dứt, khiến một đám phế nhân có thực lực thấp này kinh hãi nhìn trận quyết đấu này. Nếu bọn họ còn tiếp tục? Không thể nghi ngờ sợ là sẽ phải chết!
Thân ảnh Thủy Nhược Vân chợt lóe, né tránh công kích của Thi Đại Nhi. Chân Thi Đại Nhi hung hăng đá vào phía trên không gian. Trong nháy mắt hình thành một vết rách không gian. Mấy đạo kình khí cường hãn phát ra, hung hăng đập vào sân trường giác đấu. Cho dù lấy mặt sân trường giác đấu là đá cứng rắn, nhưng nhanh chóng bị đánh thành nát bấy, bị gió thổi qua, tung bay ở bên trong không khí, khiến không gian mịt mờ đầy bụi.
Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi đều lùi lại phía sau mấy bước, sau đó lại đứng tại chỗ nhìn thẳng đối phương.
Đám người ở ngoài đang xem thấy cảnh tượng này, không nhịn được cảm thán nói:
– Không hổ danh là truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông và Thánh Âm Tông. Quả nhiên là lợi hại!
– Sợ là trận đấu này sẽ diễn ra rất lâu. Thực lực hai người không thể phân biệt được trên dưới!
– Một thần nữ, một ma nữ, chậc chậc, có ý nghĩa, rất có ý nghĩa!
– Tĩnh Vân Tông và Thánh Âm Tông là kẻ địch đã nhiều năm. Sợ là một trận chiến này chính là trận chiến khai chiến đầu tiên.
– Không biết Yêu Hậu và Tĩnh Vân Tông làm sao để tìm đệ tử. Người nào lớn lên cũng khuynh quốc khuynh thành. Ngay cả tính cách khí chất đều đối lập như vậy. Chậc chậc, như vậy đấu lên mới có ý nghĩa.
– Đúng vậy! Mẹ nó, một người thanh thuần khiến người khác không thể khinh nhờn, một người mười phần quyến rũ đầy mâu thuẫn, dụ phát dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân! Thật đúng là thú vị!
– Ha ha, bọn họ đánh tiếp như vậy cũng được, rất cảnh đẹp ý vui. Tuy nhiên, nếu có thể khiến cùng một đêm với nữ nhân như vậy, sợ là sống ít vài năm cũng có thể chấp nhận được.
– Ngươi tự tìm cái chết đi! Ở Tĩnh Vân Tông cũng dám nói như vậy, nếu như bị Tĩnh Vân Tông và Yêu Hậu biết được, ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu.
Nghe đồng bạn khiển trách. Lúc này hắn vội vàng bịt miệng, quan sát xung quanh một phen, thấy không ai chú ý tới hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lấy thực lực còn chưa tới Vương Cấp của hắn, thật sự không đủ để người ta nhìn ngó tới.
– Thủy sư tỷ, tỷ thi triển Phượng Linh Kiếm càng ngày càng thành thạo! Không biết có bao nhiêu đệ tử của Tĩnh Vân Tông để tỷ luyện tập.
Khuôn mặt Thi Đại Nhi tươi cười nhìn Thủy Nhược Vân nói.
– Huyễn Hoa Kiếm của sư muội cũng không tệ, càng ngày càng xảo quyệt tàn nhẫn. Chắc cũng đã có rất nhiều người chết dưới chiêu kiếm này!
Vẻ mặt Thủy Nhược Vân hờ hững nhìn Thi Đại Nhi.
– Hi hi! Một vài phế vật, rất đáng giết. Phong ca ca nói đây là ủng hộ kế hoạch hóa gia đình!
Thi Đại Nhi không cho là đúng. Giết vài người thôi, có gì phải ngạc nhiên.
Thủy Nhược Vân thoáng nhíu mày, không biết Phong ca ca trong miệng Thi Đại Nhi là ai. Vì sao tiểu ma nữ này luôn miệng nhắc tới. Tuy rằng Thủy Nhược Vân không dám nói hiểu Thi Đại Nhi nhất, nhưng làm kẻ địch lâu như vậy, nàng cũng có hiểu biết tương đối sâu đối với Thi Đại Nhi. Một nam tử có thể khiến nàng nhắc tới nhiều lần như thế, vậy vì sao không đi cùng với nàng? Đặc biệt là nam nhân khiến một kẻ nhỏ nhen như Thi Đại Nhi chú ý để bụng như thế, nhất định có chỗ khác người.
Thủy Nhược Vân hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ sau khi cuộc chiến này kết thúc, nhất định phải phái người đi thăm dò một chút xem rốt cuộc người này là ai. Đối với Thánh Âm Tông, cho dù là quái vật lớn như Tĩnh Vân Tông cũng phải cẩn thận đối phó. Có chút sai lầm, sợ là sẽ bị giết không còn một người. Thủy Nhược Vân không chút nghi ngờ đối với thủ đoạn của Thi Đại Nhi và Yêu Hậu.
– Thủy sư tỷ, tỷ thử lại một chiêu Huyễn Hoa Kiếm này của ta xem thế nào!
Thi Đại Nhi nói xong, lợi kiếm hung hăng đâm về phía Thủy Nhược Vân. Từ đầu đến cuối nàng quên không được chút thua thiệt của nàng dưới tay Thủy Nhược Vân sáu năm trước. Nàng cảm thấy hôm nay mình có cần thiết tìm lại chút mặt mũi.
Thấy hai nàng lại đánh tiếp, tầm mắt mọi người lại tập trung đến khuôn mặt và vẻ ngoài xinh đẹp kiều diễm đầy hứng thú của Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân. Trong lòng họ không ngừng suy đoán, rốt cuộc trong trận chiến này ai có thể chiến thắng.
Thi Đại Nhi? Hay là Thủy Nhược Vân?
Mặc kệ ai thắng đều có ý nghĩa trọng đại. Tuy nhiên, phần lớn mọi người tin tưởng vào Thủy Nhược Vân. Thủy Nhược Vân ở trên sân nhà Tĩnh Vân Tông, bản thân nàng đã chiến ưu thế.
Chẳng qua, đệ tử do Yêu Hậu bồi dưỡng đi ra, ở sân nhà người khác, không thể phát huy toàn bộ thực lực sao?
– Chậc chậc. Ta thật ra hy vọng hai nàng tiếp tục đánh, cũng không muốn phân ra thắng bại. Ha ha, như vậy mới có thể nhìn đã mắt. Ha ha… Hai nàng đánh nhau thật ra giống như đang múa kiếm, tuyệt đẹp đến cực điểm. Ta chưa từng nghĩ tới, sát chiêu cũng có thể nghệ thuật như thế.
– Nghệ thuật? Hừ, thật ra ngươi có thể đi thử, ngươi không thấy được sự sắc bén tàn nhẫn trong đó sao? Sợ là với thực lực của ngươi và ta, chỉ đủ cho người ta nghệ thuật một lần thôi!
– Ha ha…
Người này đối mặt với sự châm chọc của đồng bạn, cũng không dám nói nữa. Hôm nay, có rất nhiều cao thủ tới đây. Nói nhiều sẽ chỉ làm chính hắn mất mặt. Tướng Cấp giống hắn, căn bản không đủ để người ta coi trọng. Tuy nhiên, hắn thật muốn biết, rốt cuộc là ma nữ thắng hay thần nữ thắng.