Phần 446: Trữ Huyên và Ngu Phi
– Hi hi…
Ngay khi Hồng Mộc vừa dứt lời, một chuỗi âm thanh vang dội dễ nghe vang lên bên tai mọi người. Tiếng cười có cảm giác trong trẻo, thấm nhuần, thấm vào ruột gan. Một người xinh đẹp mị hoặc kiều diễm đến mức tận cùng, từ xa đang bước dần đến, nhanh chóng tới trung tâm trường quyết đấu.
Mọi người nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện. Oa, mặt tròn, mắt xếch, lông mi thật dài, cái mũi tinh xảo, đôi môi non mềm mọng đỏ, tôn lên toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, tinh khiết không gì sánh được. Nhưng nhìn lại, lại tự dưng phát hiện vẻ quyến rũ, mị hoặc vạn sinh.
Toàn thân mặc một chiếc váy siêu ngắn màu đỏ như lửa bó sát người, lộ ra thân hình xinh đẹp nóng bỏng cùng với những đường cong vô cùng uyển chuyển của nàng. Gò tuyết trắng ngạo nghễ vươn thẳng, dường như muốn xé toạc y phục. Eo nàng nhỏ và dài, xuống dưới mượt mà vểnh cao, phối hợp cặp đùi dài trơn mềm. Bề ngoài của nàng đã có thể đốt lên ngọn lửa nguyên thủy trong lòng nam nhân.
So với một Thủy Nhược Vân lộ ra vẻ tôn nghiêm đáng kính trọng, Thi Đại Nhi lại trực tiếp lộ ra vẻ dụ hoặc, đặc biệt tinh khiết và xinh đẹp kết hợp cùng với vẻ quyến rũ, khiến thanh niên của Tĩnh Vân Tông trên đài cao không khỏi thầm nuốt một ngụm nước miếng. Sau đó trong lòng thầm than thở: Yêu nữ!
Vẻ đẹp của Thủy Nhược Vân, đẹp khiến không ai không tôn trọng, nàng đẹp siêu phàm thoát tục giống như thần nữ. Mà vẻ đẹp của Thi Đại Nhi là vẻ đẹp đối lập. Tinh khiết và quyến rũ, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất. Nàng càng giống như một ma nữ, kích thích ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Hai vẻ đẹp cực hạn với hai loại tính chất khác nhau, khiến bọn họ cảm giác có chút dại ra.
Tuy rằng sáu năm nay Thủy Nhược Vân không gặp Thi Đại Nhi, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng. Bỗng nhiên nàng cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Đối với sự xuất hiện của Thi Đại Nhi, sợ hãi và áp lực không hiểu được trong lòng đều biến mất.
Lăng Ngọc Nhã thấy người xuất hiện chính là Thi Đại Nhi, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng Thi Đại Nhi cực kỳ kiệt xuất, nhưng lại hiểu rõ, người và vật không biết càng khiến người ta sợ hãi.
Mà Nghệ Phong vẫn đang bị người chặn ở cửa, một đám đệ tử của Tĩnh Vân Tông như hổ rình mồi nhìn hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, rút Tiêm Hổ Kiếm từ bên hông ra. Nếu không được vào được theo cách bình thường, vậy đánh để tiến vào!
Đại đệ tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong còn dám lôi binh khí ra, lập tức giận dữ, dùng ánh mắt ra hiệu với đệ tử bên cạnh, hét lớn một tiếng, xông về phía Nghệ Phong.
– Dừng tay!
Một tiếng khẽ kêu lại vang lên, trong đó mang theo uy áp lớn lao. Cho dù là Nghệ Phong cũng không nhịn được dừng lại một chút. Nhưng binh khí lại vẫn va chạm vào nhau. Một đệ tử bị sức mạnh cường đại đánh trúng, hung hăng nện xuống mặt đất.
Âm thanh quen thuộc, khiến Nghệ Phong quay đầu nhìn qua. Nữ nhân vừa nói cao nhã tôn quý, xinh đẹp. Mái tóc được búi cao, phía trước cáo gài một kẹp màu lam, càng lộ ra cao nhã tôn quý của nàng.
Nghệ Phong nhìn qua, thân thể nàng bị quần áo bao quanh, nhưng không thể che dấu được vẻ liêu nhân dụ hoặc của nàng!
– Trữ sư tỷ! Sao tỷ ở nơi này?
Ngay khi Nghệ Phong đang kinh ngạc trước vẻ kinh diễm của Trữ Huyên, đột nhiên Ngu Phi chạy về phía trước, cao hứng kéo tay Trữ Huyên.
Nghệ Phong nhìn trước mặt phong thái yểu điệu của hai nàng, thoáng sửng sốt: Hai nữ nhân này đều giống như tiên tử này, chẳng lẽ là tỷ muội?
– Sao muội ở trong này? Sư tôn muội đâu?
Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, trong đó có chút cao hứng, nhưng lập tức che dấu. Nàng quay đầu nhìn về phía Ngu Phi hỏi. Nụ cười nở rộ này, khiến Nghệ Phong nhìn thấy cũng cảm giác có chút choáng váng, thầm than thở thật kinh diễm.
– Hôm nay là ngày quyết đấu, hẳn là sư tôn đang trong trường quyết đấu! Trữ sư tỷ, sao tỷ lại đến Tĩnh Vân Tông?
Trữ Huyên mỉm cười, tông môn của nàng và Tĩnh Vân Tông có quan hệ sâu xa. Nếu Tĩnh Vân Tông tìm nàng đến giúp, nàng muốn từ chối cũng từ chối không được. Chỉ là không ngờ tại đây có thể nhìn thấy đệ tử của Lăng sư bá, Ngu Phi. Hơn nữa còn đi cùng với Nghệ Phong, kẻ đã làm rối loạn nội tâm của nàng.
Trữ Huyên nhìn vị cầm tiên dự bị ở trước mặt. Thân phận và dung mạo của Ngu Phi không hề thua kém nàng. Trong lòng nàng cũng rất nghi ngờ về quan hệ của Nghệ Phong và Ngu Phi.
Ngu Phi thấy ánh mắt Trữ Huyên nhìn về phía Nghệ Phong, thần thái của nàng vừa có chút cao hứng cũng lập tức khôi phục lại bình thường. Nàng và Trữ Huyên đứng cạnh nhau, một người thoát tục thanh nhã, một cao nhã tôn quý. Hai nàng đứng chung một chỗ, thật khiến Nghệ Phong vui vẻ hưởng thụ, thậm chí quên luôn đám đệ tử kia.
Ngu Phi và Trữ Huyên sóng vai đi về phía Nghệ Phong. Đám đệ tử này thấy Trữ Huyên, đều cung kính hành lễ nói:
– Trữ Tông Chủ!
Trữ Huyên hơi gật đầu ra hiệu.
Nam tử đầu lĩnh thấy Trữ Huyên đã đến, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trữ Huyên nói:
– Trữ Tông Chủ, người này xông vào sơn môn. Ngài xem?
Đại đệ tử đầu lĩnh rất đắc ý, thầm nghĩ: Hiện tại hẳn là ngươi sẽ chết rất thảm?
Nhưng, hắn lập tức trợn trừng hai mắt, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Trữ Huyên đi thẳng đến trước mặt Nghệ Phong, rất nhu hòa nói:
– Sao ngươi ở nơi này? Còn nữa, vì sao ở địa bàn người khác còn động thủ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cân nhắc tới hậu quả sao?
Đại đệ tử đầu lĩnh dùng sức véo một cái vào chân hắn, đau đớn kêu lên một tiếng. Trời ạ, từ khi nào Trữ tông chủ cao nhã tôn quý lại dùng sự nhu hòa, đồng thời mang theo giọng điệu có chút lo lắng nói chuyện với một người khác như vậy?
Trữ Huyên vừa nói ra miệng, nàng không khỏi cảm thấy có chút sửng sốt: Đây là những lời nàng vừa nói sao?
Trữ Huyên hít một hơi thật sâu. Thiếu niên này luôn khiến nàng thất thố, luôn khiến nàng có tình cảm khác thường.
Ngu Phi cũng bị giọng điệu của Trữ Huyên làm sửng sốt. Từ khi nào Trữ sư tỷ lại dùng cách nói như vậy?
– Biết Trữ Huyên nàng sẽ đến, cho nên ta cũng đến đây!
Nghệ Phong tùy ý cười nói.
Câu này lời vừa ra khỏi miệng, Ngu Phi liền hít một hơi thật sâu. Người này ai cũng dám đùa cợt. Hắn không muốn sống nữa sao? Với tính tình của Trữ sư tỷ, sợ là…
Ngu Phi tiến về phía trước một bước, tính làm dịu cơn tức giận của Trữ Huyên. Nhưng nàng lại kinh hãi phát hiện, Trữ Huyên lại không hề có chút hành động nào, thản nhiên nhìn Nghệ Phong, cũng không có trách cứ.
Ngu Phi gần như không thể tin được con mắt của nàng. Không có người nào có thể đùa trước mặt Trữ sư tỷ mà nàng lại không chút tức giận như vậy.
– Ngươi muốn vào sơn môn sao?
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong nói, trên mặt có thoáng chút tươi cười.
Nghệ Phong gật đầu, bất đắc dĩ nói:
– Đang chuẩn bị đánh để vào. Đây là lần đầu tiên bị người cự tuyệt từ ngoài cửa.
Trữ Huyên cười khẽ một tiếng. Thật ra nàng không nghi ngờ lời nói của Nghệ Phong. Theo Trữ Huyên thấy, Nghệ Phong là người rất thần bí. Chỉ cần với thân phận y sư cao cấp là đã có thể khiến Tĩnh Vân Tông khách khí chiêu đãi.
– Đi thôi! Cùng ta đi vào vậy!
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong nói, kéo tay Ngu Phi, đi vào phía bên trong.
Trữ Huyên cũng nhận ra, khi Nghệ Phong nói ra câu nói kia, Ngu Phi chuẩn bị kéo nàng. Nàng thật sự rất muốn biết, vì sao Ngu Phi lo lắng cho Nghệ Phong như vậy.
Ở trong mắt Trữ Huyên, sư muội nổi danh đại lục, dù là phương diện nào cũng không kém hơn nàng, cơ bản rất ít khi đi cùng một nam tử khác.
Chẳng qua, tính tình Trữ Huyên đã định trước nàng sẽ không chủ động hỏi cái gì.
Đại đệ tử đầu lĩnh đã sớm bị chấn động. Hắn chưa từng có gặp qua Trữ Tông Chủ sẽ có thái độ như vậy. Đặc biệt là khi nàng đứng chung một chỗ với Ngu Phi. Nữ nhân này có khí chất dáng người cũng không thua Trữ Huyên. Hắn cảm giác lần này hắn đã đá phải cửa sắt. Hắn nhìn một đám người ngã dưới đất, hắn biết bọn họ đã bị đánh vô ích.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên trước mặt. Hắn cũng cực kỳ cao hứng. Tuy rằng hắn muốn kéo Trữ Huyên lại trò chuyện một hồi. Nhưng cũng biết thân phận của hắn. Hắn không thể không e dè một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nàng, dù sao lời đồn vẫn rất đáng sợ. Đương nhiên, Nghệ Phong ngược lại không sợ chuyện xấu như vậy, hắn hy vọng đến càng nhiều càng tốt.