Phần 439: Đối chiến Mị chồn vàng
Có Ngu Phi trợ giúp, Nghệ Phong lấy Tiêm Hổ Kiếm ra, Linh trên đường đi gần như là kiếm lấy mạng. Với đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư của hắn, những hồn thể của Linh ở trước mặt hắn căn bản không chỗ chạy trốn. Hơn nữa vì tiếng đàn Mị hoặc của Ngu Phi, chúng càng dễ dàng bị Nghệ Phong chém chết. Chí có điều, phía sau hắn, chính là lớp lớp thi thể của Linh. Nếu đây là thì thể con người, hẳn là Nghệ Phong không chạy thoát nổi ngoại hiệu sát nhân cuồng ma này.
Quả thật tác dụng của tiếng đàn Ngu Phi rất lớn, nhưng sự tiêu hao cũng khủng khiếp. Nàng cũng không thể kiên trì quá lâu. Rốt cuộc, ngón tay non mềm của nàng đã không gảy nổi đàn. Lúc này Nghệ Phong chỉ có thể cho nàng dùng đan dược để khôi phục hồn lực, ôm Ngu Phi vào trong lòng chạy về phía bên ngoài khe sâu.
Hắn cũng không ngừng thi triển Hồn Toái Vô Biên, nhưng cũng không để ảnh hưởng tới tốc độ của hai người. Nghệ Phong âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn đã chế luyện được một đám đan dược lớn, bằng không đã sớm bị những Linh này cắn nuốt hồn lìa khỏi xác.
Nghệ Phong không có cách nào có thể tưởng tượng được, bên trong một khe sâu nhỏ như vậy sao có thể có nhiều Linh như vậy. Nếu đặt Phệ Châu ở khe sâu này, sợ là cho dù Phệ Châu có hiệu quả cắn nuốt, cũng có thể khiến khả năng cắn nuốt đạt tới bão hòa.
Trong tay Nghệ Phong không ngừng dùng Tiêm Hổ Kiếm tránh né công kích của Linh, đồng thời không ngừng thi triển Nhiếp Hồn Thuật muốn tìm ra đường sống. Cũng đợi Ngu Phi khôi phục hồn lực, có đan dược giúp đỡ, hẳn là khả năng khôi phục cũng rất nhanh.
Hai người Nghệ Phong và Ngu Phi phối hợp với nhau. Mỗi khi người này không thể kiên trì, người kia liền thay thế. Thật ra tốc độ không hề có chút giảm bớt. Nhưng dù sao cũng không thể khôi phục đến cực thịnh. Mức tiêu hao như vậy, khiến hai người cảm giác càng ngày càng trầm trọng. Cho dù có đan dược cũng không bù lại được.
– Kiên trì thêm chút nữa!
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi thoáng nhắm hai mắt, hắn ôm Ngu Phi, lấy mấy viên đan dược ngũ giai bỏ vào trong miệng nàng. Với tần suất dùng đan dược như thế, dược lực của đan dược cũng càng ngày càng kém.
Trên đường đi, cho dù Nghệ Phong có nhiều đan dược như vậy, cũng bị tiêu hao hết. Đan dược khôi phục hồn lực chỉ còn lại có mấy viên này. Hắn cũng đã đút cả cho Ngu Phi.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn thấy không cửa động ở phía trước cách đó không xa, thầm nghĩ hẳn là đường đi ra ngoài khe sâu? Nghĩ vậy, tinh thần Nghệ Phong liền cảm thấy có chút phấn chấn. Hắn không dám thi triển Nhiếp Hồn Thuật làm tiêu hao hồn lực, chỉ có thể giơ Tiêm Hổ Kiếm lấy sinh mạng của một Linh.
Những Linh này lại không chút sợ hãi. Chúng vẫn liều chết tấn công về phía Nghệ Phong. Vô số năng lượng công kích từ xung quanh tiến tới, Nghệ Phong chỉ có thể dùng Tiêm Hổ Kiếm ngăn cản những công kích này, Dưới tình huống như vậy, tốc độ dần dần chậm lại. Mỗi bước di động đều cực kỳ khó khăn.
Thông đạo ở ngay trước mắt, nhưng trong khoảng cách ngắn ngủn này, Nghệ Phong lại bước đi rất khó khăn. Dường như bhững Linh này cũng biết Nghệ Phong muốn chạy trốn, công kích càng thêm mạnh mẽ. Những Linh này gần như là chen chúc nhau công kích về phía Nghệ Phong.
– Đi tìm chết…
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, tốc độ múa may trên tay không ngừng nhanh hơn, cố gắng tàn sát những Linh chặn đường.
Nhưng, Nghệ Phong đặt chủ lực trong việc tàn sát Linh mở đường, cũng không thể ngăn cản toàn bộ năng lượng công kích của các Linh. Mấy quả cầu năng lực đánh trên người Nghệ Phong. Hắn phát ra mấy tiếng kêu đau đớn.
Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy rất may mắn, hắn có áo giáp đấu khí. Với quỷ dị của đấu khí áo giáp Lăng Thần Quyết, tuy rằng năng lực đập vào hắn, khiến hắn có chút cảm giác khí huyết cuồn cuộn, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Nghệ Phong không quên Ngu Phi đang rúc trong lòng hắn. Tuy rằng hắn cố gắng hết sức ngăn cản những năng lượng công kích, nhưng vẫn sợ năng lượng đánh trúng nàng. Ngu Phi cũng không có áo giáp đấu khí. Nếu bị đánh trúng, sợ là sẽ bị thương rất nặng.
Nghệ Phong lấy nguyễn kình giáp Trữ Huyên trả lại cho hắn từ trong nhẫn ra, khoác bộ kình giáp mềm mại ở trên người Ngu Phi. Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với đám Linh kia.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nghệ Phong cảm giác cánh tay hắn tê dại. Đồng thời, cũng rốt cục cũng đến gần thông đạo.
– Toái Hồn Vô Biên…
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lại thi triển ra Nhiếp Hồn Thuật, dọn sạch một đường, ôm Ngu Phi chạy như điên về phía đó.
Dường như đám Linh này không thể ra khỏi khe sâu. Tuy rằng vô số năng lực vẫn phục về phía Nghệ Phong, nhưng chúng lại không hề đuổi theo. Điều này khiến Nghệ Phong thở phào một hơi, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn là trong những Linh này không có Mị cao giai, bằng không sợ là thật sự phải ở lại trong đó.
Nghệ Phong chạy vài bước về phía trước, nhưng lập tức trong lòng hắn liền mắng to:
– Chết tiệt… Lão thiên, ngươi muốn đùa chết ta sao?
Nghệ Phong hắn vừa cảm thấy may mắn không đụng phải Mị, nhưng lúc này ngay trước mắt hắn lại có một con đang đứng thắng, toàn thân tản ra hào quang trong suốt âm u. Tuy rằng Nghệ Phong không biết này Mị trông giống như con trâu nhỏ này là gì, nhưng nhìn quầng sáng lưu chuyển trên toàn thân nó, đã biết thực lực của nó không kém được.
Ngu Phi có mấy viên đan dược cuối cùng trợ giúp, nàng cũng thoáng khôi phục một chút khí lực, thấy Nghệ Phong ôm nàng đứng yên tại chỗ, không khỏi nghi hoặc hỏi:
– Làm sao vậy?
Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn theo phía Nghệ Phong đang nhìn chăm chú. Sau khi thấy Mị đứng ở trước mặt, nàng cũng cảm thấy có chút choáng váng.
– Mị chồn vàng Ngũ giai trung cấp!
Ngu Phi thở nhẹ nói ra, trong mắt thoáng có chút hoảng sợ. Nếu bình thường, thật ra nàng không sợ Mị này, nhưng lúc nãy nàng và Nghệ Phong đã tiêu hao gần hết. Hiện tại, đụng phải một Mị cường hãn như vậy, không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm tới mức nào.
– Nàng biết?
Nghệ Phong thật cẩn thận nhìn Mị đang đứng trước mặt như hổ rình mồi, tò mò hỏi Ngu Phi.
Ngu Phi gật đầu nói:
– Con chồn vàng là Mị thuộc tính mộc, thực lực ở ngũ giai trung cấp. Ngươi biết ở cấp ngang nhau, bình thường thực lực của Mị vượt lên trên võ giả. Đặc biệt là Mị, cho dù võ giả ngũ giai đỉnh phong cũng không chắc có thể đối phó được với nó.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ phía sau lưng Ngu Phi nói:
– Đừng lo lắng, đó là đối với võ giả bình thường. Nhưng ta còn là một Nhiếp Hồn Sư. Phải biết rằng Nhiếp Hồn Sư ta là khắc tinh của Linh Mị. Bình thường Nhiếp Hồn Sư đê giai có thể đối kháng được với Mị trung giai, thậm chí cao giai. Huống chi ta còn là một võ giả Tướng Cấp.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong an ủi như vậy, nàng cũng không mấy cao hứng. Nàng biết vừa rồi để trốn tới đây, Nghệ Phong tiêu hao bao nhiêu thể lực. Lúc này nếu Nghệ Phong còn chút thực lực đã phải cảm ơn trời đất, nói chuyện gì đến việc đối kháng một Mị lợi hại như thế.
Ngu Phi muốn bỏ bộ kình giáp mềm mại ở trên người nàng chuyển sang cho Nghệ Phong. Có thứ này ngăn cản, Nghệ Phong có thể tăng thêm vài phần thực lực.
Tuy rằng Ngu Phi không biết kình giáp mềm mại này rốt cuộc có lực phòng ngự mạnh tới cỡ nào, nhưng nhớ tới năng lượng vừa rồi đánh vào phía trên kình giáp mềm mại này, nàng lại không hề có chút cảm giác, chắc hẳn nó cũng không kém. Trong lòng nàng có vài phần ngạc nhiên khi Nghệ Phong còn có bảo vật như vậy.
Tuy nhiên kiến thức Nghệ Phong còn thần kỳ hơn. Thật ra nàng cũng không quá kinh ngạc.
– Không cần! Nàng giữ lại đi!
Nghệ Phong đè nặng tay Ngu Phi, vừa vặn đúng vào nút thắt ở trên phần mềm mại của nàng, khiến tâm hồn Nghệ Phong cảm thấy có chút dao động.
Ngu Phi cảm giác được bàn tay đè nặng trên phần mềm mại nàng nhéo nhéo vài các, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên.
– Vẫn còn…
– Nàng mặc đi! Ta sợ súc sinh này sẽ đánh lén nàng. Với thực lực hiện tại của ta, không thể phân tâm chăm sóc cho nàng!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, trong lòng thoáng ngọt ngào, đồng thời nàng cũng chỉ có thể gật đầu. Nàng nhìn Nghệ Phong nói:
– Ngươi cẩn thận một chút!
– Không có việc gì!
Nghệ Phong có chút không nỡ buông phần mềm mại kia ra, mỉm cười quay đầu đối mặt với Mị chồn vàng, nhẹ nhàng thở hắt ra một cái.