Phần 435: Bảo vật
Nghệ Phong lây vài món binh khí ra, thoáng múa may một chút, phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy. Trong đó có trường thương, có tế kiếm, có dao găm, còn có một đôi đại chuỳ. Trong tay Nghệ Phong cầm chính là một thanh tế kiếm, thổi một hơi nhẹ lên nó, lại rung lên hai cái.
– Kiếm tốt!
Nghệ Phong không nhịn được than nhẹ một tiếng. Thanh kiếm này còn tốt hơn so với Tiêm Hổ Kiếm một bậc. Chính là cực phẩm lợi khí, nhưng chung quy lại không phải là linh khí.
– Tặng cho nàng!
Bảo kiếm màu lục nhạt, thật ra lại thích hợp với tính tình Ngu Phi. Nghệ Phong đưa bảo kiếm tới trước mặt Ngu Phi.
– Cảm ơn! Ta không thích sử dụng kiếm!
Ngu Phi lắc đầu.
Nghệ Phong sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được, lần đầu tiên hắn đưa quà biếu lại bị từ chối. Nếu để Lý U biết, còn không phải làm hỏng hình tượng hoàn mỹ trong cảm nhận của hắn sao.
Nghệ Phong coi như không hề nghe nghe thấy. Hắn cứ đặt bảo kiếm ở bên cạnh nàng, sau đó cầm dao găm trong tay, nhẹ nhàng nắm lấy nó phi ra. Trong mắt Nghệ Phong liền hiện lên một đạo hàn quang, nhẹ nhàng lướt đi một chút, lại tạo ra tiếng xé gió.
Nghệ Phong vừa thấy cái này đã thích. Hắn dùng dao găm phi về phía giường đá. Ngay lập tức giường đá bị mất một miếng. Nghệ Phong cảm giác hắn gần như không dùng chút lực nào.
– Quá sắc bén!
Nghệ Phong nhìn một miếng đá dưới chân hắn, bị chấn động thì thào khẽ nói. Nghệ Phong gần như không chút nghĩ ngợi, chắm thứ này vào bên hông. Bảo vật như vậy không cầm, quả thực sẽ bị sét đánh chết.
Nghệ Phong cũng không nhìn tới trường thương và đại chuỳ, hắn không chút nghĩ ngợi bỏ chúng vào trong nhẫn. Hắn không cần nhìn cũng biết những thứ này không phải vật tầm thường.
Ngu Phi thấy Nghệ Phong bỏ các binh khí đó vào trong nhẫn, chỉ có thanh bảo kiếm là vẫn để lại, nàng không khỏi nói ra tiếng:
– Ta có đàn này là đủ rồi, không cần bảo kiếm! Thanh kiếm này còn tốt hơn cả Tiêm Hổ Kiếm của ngươi. Ngươi có thể dùng để thay thế.
Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức nói:
– Không cần, ta đã quen dùng Tiêm Hổ Kiếm!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói như vậy, nhìn qua bảo kiếm bên cạnh một chút, nàng vẫn thò tay nhặt lên, sau đó đeo lên người nàng.
Nghệ Phong nhìn về phía Ngu Phi. Nữ nhân này toàn thân mặc áo trắng, trên gương mặt tuyệt mỹ, mái tóc đen bóng mượt, suôn dài, buông xuống giống như thác nước, vẫn kéo dài đến bên hông. Trông toàn thân nàng hiện ra vẻ tươi đẹp mềm mại đáng yêu. Thỉnh thoảng lại có vài lọn bay tới đôi môi hồng nhuận, nàng thò tay kéo xuống lộ vẻ cực kỳ phong tình. Hơn nữa bảo kiếm màu xanh được gài bên hông, trông tư thế của nàng càng có vẻ oai hùng hiên ngang, có chút mê hoặc lòng người.
– Cho dù không cần, đeo vào cũng tốt!
Bỗng nhiên Nghệ Phong mỉm cười nói.
Trong lòng Ngu Phi thoáng run rẩy, vội vàng nói sang chuyện khác:
– Xem thử những cuốn sách này là cái gì vậy?
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói, gật đầu. Nếu người chủ cũ của nơi này có những binh khí như vậy, hẳn mấy quyển sách được để lại này cũng không kém được, cũng không biết có phải bí tịch hay không.
Nghệ Phong lấy mấy quyển sách ra, sau đó tùy tiện lấy ra một quyển, phủi hết lớp bụi bên ngoài, thấy chữ ở mặt trên, Nghệ Phong không khỏi ngẩn người.
– Công pháp Nhật giai đỉnh cấp – Âm Sát!
Không thể tưởng tượng được nos thật sự là một quyển bí tịch tuyệt thế. Công pháp Nhật giai đỉnh cấp. Cho dù Nghệ Phong từng ở lầu các thánh địa cũng không gặp được mấy bản công pháp này. Vậy công pháp này đã không thể dùng giá trị vạn kim để hình dung. Đặc biệt công kích âm luật, so với thân pháp vũ kỹ cũng ít hơn nhiều!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Ngu Phi, trong lòng không nhịn được phỉ báng:
– Có phải người chủ cũ động phủ này là một lão háo sắc hay không. Tính được Ngu Phi là nhạc công, nên mới để lại công pháp như vậy.
– Cái này thích hợp với nàng!
Ngu Phi sững sờ tiếp nhận, vừa thấy mấy chữ ở mặt trên, ngay lập tức nàng không nhịn được vui mừng, vẻ mặt không thể tin nhìn bản bí tịch này. Sau khi lật giở vài trang, trên mặt càng lộ ra vẻ chấn động không thể tin được.
Nghệ Phong thấy bộ dáng này của Ngu Phi trong lòng không nhịn được mỉm cười. Quả nhiên phương pháp công kích của nữ nhân này, bằng không nàng cũng không đến mức đó vui vẻ như vậy.
– Đúng rồi, sau khi nàng học xong, có thể cho ta mượn dùng được không?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi hỏi.
Ngu Phi thoáng ngẩn người, vũ kỹ như vậy đối người bình thường mà nói căn bản là vô dụng. Nếu muốn thi triển công pháp này, nhất định nhạc công phải đạt tới trình độ, cấp bậc cực cao. Ngu Phi hiểu rất rõ, toàn bộ đế quốc Trạm Lam cũng không có mấy người có thể tu luyện Âm Sát!
– Ừ!
Tuy rằng Ngu Phi không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Nghệ Phong thấy ánh mắt Ngu Phi đầy nghi ngờ, hắn mỉm cười, cũng không giải thích nhiều. Với danh tiếng của Điệp Vận Du và Ngu Phi ngang nhau, hắn nghĩ chắc nàng cũng có thể tu luyện Âm Sát này. Đến lúc đó cho nàng một niềm vui bất ngờ. Chỉ có điều không biết chính hắn có thể tu luyện được không? Trình độ nhạc công của thật sự chỉ là tay ngang, Nghệ Phong so với hai người Điệp Vận Du và Ngu Phi thực sự còn kém xa.
Nghệ Phong thò tay về phía đống sách, lại lấy ra một quyển thật dày, nhưng những chữ mặt trên lại khiến Nghệ Phong mừng rỡ như điên.
– Nhiếp Hồn Thuật tạp ký!
Nghệ Phong lật giở vài trang, Trong này không có chiêu Nhiếp Hồn Thuật, nhưng thực sự là các loại tu luyện của Nhiếp Hồn Sư. Các chú ý việc làm thế nào để Nhiếp Hồn Thuật tăng thêm uy lực, làm thể nào trở nên càng thêm quỷ dị được giảng giải kỹ càng tỉ mỉ.
Nghệ Phong thiếu nhất là cái gì? Chính là trọn bộ lý luận về Nhiếp Hồn Thuật. Nhưng thật sự không ngờ được, ở trong này hắn lại tìm được một bản ghi chép về điều đó.
Nghệ Phong nhìn các loại phân tích trên, còn có các loại biện pháp quỷ dị thi triển Nhiếp Hồn Thuật, trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy hưng phấn hẳn. Nghệ Phong phát hiện, Nhiếp Hồn Thuật hạng nhất sơ cấp trong đó, dựa theo lý luận thi triển quỷ dị, lại có thể thi triển ra uy lực Nhiếp Hồn Thuật cao cấp. Điều này khiến Nghệ Phong chấn động vạn phần.
Nghệ Phong nhìn chữ viết trên bản ghi chép, hắn dường như đã hiểu một chút về thân phận người chủ cũ của sơn động này. Nhất định là một Nhiếp Hồn Sư. Hơn nữa là một có nghiên cứu cực kỳ sâu đối với Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng Nghệ Phong chỉ là thoáng lật qua vài lần, nhưng đã bị mặt trên đủ loại phương pháp thi triển Nhiếp Hồn Thuật quỷ dị làm kinh ngạc. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, chủ nhân sơn động này cũng giống Quái lão nhân, cũng có chút nghiên cứu về Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng cuốn tạp ký này không có một chiêu một thức. Nhưng Nghệ Phong cao hứng hơn so với được nhận một công pháp Địa giai. Hiện tại, hắn nhất thiếu chính là phương pháp cơ sở và thi triển. Có được bản ghi chép này, Nghệ Phong có tin tưởng có thể trở thành một Nhiếp Hồn Sư thành công.
Nghệ Phong dùng đôi tay run rẩy để bản ghi chép này vào trong nạp linh giới, sau đó lại nhìn xuống một quyển khác. Số còn lại đều là một vài tạp thư. Thỉnh thoảng có công pháp Nhật giai đê giai ở bên trong. Nhưng những thứ này không có chút lực hấp dẫn nào đối với Nghệ Phong, hắn tùy ý quẳng sang bên cạnh.
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong cũng không chút để ý tới công pháp Nhật giai, nàng không khỏi ngẩn người.
Nghệ Phong lấy ra một quyển sách cuối cùng, vẫn là một bản ghi chép, chỉ là mỏng hơn so với bản ghi chép vừa rồi.
Tuy nhiên, sau khi xác nhận người chủ cũ của động phủ này là Nhiếp Hồn Sư, thật ra Nghệ Phong lại rất có hứng thú đối với bản ghi chép của người này. Hắn phủi lớp bụi ở mặt trên, chỉ thấy mặt trên viết:
– Phệ Châu!
Tất nhiên Nghệ Phong sự thu hút của Phệ Châu đối với Nhiếp Hồn Sư, nhưng bản ghi chép của hắn lại dùng “Phệ Châu” làm tên ngoài là có ý tứ gì?
Nghệ Phong tùy ý mở ra, chỉ thấy trong đó viết sau khi thu phục Phệ Châu, làm thế nào để lợi dụng phát huy cường đại sức mạnh của Phệ Châu. Đồng thời trên đó cũng viết cách như thế nào để thu phục Phệ Châu. Sau khi Nghệ Phong tùy ý lật vài tờ, vốn không có ý định tiếp tục xem tiếp. Phệ Châu còn cách hắn hắn rất xa xôi. Về phần lợi dụng càng không có khả năng.
Tuy nhiên thật ra suy đoán của hắn khiến Nghệ Phong rất có hứng thú. Dưới tình huống bình thường, nếu Nhiếp Hồn Sư muốn dung hợp Phệ Châu, nhất định phải đạt tới thực lực lục tinh cao giai mới miễn cưỡng mới có thể làm được. Nhưng dựa theo giải thích của hắn, hắn cảm thấy bất kỳ một người nào có nguyên hồn, đều có thể dung hợp Phệ Châu.
Tuy rằng Nghệ Phong cảm thấy điều này rất có ý nghĩa, nhưng không tiếp tục xem tiếp. Hắn bỏ cái này vào trơng người, thầm nghĩ: Chờ khi nào thấy bóng dáng Phệ Châu, ta sẽ lại nghiên cứu bản ghi chép này!