Phần 432: Nhảy xuống vách núi
– A…
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, từng tảng đá hung hăng nện vào một đám người phía dưới. Óc trắng cùng với máu đỏ lưu thành một dòng thẳng tắp trên vách núi. Cùng lúc đó, thân người giống như cánh diều đứt dây, từ phía trên vách núi đen đập xuống. Khi đụng phải mặt đất, toàn thân đầm đìa máu tươi, nát thành mảnh nhỏ!
Trong đám người đang trèo lên sườn núi, bọn họ nhìn cảnh tượng Nghệ Phong đột nhiên ném đá xuống, tất cả đều hoảng hốt. Nhưng bọn họ nhìn lại về phía dưới, độ cao quá lớn khiến trong lòng bọn họ có chút run rẩy.
– Mọi người cẩn thận một chút. Đừng để đá lớn đập trúng!
Mạc Đương Gia cũng thật sự không ngờ được Nghệ Phong sẽ đột nhiên ra tay. Hơn nữa, khiến bọn họ ở giữa sườn núi, lên không lên được, xuống cũng không xuống được. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ khó có thể chống đỡ. Nhưng tại đây là vách núi đen hiểm trở, vốn đã phải thật cẩn thận. Hiện tại có đá lớn muốn nện vào bọn họ. Vậy bọn không phải đang rất nguy hiểm sao?
– Mọi người phân tán ra, đừng để hắn tập trung công kích!
Mạc Đương Gia hô to, mọi người vốn tụ tập cùng một chỗ lập tức liền phân tán ra, đều kinh hãi nhìn lên đỉnh đầu.
– Hừ, các ngươi tưởng rằng né tránh như vậy thì có tác dụng sao?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí vận chuyển trên Tiêm Hổ Kiếm. Tay hắn không ngừng khua động. Một khối tảng đá lại hung hăng lao về phía dưới. Nghệ Phong hầu như cũng không xem phương hướng, tảng đá giống như mưa lao về phía vách núi đen.
– A…
Cứ có mọt tiếng hét thảm, lại có một thân người lao nhanh xuống phía dưới vách núi. Tảng đá đụng vào người đang treo mình trên vách núi, kéo theo máu thịt chảy dài xuống chân vách núi, có vẻ máu tanh tàn nhẫn không gì sánh được. Cường đạo bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy, một đám trong lòng đều phát run, thậm chí có người sợ hãi trượt chân rớt xuống.
– Mọi người tăng tốc nhanh lên, xông lên chém chết tên tiểu tử kia!
Mạc Đương Gia biết, hiện tại điều có thể làm chính là mau chóng trèo tới đỉnh núi, bằng không bọn họ vẫn bị vây trong thế bị động.
Tuy rằng Nghệ Phong cách Mạc Đương Gia rất xa, nhưng hắn dùng khí lực toàn thân kêu lên, Nghệ Phong vẫn có thể nghe thấy. Hắn cười lạnh một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn. Từng khối đá bị cắt ra như đậu hủ sau đó lại lăn xuống phía dưới, tốc độ không ngừng nghỉ, thậm chí còn nhanh hơn so với trước đó.
– A… A…
Từng tiếng kêu ai oán thảm thiết vang lên không ngừng. Nhưng tất cả điều này cũng không ngăn cản động tác của Nghệ Phong. Nghệ Phong vẫn múa Tiêm Hổ Kiếm rất nhanh. Tảng đá vốn là một khối rất lớn đã bị Nghệ Phong phá hủy. Đến khi hầu như không còn chút nào, Nghệ Phong xoay người đến một tảng đá khối rất lớn khác. Sau đó, hắn lại múa may từng kiếm như trước.
– Chết tiệt…
Mạc Đương Gia và mấy người đầu lĩnh không nhịn được tức giận mắng một tiếng. Nhìn số người bên cạnh dần dần giảm bớt, bọn họ đau đớn không gì sánh nổi. Đây chính là những tinh anh trong nhóm liên minh cường đạo của bọn họ. Nhưng khi treo mình trên vách núi đen, lại ngay cả đối mặt đánh với người ta cũng chưa đã tổn thất nhiều như vậy.
Nếu có lựa chọn, đám người Mạc Đương Gia tuyệt đối sẽ không trèo lên vách núi đen này. Nhưng tiểu tử này hết lần này tới lần khác ra tay với bọn họ ở giữa sườn núi, lên không thể lên, xuống không thể xuống, gần như thành bia ngắm cho tiểu tử này!
– Mọi người cố gắng di chuyển sau vật trở ngại!
Mạc Đương Gia hít một hơi thật sâu, phân phó với đám thủ hạ của hắn.
Nghệ Phong cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, tảng đá vẫn không ngừng lao xuống xuống. Biểu tình của hắn tập trung tới mức không gì sánh nhổi.
Ngu Phi đứng ở cách đó không xa, nhìn dáng người cao ngất của Nghệ Phong, nhìn khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà mị. Nàng lại nhìn cường đạo phía dưới đang cố gắng chậm chạp chống đỡ hành động của hắn, nàng thoáng có chút hoảng hốt.
Một người đứng chắn vạn người khó qua, có thể nói chính là như vậy!
Ngu Phi liền lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, không có bất kỳ động tác gì, cũng không bất kỳ suy nghĩ gì, nàng cứ lẳng lặng như vậy nhìn hắn.
Quần áo hắn khẽ lay động. Theo động tác của hắn, đá lớn không ngừng bay xuống. Giờ phút này, không thể nghi ngờ thiếu niên tao nhã này để lộ ra hào khí vạn trượng. Cho dù là nữ tử như nàng cũng có thể cảm giác được.
– A… A…
Cứ một tiếng kêu thảm thiết, chung quy lại có một người rơi xuống vách núi đen. Trong mắt Nghệ Phong nhìn thấy dường như không phải là người đang rơi. Hắn nghĩ cũng không khác gì ném dưa hấu. Đối với người vây giết hắn, Nghệ Phong chưa từng nghĩ sẽ lưu tình, cũng sẽ không quan tâm bọn họ chết thảm tới mức nào.
Nghệ Phong nhìn đám người vẫn không ngừng trèo lên phía này, những tảng đá hắn quẳng xuống càng nhanh hơn. Chẳng qua, những tiếng kêu thảm thiết lại giảm dần, đến cuối cùng đã không có một tiếng kêu thảm nào vang lên.
Nghệ Phong biết, đám người đang leo lên vách núi là tinh anh trong các tinh anh. Một vài tảng đá này căn bản không ngăn cản được bước tiến của bọn họ. Nghĩ vậy, Nghệ Phong thu hồi Tiêm Hổ Kiếm, không nên lại lãng phí khí lực. Vừa múa may một trận, đã khiến hắn cảm giác cánh tay đã tê rần.
– Đi…
Nghệ Phong kéo Ngu Phi đi về phía bên cạnh, không để ý tới đám người đã mau chóng leo tới đỉnh núi.
– Đi chỗ đó?
Ngu Phi bị Nghệ Phong kéo đi, nàng nghi hoặc hỏi.
– Không phải nàng muốn hỏa liệt quả sao? Có người tới lấy giúp chúng ta!
Nghệ Phong mỉm cười, kéo Ngu Phi chạy vòng qua phía hỏa liệt quả, chui vào một lùm cây ở gần đó.
Tuy rằng Ngu Phi không rõ Nghệ Phong có ý tứ gì, nhưng vẫn y theo lời Nghệ Phong phân phó, trốn ở bên trong.
Khi Nghệ Phong trốn đi chưa được bao lâu, đám người Mạc Đương Gia đã trèo lên tới nơi. Vừa rồi, hắn dẫn theo mấy chục người, hiện tại lại chỉ còn có hơn mười người. Hắn không nhịn được, khóe miệng run rẩy. Tất cả đều là tinh anh. Vậy mà ngay cả mặt tên tiểu tử này cũng chưa nhìn thấy, đã tổn thất nhiều người như vậy?
Nghĩ vậy, mấy người đầu lĩnh Mạc Đương Gia liền cảm giác một trận đau lòng.
– Tiểu tử, ta nhất định phải lăng trì ngươi!
Từ trong đáy lòng Mạc Đương Gia đã sớm hạ quyết tâm.
– Mạc Đương Gia, tiểu tử kia đã trốn thoát! Không thấy bóng dáng đâu cả!
Có người quan sát trên dưới một phen, không thấy được bóng dáng Nghệ Phong, vội hô to.
– Tìm đi. Phải tìm cho ra tên tiểu tử kia! Hừ, trừ phi hắn nhảy xuống vách núi, ta cũng không tin hắn có thể thoát được!
Mạc Đương Gia cả giận nói.
– Dạ!
Nói xong, một đám người đi về phía trước. Đương nhiên bọn họ không phát hiện ra hỏa liệt quả.
– Ngươi làm gì vậy?
Ngu Phi thấy Nghệ Phong đột nhiên nhặt một viên đá từ trên mặt đất, không khỏi nghi hoặc hỏi.
– Ha ha…
Nghệ Phong mỉm cười hai tiếng, đột nhiên ném mạnh viên đá về phía hỏa liệt quả!
– Ngao…
Viên đá của Nghệ Phong vừa đánh tới hỏa liệt quả, một gầm đã vong lên. Từ trong lùm rừng, một con ma thú giống như một con mèo lớn, toàn thân đỏ rực.
– Liệt Diễm Thú…
Đám người đang truy tìm Nghệ Phong hoảng hốt kêu lên. Một đám cảnh giác nhìn Liệt Diễm Thú.
Ma thú bảo vệ linh quả, bình thường sẽ không chủ động công kích người, nhưng chỉ cần trêu chọc đến linh quả của nó, nó sẽ trở nên điên cuồng.
– Mọi người cẩn thận…
Mạc Đương Gia hoảng hốt. Lúc này, hắn mới thấy một hỏa liệt quả cách Liệt Diễm Thú không xa. Trong mắt hiện lên chút tham lam, đồng thời lại hiện lên chút hoảng sợ.
Ngao…
Liệt Diễm Thú cũng không cho bọn hắn có cơ hội suy ngẫm, đã nhảy tới về phía một người trong số họ. Người nọ gần như không kịp phản ứng, đã bị Liệt Diễm Thú cắn đứt yết hầu.
Mạc Đương Gia hoảng hốt, hắn hô lơn với đám thủ hạ của hắn:
– Mọi người cẩn thận, tả hữu cùng giáp công nó!
Mạc Đương Gia muốn mắng lớn. Hắn còn chưa nhìn thấy Nghệ Phong, hiện tại lại đụng phải chuyện như vậy. Dường như Mạc Đương Gia không cần suy nghĩ, cũng hiểu đây là kế hoạch của tên tiểu tử hỗn đản này!
– Ngao…
Liệt Diễm Thú phun ra một ngọn lửa, khiến những người này vội vàng tránh né.
Nghệ Phong nhìn Liệt Diễm Thú và đám cường đạo đấu với nhau, hắn nhìn hỏa liệt quả kia, thầm cười, nói:
– Sắp được rồi!
– Nàng ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu!
Nghệ Phong nói với Ngu Phi.
Ngu Phi vừa gật đầu, Nghệ Phong lập tức khởi động di chuyển trong chớp mắt. Ngay lập tức, hắn tới chỗ hỏa liệt quả. Nghệ Phong gần như không do dự lập tức bứng cả gốc rễ và quả lên. Sau đó lại thi triển di chuyển trong chớp mắt rời khỏi đó.
Cho dù với tốc độ của Nghệ Phong hiện tại, liên tục thi triển di chuyển trong chớp mắt với khoảng cách lớn như vậy, hắn cảm giác đấu khí trong cơ thể tiêu hao rất nhiều. Trong đầu hắn suy nghĩ Hồn lực cũng tiêu hao khủng khiếp. Nghệ Phong cười khổ một tiếng. Xem ra còn phải dùng di chuyển trong chớp mắt để di chuyển một khoảng cách nhỏ nữa.
Liệt Diễm Thú vô cùng mẫn cảm đối với Hỏa liệt quả. Gần như trong nháy mắt, nó đã nhận thấy hỏa liệt quả bị người ta đánh cắp. Nó gầm lên một tiếng, cũng từ bỏ không bao vây tấn công đám cường đạo nữa, ngược lại bay nhanh về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong tới bên cạnh Ngu Phi, không hề dừng lại, chút nào, hắn vội vàng kéo Ngu Phi chạy về phía bên cạnh vách núi đen.
– Nhảy!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy thoáng sửng sốt. Vách núi đen bên này có thể nói là còn khủng khiếp hơn cả nơi bọn họ vừa leo lên. Nàng liếc mắt nhìn một cái cũng không thể thấy đáy. Không biết phía dưới là cái gì. Nếu nhảy xuống, liệu có còn đường sống không?
Nhưng nhìn biểu tình Nghệ Phong nghiêm túc như vậy, Ngu Phi cũng không suy nghĩ nữa, nàng kéo tay Nghệ Phong, nhảy mạnh xuống.
– Ha ha, các cường đạo, các ngươi chậm rãi chơi cùng Liệt Diễm Thú đi! Bản thiếu gia đi trước!
Thanh âm càn rỡ của Nghệ Phong lưu chuyển trong không gian.