Phần 420: Độc của mỹ hoa
– A…
Ngu Phi thấy mấy con rắn kia bay về phía mình, nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi, con mắt cũng nhắm chặt, giống như sẽ chờ miệng rắn tới.
Thân thể mềm mại của Ngu Phi không ngừng run rẩy. Nhưng nàng đợi thật lâu, lại không trên người có cảm giác đau đớn bị cắn. Điều này cũng không khiến Ngu Phi ngừng run rẩy, ngược lại nàng càng run rẩy mãnh liệt. Thậm chí nàng hoài nghi có phải con rắn này đã đến dưới chân nàng hay không? Có phải nó chuẩn bị từ dưới chân nàng bò lên phía trên người hay không?
Cuối cùng Ngu Phi chịu không nổi áp lực này, nàng hơi hé mắt nhìn. Ngay lập tức, nàng thấy một thiếu niên với một nụ cười đầy tà mị đang đứng ở phía trước mặt nàng. Mấy con rắn đã khiến nàng vô cùng sợ hãi đang nằm mềm oặt trên mặt đất, đang bị hắn dùng kiếm mổ bụng.
Ngu Phi thấy vậy, tuy cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhìn mấy con rắn bị Nghệ Phong mổ bụng máu chảy đầm đìa, nàng lại không nhịn được có chút cảm giác không đành lòng.
– Cảm ơn ngươi đã cứu ta!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.
– Không cần, bản thiếu gia chỉ không nghĩ thấy một nữ nhân như hoa như ngọc và một con ma thú chơi trò nhân thú!
Nghệ Phong tùy ý đáp.
– Nhân thú? Đó là cái gì?
Ngu Phi rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ từ nhân thú này là có ý nghĩa thế nào.
– A… Nhân thú, chính là giữa người và thú có mối quan hệ siêu hữu nghị. Từ này này ở Âu Mỹ quê hương ta rất thông dụng. Tuy nhiên bản thiếu gia hơi bảo thủ một chút, vì vậy tiền vệ gì đó vẫn chỉ học vừa tới.
Nghệ Phong rất khó giải thích, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nói vài câu như vậy.
– À!
Lông mày Ngu Phi nhíu lại càng chặt. Nàng nghe xong lại càng cảm thấy mơ hồ, tuy nhiên không tiếp tục hỏi, ngược lại nàng hỏi:
– Nghệ Phong, sao ngươi ở nơi này?
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
– Vì sao ta không thể ở trong này. Đúng rồi, nàng biết nấu canh rắn không?
Nghệ Phong nói xong, hắn giơ giơ con rắn trong tay lên.
– A…
Ngu Phi nhìn con rắn đã bị Nghệ Phong lột sạch sẽ, nàng không nhịn được lui về phía sau hai bước, ra sức lắc đầu, ngay cả rắn nàng cũng không dám nhìn, sao có thể dám đi nấu canh rắn.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi lắc đầu, hắn rất bất mãn nói thầm:
– Người ở đây vẫn ngu hơn ở đại lục. Ngay cả canh rắn ngon như vậy cũng không biết làm. Khụ, nếu nha đầu Mộng Nhiên ở đây thì tốt rồi. Chắc chắn nàng sẽ nấu được món canh ngon tuyệt.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, lột lâu như vậy chẳng lẽ phải để lãng phí hay sao?
– Ngươi làm gì?
Ngu Phi thấy hắn rời khỏi, nàng la lớn.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn Ngu Phi nói:
– Đương nhiên là rời khỏi đây. Nếu không chẳng lẽ bản thiếu gia và nàng ở đây tìm cách sinh hài tử sao?
– Ngươi…
Những lời này khiến sắc mặt Ngu Phi thoáng đỏ hồng, nhưng lập tức tâm tình nàng liền bình ổn một chút. Nàng đã sớm hiểu tính cách của Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong thật dè dặt nói:
– Có thể giúp ta một chuyện được không?
– Không thể!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi liền từ chối luôn.
– Ách…
Ngu Phi thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại từ chối nhanh như vậy. Thậm chí nàng ngay còn chưa nói là cần hắn giúp việc gì.
– Nghệ Phong, vậy ngươi muốn thế nào mới có thể giúp ta?
Ngu Phi hỏi.
– Dù thế nào cũng không giúp nàng!
Nghệ Phong thuận miệng đáp: “Tiền tài bản thiếu gia không thiếu. Sắc, nàng lại không bằng nhà Tần Y của ta”. Nghệ Phong cũng không cảm thấy nàng có cái gì có thể khiến hắn động tâm.
Ngu Phi cũng thật không ngờ Nghệ Phong sẽ từ chối nhanh như vậy. Nàng cắn cắn môi, cũng không tiếp tục thỉnh cầu Nghệ Phong, bước từng bước về phía mỹ hoa.
Nghệ Phong thấy cảnh tượng như vậy, cười rất cổ quái, rất tùy ý nhìn Ngu Phi cười nói:
– Ha ha, nàng không biết thuộc tính của mỹ hoa sao? Chẳng lẽ ngươi khờ dại tưởng rằng, ta giết chết mấy con rắn này, trong đó sẽ không còn rắn nữa sao? Ha ha, ta cam đoan, bên trong còn không dưới mười con rắn nữa!
– A…
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, trong nháy mắt liền ngừng bước, hoảng sợ nhìn mỹ hoa gần trong gang tấc, thân thể kiều mỵ có chút run rẩy.
Ngay lúc Nghệ Phong nhìn Ngu Phi đầy vẻ trêu chọc, nữ nhân này lại hít một hơi thật sâu, lại đi về phía mỹ hoa.
Nghệ Phong sửng sốt, không ngờ nữ nhân này kiêm cường như vậy. Rõ ràng hắn đã nhắc nhở nàng, bên trong có thứ nàng sợ hãi, không ngờ nàng vẫn kiên quyết đi qua như thế? Chẳng lẽ nàng thật sự tưởng rằng nàng lớn lên đẹp một chút thì rắn sẽ không cắn nàng sao?
Thật ra Nghệ Phong lại cảm thấy có hứng thú hơn. Hắn cũng đơn giản không đi, hắn ngồi xếp bằng, cười hì hì nhìn Ngu Phi. Không biết khi tay nàng tiếp xúc với mỹ hoa, hơn nữa còn bị rắn cắn, sẽ biến thành bộ dạng gì. Khụ, bên cạnh cũng không thú sao? Chờ một chút, chốc nữa nàng trúng xuân độc, thì nên giải quyết như thế nào đây?
Khi Ngu Phi tiếp cận mỹ hoa, nàng quay đầu thoáng nhìn về phía Nghệ Phong, thấy vẻ mặt Nghệ Phong xem kịch vui phất tay với nàng, ra hiệu nàng cứ tiếp tục.
Cho dù là người có tính cách như Ngu Phi, cũng bị bộ dáng này của Nghệ Phong làm tức giận, nào có người nào lại vui sướng khi người gặp họa như vậy. Lúc này Ngu Phi cũng quên đi thực lực của nàng, thật sự lại thò tay về phía mỹ hoa.
Trong nháy mắt khi nắm được mỹ hoa vào tay, Ngu Phi lập tức rút lui mấy bước chờ rắn công kích, lại phát hiện cũng không có con rắn nào xông ra, thấy vậy, Ngu Phi không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Thì ra hắn lừa mình.
Nghệ Phong cũng thoáng sửng sốt, không nghĩ Ngu Phi lại nhận được vận khí tốt như vậy. Không ngờ bên trong thật sự chỉ có mấy con rắn như vậy. Nghệ Phong muốn khóc, cảnh nhân thú hắn chờ mong đã lâu lại không xảy ra?
Tuy nhiên, khi ánh mắt Nghệ Phong nhìn đến mỹ hoa trên tay Ngu Phi, hắn lại mỉm cười cổ quái. Ha ha, tay nàng đã dính mỹ hoa. Hắn thật sự hy vọng thực lực của Ngu Phi thấp một chút, không áp chế được được xuân độc của mỹ hoa. Nếu vậy, hắn vẫn có hy vọng thấy cảnh nhân thú.
Nghệ Phong nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong lại lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Ngu Phi nhìn thấy ánh mắt Nghệ Phong như vậy, nàng không khỏi sửng sốt. Không rõ Nghệ Phong còn thấy cái gì buồn cười nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền nhíu mày, nàng cảm giác một ngọn lửa từ trong bụng nàng mạnh mẽ xuất hiện, sau đó thiêu đốt toàn thân mình. Trong người cảm thấy nóng khủng khiếp.
Ngu Phi chưa từng có cảm giác như vậy. Nàng cảm giác toàn thân nóng, miệng khô lưỡi khô, trên mặt càng như mặt hoa đào, cho dù là bị cái khăn che khuất, Nghệ Phong vẫn có thể cảm giác được xuân tình của nàng đang bừng bừng phát ra.
Nghệ Phong lập tức vui mừng, nhìn chằm chằm vào Ngu Phi.
Nàng cảm giác toàn thân nàng đang nóng khủng khiếp, chỗ bí mật của nàng càng cảm giác có gì đó chảy ra. Loại cảm giác này khiến Ngu Phi không nhịn được kẹp chặt hai chân.
Cảnh tượng này, khiến tâm huyết của Nghệ Phong dâng trào. Đặc biệt là khi thấy Ngu Phi kẹp chặt hai đùi đẹp, thân mình thoáng vặn vẹo. Nghệ Phong liền cảm giác Ngu Phi đang phát ra sự mị hoặc vô tận.
– Ta kháo, không ngờ bộ dạng tiên tử bừng bừng xuân tình trông dụ hoặc khác thường. Tại sao ta cảm thấy mũi hơi ngứa như vậy chứ. Không phải là chảy máu mũi chứ?
Nghệ Phong chửi nhỏ một tiếng nói.
Ngu Phi giống như cũng nhận ra điều gì đó. Sắc mặt nàng ửng đỏ, trong ánh mắt có chút mờ mịt liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Nàng thấy bộ dạng Nghệ Phong vẫn cười hì hì, nàng dường như đã hiểu ra điều gì, vội vàng ngồi xếp bằng, lấy từ trong nhẫn ra một chiếc huyền cầm, bắt đầu gảy đàn.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi sửng sốt, cảm thấy rất cổ quái nhìn Ngu Phi: Cô nàng này không dùng đấu khí để xua tan độc tố, lại còn có nhàn hạ thoải mái ngồi gảy đàn? Chẳng lẽ đánh đàn có thể trục xuất được độc sao?
– Đàn đi! Nàng dùng sức đàn đi! Ha ha, độc tố của mỹ hoa, xâm nhập vào cơ thể càng lâu, lại càng độc. Nếu cứ để vậy một, hai giờ, chậc chậc, chính ta cũng bó tay không thể làm gì được!
Khóe miệng Nghệ Phong cười rất lớn. Hắn thật muốn nhìn xem, rốt cuộc Ngu Phi làm thế nào để ngăn cản được chất độc đó. Nàng là tiên tử, nhưng cũng là một nữ nhân.