Phần 419: Mỹ hoa
Nghệ Phong và Bàn Tử lại trèo đèo lội suối một thời gian, lúc này tên mập mới dừng lại. Nếu như một đoạn lộ trình trước đây, Nghệ Phong đều phải hoài nghi có phải tên mập lại giở quỷ kế gì hay không, đoạn đường này, Nghệ Phong lại đụng phải mấy con Mị và ma thú. Tuy rằng chúng không mạnh nhưng lại khiến Nghệ Phong ra tay ra chân một phen.
Ngược lại, điều đó lại làm tên mập xem kinh hãi không thôi. Ma thú tứ giai lại đã bị hắn thoải mái giải quyết như vậy. Trong lòng tên mập càng hiểu rõ về thêm vài phần về tính nguy hiểm của Nghệ Phong.
– Trong núi này có rất nhiều ma thú sao?
Sau khi Nghệ Phong lại giết chết thêm một con ma thú tứ giai, hắn không khỏi nhíu mày. Đây đã là con ma thú thứ năm. Trong đó lại có tới ba con tứ giai! Điều này khiến Nghệ Phong càng hiểu rõ thêm vài phần về mức độ nguy hiểm của ngọn núi này.
Tên mập giải thích nói:
– Tuy rằng ngọn núi này không có rừng rậm chướng khí, núi non hiểm trở, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại chúng ta càng ngày càng đi sâu vào trong, cho nên cũng gặp được nhiều ma thú hơn!
– Hả? Ngọn núi này có ma thú có mạnh tới mức nào?
Nghệ Phong cũng rất muốn biết. Cũng khó trách ở đây lại có nhiều cường đạo như vậy. Bình thường thì đánh cướp. Khí không có việc gì thì giết ma thú. Quả thật là công việc rất có tiền đồ.
– Chúng ta từng gặp ma thú lục giai. Về phần có ma thú thất giai hay không chúng ta cũng không biết? Dù sao cho dù có ma thú thất giai, người nào đụng tới nó chắc hẳn cũng phải chết. Còn ai có thể chứng minh?
Tên mập giải thích nói.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Tuy nhiên nghe có ma thú lục giai, trong lòng Nghệ Phong cũng thoáng cảnh giác hơn. Nó có thể sánh ngang cường hãn Vương Cấp. Hơn nữa bình thường lực sát thương của ma thú mạnh hơn một chút so với nhân loại.
Tên mập chỉ vào một ngọn núi phía trước cách đó không xa nói:
– Đại gia, tình trạng khác lạ lần trước đã phát sinh trên núi kia!
Nghệ Phong nhìn theo ngón tay tên mập chỉ. Hắn chỉ thấy nơi đó là một ngọn núi lớn cao ngất trời, xanh biếc lộ ra vẻ thần bí. Đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta một loại cảm giác đại khí to lớn.
– Vậy đó hẳn là ngọn núi cao nhất đúng không?
Nghệ Phong cũng bị thiên nhiên hùng vĩ đó làm chấn động, hắn nhìn tên mập dò hỏi.
Tên mập gật đầu nói:
– Đúng, nó chính là ngọn núi cao nhất ở đây, cũng là nơi hiểm trở nhất trong toàn bộ các ngọn núi. Nếu không phải như thế, sợ là toàn bộ cường đạo đã khai quật sâu ba thước ở toàn bộ ngọn núi này.
Ngược lại Nghệ Phong không nghi ngờ những lời này của tên mập này. Tuy rằng ngọn núi này rất lớn, nhưng sự hấp dẫn của linh khí đứng đầu cũng đang để làm như vậy. Chẳng qua trong núi có nhiều ma thú như vậy, khiến bọn họ cũng phải thu liễm. Dù sao đào sào huyệt của đám ma thú này, chúng không điên cuồng đánh lại mới là lạ. Ngọn núi cao nhất này có bao nhiêu ma thú chứ?
Nghệ Phong đoán rằng, cho dù những cường đạo có rất đông người tìm tòi, cũng nhất định phải thật cẩn thận!
– Đại gia, ngươi xem ta có thể rời khỏi đây trước?
Tên mập thật cẩn thận nhìn Nghệ Phong dò hỏi.
– Cút đi!
Nghệ Phong đã đạt được mục đích, hắn cũng không dự định phải trói buộc với tên mập này.
– Dạ! Dạ! Ta cút!
Tên mập thầm mừng rỡ, vội vàng rời khỏi.
Nghệ Phong không thêm liếc mắt nhìn tên mập thêm một lần. Hắn đang chú ý nhìn ngọn núi cao nhất chọc cả vào mây kia. Hắn cũng không biết, ngọn núi này lớn tới mức nào? Nếu lên đó tìm từng chỗ một, sẽ còn phải tìm tới ngày tháng năm nào? Thôi đi, đi lên nhìn xem đã, có thể được thì càng tốt? Không chiếm được cũng không sao!
Nghệ Phong nghĩ vậy, thật sự cảm thấy an ủi hơn một chút. Hắn cẩn thận bước từng bước mạo hiểm, đi về phía trước. Nghệ Phong cũng không muốn vừa lên núi đã bị ma thú công kích.
Tuy rằng dọc đường lên trên Nghệ Phong cũng đụng phải ma thú, nhưng hắn không động thủ với đám ma thú này. Hắn không nghĩ đánh nhỏ dẫn lớn tới. Ngược lại, thỉnh thoảng hắn còn có thể tìm được ít dược thảo. Tuy rằng không thể tính là thiên tài địa bảo, nhưng cũng rất hiếm thấy. Nghệ Phong không khách khí, trực tiếp hái lấy chúng.
Ngay lúc Nghệ Phong hái được dược thảo phụ chợ cho việc chế luyện đan dược ngũ giai, cách đó không xa, hắn chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
Toàn thân nữ nhân mặc quần áo màu trắng, tóc dài nhẹ nhàng buông dài, trên mặt che một tấm vải mỏng, giống như tiên tử giáng trần. Đường cong trên người nữ nhân này thật lả lướt. Dưới lớp quần áo màu trắng vây quanh, vẫn hiện ra vẻ mê hoặc của nàng. Đai lưng phía trên hông, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, phối hợp bộ mông mượt mà bộ ngực khá cao, kích thích ánh mắt của người khác. Nghệ Phong nhìn quen mỹ nữ, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là Nghệ Phong không rõ, sao nữ nhân này lại chạy đến nơi này? Chẳng lẽ nàng cũng vì linh khí sao?
Tuy nhiên, mỗi động tác của nàng khiến Nghệ Phong đánh mất ý tưởng này. Hắn chỉ thấy nữ nhân này giống như tiên tử hạ phàm, đi đến bên cạnh số một dược thảo, khuôn mặt dưới lớp khăn che lộ ra vẻ cao hứng.
Nghệ Phong nhìn về phía dược thảo phía trước. Đó là một đóa hoa tiên diễm tản mùi thơm nồng nàn. Nghệ Phong liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là mỹ hoa. Tuy rằng nó không phải đặc biệt hiếm có. Thật ra, nó cũng chỉ là dược thảo phụ trợ chế luyện một vài đan dược đặc biệt. Nghệ Phong đã từng dùng nó không ít lần để chế thuốc, đặc biệt khi chế luyện “ta yêu một cây sài”, càng không thể thiếu được thứ này.
Nghệ Phong thấy vẻ cao hứng lộ ra trong mắt nữ nhân, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ mỉm cười:
“Không ngờ nữ nhân này cũng muốn dược vật chế luyện “ta yêu một cây sài”? Bằng không căn bản không cần phải dùng tới mỹ hoa!”
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cười rất quỷ dị: Thì ra tiên tử cũng có hứng thú này? Ha ha, cũng không biết người khiến nàng sùng bái, sẽ như thế nào!
Ngay lúc Nghệ Phong đang cười đầy tà ác, nữ nhân này lại cúi lưng muốn trực tiếp động thủ hái mỹ hoa. Nghệ Phong thấy thế không khỏi sửng sốt. Nữ nhân này lại trực tiếp lấy tay hái mỹ hoa. Chẳng lẽ nàng không biết mỹ hoa có hiệu quả thế nào? Tuy rằng hiệu quả không mạnh bằng “ta yêu một cây sài”, nhưng lại có thể khiến người nổi tính đào hoa, không thể khống chế được chính mình! Ha ha… Nơi này cũng không có nam nhân, khó trách được nữ nhân này lại nghĩ như vậy. Thú vị thật! Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền cảm thấy chính hắn thực sự vô cùng tà ác.
– A…
Ngay lúc Nghệ Phong đang đợi nữ nhân này chạm đến mỹ hoa, bỗng nhiên nàng kêu một tiếng sợ hãi, ngay lập tức lùi về phía mặt sau mấy bước. Mà đúng lúc đó, mấy con rắn đang nhìn nàng.
Nghệ Phong sửng sốt. Lúc này hắn nhớ ra hiệu quả của mỹ hoa, cho nên các loài rắn cực kỳ ham thích đối với mỹ hoa. Bình thường xung quanh mỹ hoa nhất định có một con rắn. May mắn chính là, nữ nhân này tránh né rất nhanh. Nếu như bị những rắn kia đớp một cái, vậy cũng thật sự mất mạng chứ chẳng chơi. Thú vị, mỹ hoa có thể còn có thể ngăn cản xuân tình, nhưng những con rắn này lại là tổ tông của xuân tình!
Nghệ Phong nhìn thấy thân hình kiều diễm của nữ nhân này run rẩy, hắn không khỏi sửng sốt. Nữ nhân này đã dám đến nơi đây, vậy rõ nàng thực lực của nàng cũng không kém. Vì sao lại sợ những con rắn này như vậy? Chỉ cần một kiếm cũng có thể thu thập được!
Dường như nữ nhân này rất sợ rắn, nhưng lại không nỡ bỏ qua đóa mỹ hoa. Nàng run rẩy đứng tại chỗ, không dám có động tác gì khác.
Nhưng hắn không dám có cử động, cũng không có nghĩa là những con rắn này không dám cử động. Chúng trườn trên mặt đất, dần tiến sát về phía nữ nhân kia. Con rắn phun phì phì, cho dù là Nghệ Phong cũng có chút cảm giác run sợ. Bề ngoài của con rắn, đã khiến người người ta cảm thấy buồn nôn và sợ hãi!
Con rắn tiến tới gần nữ nhân. Nữ nhân kia giống như đã choáng váng, lại không biết lui về phía sau chạy trốn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ.
– Phì…
Những rắn cũng sẽ không lưu tình, chúng nó trườn như bay về phía con mồi của nó. Chúng há to miệng, bay về phía nữ nhân định đớp!