Phần 337: Lễ gặp mặt
Họa Thủy nhìn Nghệ Phong cứ vậy bắt đầu tấn cấp, không khỏi có chút sững sờ. Nàng thậm chí có suy nghĩ, có phải mình nên ăn nhiều độc dược một chút, được độc tính kích thích, không chừng cũng có thể tấn giai.
Ngay khi Họa Thủy đang âm thầm tính toán, Khinh Nhu đột nhiên quay sang Lão nhân râu bạc hỏi:
– Cao gia gia, tỷ lệ thành công của lấy thân thử độc rốt cuộc là bao nhiêu?
Lão nhân râu bạc liếc mắt nhìn Khinh Nhu, suy nghĩ một chút nói:
– Với trình độ y sư của ta, nếu lấy thân thử loại độc biến dị “Lam lăng hoa” này, xác xuất thành công điều tra ra dược hiệu của nó không đến hai thành.
Khinh Nhu nhất thời sững sờ tại chỗ, thì thào lẩm bẩm:
– Không đến hai thành? Nghệ Phong sao lại ngu như vậy?
Họa Thủy cũng không ngờ tỷ lệ lại thấp đến mức đó. Ánh mắt nàng nhìn về Nghệ Phong cũng có chút biến hóa. Không phải có lời đồn tiểu tử này một chút thiệt cũng không chịu sao? Hôm nay lỗ vốn như vậy, sao hắn còn làm?
Họa Thủy quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu, trong mắt mang theo vẻ không thể hiểu được: “Lẽ nào tiểu tử này thực sự là vì Khinh Nhu?”
Từng đạo năng lượng dũng mãnh tràn vào cơ thể Nghệ Phong. Đấu khí vốn bởi vì độc tố mà đình trệ lúc này cũng bắt đầu nhanh hơn, lưu chuyển từng vòng từng vòng trong kinh mạch.
Thủy cầu trong khí hải bởi vì được đấu khí chuyển vào cũng dần dần lớn lên.
Tốc độ xoay tròn của thủy cầu chậm rãi tăng lên. Năng lượng vốn tràn đầy trong khí hải dần dần bị thủy cầu hấp thu, sau đó lại được năng lượng bên ngoài cơ thể bổ sung… Cứ như vậy tuần hoàn không ngớt.
Nghệ Phong cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào việc tấn giai. Hắn lấy từ cơ thể mình ra vài giọt máu, dung nhập vào trong khí hải. Đấu khí vốn sôi sục không ngừng lại một lần nữa đình trệ. Nhưng năng lượng bên ngoài cơ thể dũng mãnh tràn vào cơ thể, vốn đang đình trệ, lại một lần nữa sôi sục lên.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong không khỏi nhíu mày, lấy thêm một giọt máu, tiếp tục dung nhập vào trong khí hải.
Lão nhân râu bạc nhìn năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong lúc nhanh lúc chậm, cũng biết Nghệ Phong đang làm cái gì. Đối với hành động dám đưa độc tố vào trong khí hải, lão cực kỳ bội phục! Bởi vì làm như thế, chỉ cần hơi không cẩn thận, có thể khiến thực lực suy giảm rất lớn.
Lão nhân râu bạc lần đầu tiên có cảm giác mình đã già rồi, không có được phong thái quyết đoán của tuổi trẻ như Nghệ Phong. Lão thầm nghĩ mình hẳn là tên tìm viện trưởng cùng mấy lão gia hỏa kia nói chuyện, cần một lần nữa xem xét lại con người Nghệ Phong.
Cũng không biết qua bao lâu, khi một tia linh khí cuối cùng bên ngoài cơ thể dũng mãnh tràn vào khí hải Nghệ Phong, hắn cũng chậm rãi mở mắt. Cảm nhận được lực lượng sung mãn trong cỡ thể, trong lòng Nghệ Phong cũng có chút vui mừng. Thật không ngờ mượn độc dược kích thích, lại có thể đột phá một tầng bình cảnh, giúp mình tiến vào nhị giai.
Khi mình tiến vào nhị giai, thực lực sẽ tăng lên vô số lần. Khác biệt một giai tầng, chính là khác biệt mấy lần thực lực!
Nghệ Phong hơi vận chuyển năng lượng trong cơ thể một chút, kiểm tra thấy nhiếp hồn thuật trong khí hải vẫn không hề tiến bộ, hắn có chút bất đắc dĩ cười cười. Xem ra nhiếp hồn thuật nhất định phải dựa vào đan dược rồi! Bằng không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể đột phá!
– Thế nào?
Lão nhân râu bạc thấy Nghệ Phong một lần nữa trở lại chỗ ngồi, gấp gáp hỏi.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Khinh Nhu cùng đang tràn đầy hy vọng nhìn hắn, lúc này mới quay sang lão đầu, bất đắc dĩ cười cười nói:
– Không đến bốn thành!
Mặc dù Lão nhân râu bạc có chút thất vọng, nhưng cũng tán thưởng nói:
– Không đến bốn thành là rất không tồi rồi! Nếu là ta, có thể không đến hai thành.
Nghệ Phong cười cười, đương nhiên sẽ không so sánh mình với lão nhân này. Ít nhất với độc này mình còn có chút hiểu biết đại khái. Nắm được dược hiệu không đến bốn thành, lần lấy thân thử độc này xem như thất bại!
Tâm trạng hai người Họa Thủy và Khinh Nhu cũng không tốt, hai nàng cùng hỏi:
– Không có chút hy vọng nào sao?
Lão nhân râu bạc liếc mắt nhìn hai nàng, cũng có chút bất đắc dĩ nói:
– Mới hiểu được bốn loại thuốc pha chế, muốn giải độc này, xác suất thành công cũng không đến hai thành.
– Thấp như vậy?
Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong, tựa hồ đang trách cứ hắn không nên lấy thân thử độc.
Nghệ Phong lắc đấu, nói với Lão nhân râu bạc:
– Tuy rằng chỉ hiểu được bốn loại thuốc pha chế, nhưng ta muốn giải độc này cũng nắm chắc năm phần.
Câu này nhất thời khiến Lão nhân râu bạc sững sờ tại chỗ, không hiểu tại sao xác suất thành công lại cao như vậy.
Nghệ Phong cũng không giải thích. Chung quy không thể nói cho bọn họ, trong tay mình có một cuốn độc điển do ngũ trưởng lão biên soạn. Về độc biến dị “Lam lăng hoa”, ngũ trưởng lão giới thiệu khá dài. Bởi vì mình không hứng thú với loại độc này, cho nên lúc này mới chỉ hiểu biết đại khái một chút.
Tuy nhiên, có sự trợ giúp của độc điển, dù thiếu đi một loại, tỷ lệ năm thành vẫn có thể nắm chắc. Chỉ cần Nghệ Phong nguyện ý tốn sức một chút, thậm chí bảy thành cũng có thể đạt được.
Hơn nữa, cho dù Nghệ Phong thực sự không có cách nào, hắn cũng có cơ hội trở lại thánh địa. Có ngũ trưởng lão ở đó, độc này đã tính là gì?
Lão nhân râu bạc thấy dáng dấp tự tin của Nghệ Phong, trong lòng cũng có chút hiểu ra: Trước đây Nghệ Phong hẳn là đã tiếp xúc qua độc này, bằng không không có khả năng phi thường như vậy!
Một lần nữa, Nghệ Phong lấy từ trong người ra một ít đan dược, nói với Khinh Nhu:
– Nàng dùng đan dược này kết hợp với Thanh độc tán, trong khoảng thời gian ngắn có thể ngăn độc phát tác. Đến lúc đó ta sẽ giúp nàng nghĩ biện pháp giải độc!
Khinh Nhu ngoan ngoãn tiếp nhận đan dược trong tay Nghệ Phong, cũng không né tránh ánh mắt hắn. Nhu tình trong mắt càng đậm hơn.
Lão nhân râu bạc thấy Nghệ Phong không chút đắn đo đưa ra cả nắm đan dược, cảm thán Nghệ Phong quả thực rất tốt với Khinh Nhu, đồng thời cũng e dè hỏi:
– Không biết tiểu hữu có thể cho Họa Thủy một chút đan dược hay không?
Nghệ Phong đưa mắt nhìn dáng người mị hoặc của Họa Thủy, cười nói:
– Ta nghĩ với y thuật của Cao lão, muốn luyện chế những đan dược này hẳn là rất dễ dàng, cẩn gì phải lấy của ta nữa?
– Ha ha! Tiểu hữu quá xem trọng ta rồi! Ta muốn luyện chế những đan dược này quả thật không khó, chỉ là không có phương thuốc. Cho nên muốn xin tiểu hữu mấy viên.
Lão nhân râu bạc nói.
Nghệ Phong đương nhiên không tin Lão nhân râu bạc không có phương thuốc. Hai loại đan dược này cũng không phải quá đặc thù, y sư cao cấp bình thường đều có thể luyện chế. Thái độ của lão như vậy không ngoài ý định thử dò xét xem mình thực có nguyện ý giải độc cho Họa Thủy hay không.
– Ta nghĩ với thực lực của Họa Thủy tiểu thư, bức độc tố ra hẳn không phải vấn đề gì lớn. Ta thấy đan dược này không cần thiết đâu!
Ý tứ của Nghệ Phong cũng rất rõ ràng. Muốn ta cứu nữ nhân này? Không có cửa đâu!
Lão nhân râu bạc thấy thái độ của Nghệ Phong như vậy, không khỏi nở nụ cười khổ. Phó viện trưởng Tu Mộ một mực nói tiểu tử này thù dai, xem ra quả thực không sai.
– Ta cũng không muốn vòng vo. Phải thế nào ngươi mới giải độc cho nha đầu này?
Lão nhân râu bạc nhìn Nghệ Phong nói. Hiện tại, mọi hy vọng chỉ có thể ký thác trên người Nghệ Phong. Nếu như người khác, đừng nói năm thành, chỉ một thành cũng không có.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Họa Thủy xinh đẹp bên cạnh, lại nhìn Lão nhân râu bạc nói:
– Cao lão khiến ta khó xử rồi. Ta vẫn cho rằng thi ân bất cầu báo. Ngài nói như vậy hình như đang uy hiếp ta. Ta thấy hay là thôi đi!
Lão nhân râu bạc nghe Nghệ Phong nói như vậy không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm trạng muốn đánh người, cười cười nói:
– Tiểu hữu nói quá rồi! Ta chỉ nghĩ, ta và tiểu hữu lần đầu gặp mặt, hẳn là cũng nên có lễ ra mắt. Tiểu hữu thích cái gì, xin cứ nói với ta!
Nghệ Phong nghe Lão nhân râu bạc nói như vậy cũng cười cười:
– A, thì ra là như vậy! Ngài muốn tặng ta lễ gặp mặt, cũng không phải muốn ta cứu người a! Vậy, tám trăm vạn kim tệ là được!
Lão nhân râu bạc thấy hắn giả ngu, cũng ngây người tại chỗ: Da mặt tiểu tử này cũng quá dày đi! Nếu không muốn nhờ ngươi cứu người, ta có cần phải tặng ngươi lễ gặp mặt không? Ngươi không ngờ còn không biết xấu hổ, không nhận ra ẩn ý trong đó!