Phần 336: Lấy thân thử độc
– Tiểu hữu có biện pháp?
Lão nhân râu bạc nhìn Nghệ Phong, mắt sáng lên.
Nghệ Phong lắc đầu, lại gật đầu:
– Một vị tiền bối trong sư môn đã từng cùng ta đàm luận về độc này, cho nên ta có thể đại khái hiểu biết một chút.
Lão nhân râu bạc nghe Nghệ Phong nói như vậy, ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Đối với độc biến dị “Lam lăng hoa”, chỉ cần có một sự khác biệt cực nhỏ là có thể khiến độc tính của nó thay đổi thành một loại khác. Nếu chỉ hiểu biết đại khái một chút, muốn giải là cực kỳ khó khăn!
Nghệ Phong thấy dáng dấp Lão nhân râu bạc như vậy, cũng không giải thích nhiều. Hắn đi tới trước mặt Khinh Nhu, nói:
– Nàng tin tưởng ta có thể giúp nàng giải độc chứ?
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong chăm chú nhìn thẳng vào mình, có chút kinh hoảng tránh né ánh mắt hắn.
– Uhm…
Nếu không phải thính lực Nghệ Phong cực cao, căn bản không thể nghe được thanh âm của nàng.
– Ha ha…
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu gật đầu, cũng nở nụ cười. Khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa hé nở của Khinh Nhu khiến Nghệ Phong cực kỳ yêu thích. Hắn thầm đoán rằng bất cứ nam nhân nào thấy dáng dấp e thẹn động lòng người của nàng cũng sẽ đều có cảm giác như vậy.
Lão nhân râu bạc tựa hồ cũng thấy được vẻ tự tin của Nghệ Phong, có chút nghi hoặc hỏi:
– Lẽ nào tiểu hữu thực sự co biện pháp giải độc?
Nghệ Phong lắc đầu, lại hỏi Lão nhân râu bạc:
– Không biết Cao lão là y sư mấy giai? Hẳn là đạt tới thất giai rồi chứ?
Lão nhân râu bạc cũng không giấu giếm, gật đầu nói:
– Thất giai cao cấp!
Nghệ Phong kinh ngạc. Thật không ngờ lão nhân này cùng cấp bậc với mình.
– Nếu Cao lão là y sư thất giai cao cấp, có lẽ đã từng nghe nói qua một biện pháp rất ngu ngốc chứ?
Lão nhân râu bạc nghi hoặc hỏi:
– Tiểu hữu nói chính là…
Nghệ Phong cười cười nhìn Lão nhân râu bạc, nói ra từng chữ một:
– Lấy thân thử độc!
Câu nói này nhất thời khiến Lão nhân râu bạc đứng bật dậy, kêu lên:
– Cái gì? Lấy thân thử độc? Ngươi nói ngươi muốn lấy thân thử độc?
Lão nhân râu bạc sững sờ tại chỗ, thật không ngờ Nghệ Phong lại có can đảm như vậy. Loại độc biến dị “Lam lăng hoa”, người nào đã nghe qua đều biết nó kinh khủng cỡ nào. Lão cho rằng, trên đời này không ai dám lấy thân thử độc.
Lão nhân râu bạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh như trước của Nghệ Phong, rất cảm thán nói:
– Hậu sinh khả úy a! Chỉ là, ta khuyên tiểu hữu, cho dù có can đảm, cũng đừng nên làm như vậy. Việc này cực kỳ nguy hiểm. Độc biến dị “Lam lăng hoa”, cũng không phải lấy thân thử độc là có thể hiểu được dược hiệu.
Nghệ Phong cười cười, cũng không giải thích. Tuy rằng hắn không nắm chắc mười phần có thể thử ra độc hiệu của nó, nhưng năm phần thì vẫn có.
Nghệ Phong đi vể phía trước, nhìn Khinh Nhu cười nói:
– Đưa tay của nàng ra!
Khinh Nhu đương nhiên biết Nghệ Phong muốn làm gì. Nàng nhanh nhẹn giấu tay ra phía sau, không muốn để Nghệ Phong tiếp xúc với tay mình.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân kiều mị trước mắt, nhớ tới nàng nhiều lần bị mình chiếm tiện nghi, không nhịn được cười nói:
– Đưa tay cho ta! Nếu như nàng hương tiêu ngọc vẫn, sau này ta không có nữ nhân để khi dễ nữa.
Câu này nhất thời khiến Khinh Nhu nhớ tới tình cảnh mình nhiều lần bị Nghệ Phong chiếm tiện nghi, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, đồng thời càng cố gắng giấu tay ra phía sau, không cho Nghệ Phong lấy máu của mình.
Nghệ Phong thấy thế, tay phải nhanh chóng đưa ra, bắt được tay Khinh Nhu, đấu khí hơi phóng ra, cắt lên ngón tay nàng.
– Đừng!
Khinh Nhu giơ tay cản lại nói:
– Ngươi đừng mạo hiểm như vậy!
Nghệ Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của nữ nhân thiện lương trước mắt, cười cười nói:
– Ta thích nhìn Khinh Nhu xinh đẹp, cũng thích nhìn Khinh Nhu có thể khiến ta không nhịn được muốn khi dễ. Ta không hy vọng thấy Khinh Nhu mấy tháng sau tóc rụng hết.
Câu nói này nhất thời khiến mặt Khinh Nhu đỏ bừng tới mang tai, đồng thời nói thêm:
– Nhưng, độc này…
– Được rồi! Đừng nói nữa! Ta tự có chừng mực!
Đấu khí của Nghệ Phong vẽ ra một vòng, một giọt máu trong nháy mắt bay lên không. Nghệ Phong nuốt chửng lấy.
Khinh Nhu thấy thế, trong mắt nàng dường như có giọt lệ trong suốt chớp động. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng mang theo một tia khác thường. Cánh tay nàng bị Nghệ Phong nắm chặt lúc này không giãy giụa nữa, ngược lại còn nắm lại tay hắn.
Nghệ Phong thấy thế không khỏi cười trộm:
“Không phải nữ nhân này cảm động đó chứ?”
– A… Khinh Nhu. Nàng cảm động thì có thể, nhưng nghìn vạn lần đừng nghĩ chuyện lấy thân báo đáp. Gần đây bản thiếu rất nghèo, không nuôi nổi nhiều nữ nhân như vậy. Tuy nhiên, nếu nàng muốn cùng bản thiếu đánh dã chiến, nói chuyện nhân sinh, trải qua một đêm mỹ lệ, ta cũng rất thích ý!
Nghệ Phong nói vậy nhất thời khiến Khinh Nhu cực kỳ xấu hổ. Chút tâm tình vừa nảy sinh kia cũng nhất thời biến mất. Mặt nàng đỏ bừng lên, vùng thoát khỏi tay Nghệ Phong, đầu càng cúi thấp hơn, trong miệng nói khẽ:
– Quỷ mới cùng ngươi nói chuyện nhân sinh!
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu thẹn thùng như vậy không khỏi cười hắc hắc. Hắn thích nhất bộ dáng lúc này của nàng.
Họa Thủy thấy Nghệ Phong thực sự dám nuốt giọt máu của Khinh Nhu cũng có chút sững sờ. Nàng không ngờ Nghệ Phong lại dám vì Khinh Nhu mà hành động điên cuồng như vậy. Cho dù Nghệ Phong thực sự thích Khinh Nhu, cũng không đến mức đem sinh mạng của mình ra đánh cuộc chứ?
– Thực sự là một tên điên!
Họa Thủy thì thầm một tiếng. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng nàng cũng bội phục vạn phần, nội tâm không khỏi nảy sinh tình cảm kỳ lạ!
Lão nhân râu bạc nghe Họa Thủy nói thầm, cũng có chút đồng tình, đồng thời nhịn không được một lần nữa cảm thán:
– Hậu sinh khả úy a!
Đương nhiên, Nghệ Phong vừa nuốt giọt máu của Khinh Nhu, cũng không dám dừng lại quá lâu. Hắn nhanh chóng ngồi xuống, tranh thủ thời gian độc tố còn chưa làn tràn ra, cố gắng điều tra độc biến dị “Lam lăng hoa” Khinh Nhu trúng phải rốt cục là loại nào!
Với trình độ y sư của Nghệ Phong, khi dung nhập hồn lực vào trong cơ thể, liền cảm giác được độc tố đang kéo dài ra.
Nghệ Phong thấy thế, nhanh chóng dẫn dắt độc tố vào trong khí hải, dùng đấu khí bao bọc lấy nó.
Thế nhưng, Nghệ Phong xoay quanh giọt máu đó một lúc lâu vẫn không điều tra ra bất kỳ dị trạng nào. Điều này khiến hắn đối với tính nguy hiểm của loại độc này càng đánh giá cao thêm một bậc.
Nghệ Phong thấy không thể điều tra ra cái gì, hơi suy nghĩ một chút. Rốt cuộc hắn quyết định liều mạng một phen, đưa giọt máu này dung nhập vào trong đấu khí. Hắn muốn xem một chút, độc tố này có tác động thế nào lên đấu khí.
Nghệ Phong rất tin tưởng rằng, chỉ cần có thể điều tra ra năm loại dược liệu pha chế độc này, lại phối hợp với cuốn “Bách khoa toàn thư” mà ngũ trưởng lão cho mình, hắn hoàn toàn có thể giải được nó.
Giọt máu có trộn độc tố vừa vào trong đấu khí tại khí hải Nghệ Phong, trong nháy mắt khiến đấu khí trong cơ thể hắn vận chuyển chậm dần lại.
Nghệ Phong thấy thế không khỏi kinh hãi. Hắn nhanh chóng khống chế đấu khí, đẩy nó vận chuyển nhanh hơn, nỗ lực phá tan sự đình trệ do độc tố mang lại.
Đấu khí của Nghệ Phong liều mạng chống lại đấu khí đang đình trệ, đánh tan từng chút một. Hai loại đấu khí mạnh mẽ va chạm với nhau!
Nghệ Phong không hề phát hiện, hành động này của hắn khiến đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ sôi sục lên. Bởi vì có sự kích thích của độc tố, đấu khí đang mạnh mẽ thì càng thêm mạnh mẽ, mà đấu khí đình trệ cũng càng định trệ hơn.
Đám người Lão nhân râu bạc cũng chăm chú nhìn biểu hiện của Nghệ Phong. Lão nhanh chóng phát hiện ra, mùi dược liệu nồng đậm trong không khí đang mạnh mẽ vọt thẳng tới chỗ Nghệ Phong. Nếu như ở gần, thậm chí còn có thể ngửi được hương bị dược liệu nồng nặc trên người hắn.
Lão nhân râu bạc thấy thế, không khỏi kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Dù thế nào lão cũng thật không ngờ, Nghệ Phong lại bởi vì bị độc tố kích thích mà đột phá bình cảnh.
– Tiểu tử này, vận khí cũng thật không tồi a…
Lão nhân râu bạc ngửi mùi dược liệu tản mát trên người Nghệ Phong, trong lòng rất rõ ràng, lần này Nghệ Phong đột phá chính là mượn khí tức đặc thù trong dược thất của Học viện Trạm Lam. Bằng không, cho dù hắn có độc dược kích thích, cũng không có khả năng đột phá như vậy.