Phần 331: Chiến hai Tướng
– Cao Thiên, Cao Không! Cao thúc đâu?
Họa Thủy nói với hai thủ vệ đang đứng trên một gian phòng phong cách cổ điển.
Tại học viện Trạm Lam có một khối địa phương giống như một tòa thành. Tất cả cơ cấu của học viện đều phân tán bên trong, điều hành toàn bộ học viện. Chính vì vậy, học viên bình thường không thể dễ dàng tiến vào.
Mà khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, dường như Họa Thủy có quyền lực rất lớn ở đây, không ngờ có thể tùy tiện tiến vào. Hơn nữa đám thị vệ đối với nàng cực kỳ cung kính. Điều này khiến Nghệ Phong suy đoán Họa Thủy hẳn là hậu nhân của một vị lãnh đạo nào đó trong học viện.
Quả nhiên, Nghệ Phong đoán không sai, một trong hai thị vệ cung kính nói với Họa Thủy:
– Tiểu thư, Cao thúc ở bên trong!
Họa Thủy gật đầu, nhìn bọn họ cười cười, Nụ cười này khiến Nghệ Phong có chút phát lạnh trong lòng.
– Ngươi muốn làm gì sao?
Nghệ Phong đột nhiên có dự cảm không lành.
– Hi hi… Hôm nay ngươi hung hăng mắng ta bốn lần. Từ trước tới giờ ta chưa từng bị như vậy! Cho nên…
Họa Thủy cười rất hiểm ác, đáng sợ.
– Muốn thu thập ta?
Nghệ Phong rất bình tĩnh nhìn Họa Thủy hỏi.
Họa Thủy thấy Nghệ Phong vẫn không hề kinh hoảng, trong lòng có cảm giác căm tức. Hừ! Chết đến nơi còn giả bộ bình tĩnh! Ta ghét nhất loại người so với ta còn giả bộ giỏi hơn.
– Cao Thiên, Cao Không! Hôm nay tiểu tử này khi dễ ta. Đánh chết hắn cho ta!
Họa Thủy căm tức quay đầu nói với hai thị vệ.
Họa Thủy vừa dứt lời, Cao Thiên, Cao Không liền lập tức vây quanh Nghệ Phong. Đương nhiên bọn họ không tin có người dám cả gan khi dễ Họa Thủy tiểu thư của mình, nhưng nàng đã ra lệnh, bọn họ không thể không nghe.
Nghệ Phong thấy hai người bao vây mình, cười nhạt nhìn Họa Thủy nói:
– Ta khuyên ngươi tốt nhất nên phân rõ nặng nhẹ. Độc tính biến dị “Lam lăng hoa” không phải ai cũng có thể giải. Nếu hiện tại ngươi lấy lòng bản thiếu, có thể bản thiếu sẽ nể tình mà giúp ngươi nghĩ biện pháp giải độc.
Họa Thủy thấy lúc này Nghệ Phong còn dám uy hiếp mình, hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngươi không cần phải lo lắng. Loại độc ngươi có thể tra được thì có bao nhiêu kinh khủng chứ? Cao Thiên, Cao Không, còn chần chờ gì nữa, đánh tiểu tử này!
Khinh Nhu nhìn hai người đang bao vây Nghệ Phong, sốt ruột nói:
– Họa Thủy tỷ tỷ, đừng…
Họa Thủy nghe Khinh Nhu cầu xin cho Nghệ Phong, lửa giận trong lòng nàng càng bốc cao hơn, quay sang hai người Cao Thiên, Cao Không trừng mắt ra hiệu.
Nghệ Phong nhìn hai người đang bức về phía mình, cười nhạt một tiếng, nói với Họa Thủy:
– Ngươi tin rằng hai người bọn họ có thể đánh được ta?
Họa Thủy cười ha ha, cùng với tiếng cười, thân thể nàng cũng lay động cực kỳ hấp dẫn. Đồng thời, hai người Cao Thiên, Cao Không cũng chồm lên, hỏa diễm trên đầu nhanh chóng bùng phát.
– Ngươi chỉ là Tướng Cấp nhất giai mà thôi. Cao Thiên, Cao Không một người là nhất giai, một người nhị giai. Ngươi nói có thể thu thập ngươi hay không?
Họa Thủy phản bác lại.
Nghệ Phong nghe Họa Thủy nói như vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Hiện tại hắn cũng mơ hồ hiểu ra vì sao năm vị trưởng lão đều khuyên mình không nên trêu chọc vào học viện Trạm Lam. Ngay cả cường giả Tướng Cấp cũng chỉ được làm thị vệ, có thể thấy được nó kinh khủng cỡ nào. Cường giả Tướng Cấp nếu ra ngoài ít nhất cũng có thể làm thành chủ.
Đương nhiên Nghệ Phong cũng không biết mình có chút đánh giá quá cao đối với học viện Trạm Lam. Học viện Trạm Lam quả thực rất kinh khủng, nhưng cũng không kinh khủng đến mức dùng Tướng Cấp làm thị vệ. Cường giả Tướng Cấp bị dùng làm thị vệ cũng rất ít người mà thôi. Cường giả Tướng Cấp, cho dù ở Học viện Trạm Lam cũng có địa vị không nhỏ.
Hai thị vệ Cao Thiên, Cao Không này khác với các thị vệ thông thường.
Thấy Cao Thiên, Cao Không phóng đấu khí về phía mình, Nghệ Phong cũng biết trận chiến này không thể tránh khỏi. Tuy rằng hắn không muốn đánh với bọn họ, nhưng người ta đã bức tới người mình, mình cũng không thể một mực lui về sau. Chỉ là, đây là địa bàn của Họa Thủy, e là mình cũng không dễ chịu lắm.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong thầm cười nhạt không ngớt. Đợi lát nữa khi độc tính biến dị “Lam lăng hoa” của ngươi khó giải, hy vọng ngươi vẫn có thể càn rỡ như vậy!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong vẫn giữ vẻ xem thường nhìn mình, nàng thậm chí có suy nghĩ muốn tự tay động thủ thu thập tiểu tử này. Chỉ là, lập tức nàng lại nghĩ, đã có Cao Thiên, Cao Không ra tay, mình cũng không cần phải lãng phí thể lực.
Đối với Cao Thiên, Cao Không, Họa Thủy cực kỳ có lòng tin. Hai cường giả Tướng Cấp, hơn nữa trong đó còn có một người cao hơn Nghệ Phong một bậc, bất kể thế nào, bọn họ cũng không thể thua được.
Về chuyện Nghệ Phong dùng một chiêu đánh trọng thương cường giả Vương Cấp, đương nhiên Họa Thủy đã sớm quên mất. Nàng cũng không cho rằng Nghệ Phong dám thi triển chiêu đó ở chỗ này. Nếu như hắn thi triển ra, tới lúc kiệt lực, nhất định sẽ bị mình đánh chết.
Khinh Nhu nhìn ba người trong sân, lại nhìn Họa Thủy đang có chút hưng phấn, không khỏi thở dài một hơi, không biết nói gì.
Khinh Nhu đã từng chứng kiến Nghệ Phong đánh bại vây công của Ngũ Hổ Hoa Hạ bang nên rất rõ ràng hai cường giả Tướng Cấp này đối với Nghệ Phong căn bản không có tác dụng gì. Ngũ hổ Ha Hạ bang trước đây có một Tướng Cấp tứ giai, một Tướng Cấp nhất giai, một Sư Cấp đỉnh phong, còn có hơn mười thành viên Hoa Hạ bang, không phải toàn bộ đều bị Nghệ Phong dẫm đạp trên mặt đất sao? Họa Thủy chỉ biết “Phệ linh nộ bạo” có tính uy hiếp mà không biết rằng thực lực của hắn cũng kinh khủng tới mức khiến người ta sợ hãi.
Khinh Nhu thấy ngăn cản không được, cũng không muốn ngăn cản nữa. Để vị tỷ tỷ này của mình bị đả kích một phen cũng tốt, miễn cho nàng tự đại cả học viện này không ai đủ năng lực chống lại mình.
– Tiểu huynh đệ, chúng ta ra chiêu rồi!
Cao Thiên nhắc nhở Nghệ Phong. Đối với nam nhân dám đối chọi gay gắt với tiểu thư mình, hai người Cao Thiên, Cao Không cũng tương đối có hảo cảm.
Câu nhắc nhở này khiến Nghệ Phong cười cười, trong lòng cũng âm thầm tính toán, lát nữa mình nương tay một chút.
Thế nhưng, Nghệ Phong còn chưa cảm thán xong, hai nắm tay mang theo khí thế cường đại đã công thẳng về phía hắn. Tiếng rít mạnh mẽ vang lên, cho thấy Nghệ Phong nếu không bị đập chết cũng trọng thương.
Tuy nhiên, Nghệ Phong cũng không hề né tránh. Đấu khí của hắn mạnh mẽ bắn ra, ngưng tụ trên nắm tay. Đấu khí màu trắng trên tay không ngừng lóe lên. Năng lượng xao động khiến không khí dường như cũng run rẩy theo.
Thân hình Nghệ Phong chợt lóe, hướng về nắm tay của Cao Thiên, chủ động nghênh tiếp.
Họa Thủy thấy một màn này, trong lòng cười lạnh không ngớt. Tiểu tử này thật sự không sợ chết? Hai nắm tay trái phải giáp công, cho dù ngăn được năng lượng của Cao Thiên, vẫn sẽ bị năng lượng của Cao Không đập trúng. Đến lúc đó trọng thương là tất yếu. Trừ phi Nghệ Phong có bản lĩnh nháy mắt có thể tiếp được hai quyền.
Họa Thủy đương nhiên không tin Nghệ Phong có bản lĩnh này, ít nhất nàng không làm được!
Binh…
Theo quan sát của Họa Thủy, thân ảnh Nghệ Phong bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại tàn ảnh vẫn đứng thẳng chỗ cũ. Tốc độ này khiến Họa Thủy kinh ngạc mở to hai mắt, không thể nào tin nổi.
Mà ngay khi Họa Thủy còn đang kinh ngạc về tốc độ của Nghệ Phong, nắm tay hai người Cao Thiên, Cao Không cũng va chạm với nhau. Lực lượng cường đại của hai người khiến không khí hơi có chút vặn vẹo, từng cơn lốc cường hãn không ngừng cuộn lên, càn quét bừa bãi trong không khí.
Họa Thủy kinh ngạc nhìn một màn này. Nàng không thể tưởng tượng được hai người Cao Thiên, Cao Không lại tự động va chạm với nhau. Tuy rằng đây là do Nghệ Phong bỗng nhiên biến mất, khiến Cao Thiên, Cao Không không thể dừng lại thế tiến công mà buộc phải va chạm với nhau, nhưng Họa Thủy vẫn nhịn không được mắng:
– Đê tiện!
Khinh Nhu thấy Họa Thủy nói như vậy không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm: “Hai người các ngươi khi dễ một người thì không tính là đê tiện, người ta dùng kế khiến hai ngươi tự đánh nhau lại bị xem là đê tiện sao?”
Mà ngay khi nắm tay hai người vừa tách ra, nắm tay của Nghệ Phong lại hung hăng đánh về phía Cao Không.