Phần 317: Mười thị nữ
Nghệ Phong và sứ giả đi thẳng một mạch tới Hoàng cung. Mặc dù đã từng tới đây một lần, nhưng Nghệ Phong vẫn vô cùng chấn động trước sự xa hoa, đồ sộ của hoàng cung này. Cũng khó trách nhiều người muốn làm đế vương như vậy.
– Nghệ Phong công tử, bệ hạ ở bên trong chờ ngài! Xin mời công tử!
Sứ giá đưa Nghệ Phong tới cửa cung điện, cung kinh nói.
Nghệ Phong gật đầu, theo sứ giả đi vào, quả nhiên phát hiện Hoàng đế Trạm Lam đang ngồi trên Long ỷ sáng lấp lánh vô cùng tôn quý, chỉ là so với lần gặp trước, sắc mặt hắn tái nhợt hơn mà thôi.
– Bệ hạ!
Nghệ Phong hơi chắp tay thi lễ với Hoàng đế Trạm Lam.
– Ha ha! Nghệ Phong công tử, mời ngồi!
Hoàng đế Trạm Lam quay sang sứ giả phất tay ra hiệu hắn lui xuống, sau đó nói với Nghệ Phong:
– Vốn tưởng rằng phải đợi Nghệ Phong công tử một thời gian, không ngờ Nghệ Phong công tử lại lập tức tới ngay.
– Bệ hạ triệu kiến, Nghệ Phong nào dám chậm trễ!
Nghệ Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
– Ha ha…
Hoàng đế Trạm Lam nở nụ cười. Thái độ của Nghệ Phong làm hắn rất thỏa mãn.
– Nghệ Phong công tử, mời ngồi! Không nên cố kỵ trẫm là Hoàng đế, cứ coi như trẫm là lão bằng hữu là được rồi!
– Không dám! Không dám! Nghệ Phong chỉ là một bình dân, sao dám như thế!
Nghệ Phong đương nhiên biết Hoàng đế Trạm Lam có chủ ý gì. Bề ngoài hắn cũng rất hòa nhã.
Hoàng đế Trạm Lam cười cười, trong lòng cảm thấy Nghệ Phong mới có mười tám tuổi đã có thể có được hàm dưỡng như vậy cũng rất tán thưởng. Phần hàm dưỡng này so với mấy vị Hoàng tử được hoàng thất bồi dưỡng cũng không hề thua kém chút nào.
– Lúc này trẫm tìm Nghệ Phong công tử là có việc muốn nhờ công tử hỗ trợ!
Hoàng đế Trạm Lam không muốn vòng vo với Nghệ Phong nữa, trực tiếp nói thẳng mục đích của mình.
– Bệ hạ nói quá lời! Bệ hạ có việc gì cứ trực tiếp phân phó là được! Nếu Nghệ Phong có thể làm được, nhất định sẽ tận sức vì bệ hạ!
Nghệ Phong cười ha ha nói.
Hoàng đế Trạm Lam cười cười. Hắn đã từng điều tra Nghệ Phong, đương nhiên hiểu rõ bản tính của Nghệ Phong, nên nói:
– Nghe nói Nghệ Phong công tử đã từng trị liệu cho Bạo Cương Vương gia. Không biết có chuyện như vậy hay không?
Nghệ Phong đoán không sai Hoàng đế Trạm Lam biết chuyện ấy, trong lòng thầm tính toán, ngoài miệng lại khiếm tốn cười nói:
– May mắn mà thôi, cho nên mới có thể luyện chế ra được một viên đan dược trị liệu cho Bạo Cương Vương gia.
Mặc dù Hoàng đế Trạm Lam đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị những lời này của Nghệ Phong chấn động ngây ra tại chỗ. Trời ạ! Tiểu tử này thực sự đạt được cấp bậc Y sư thất giai. Rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào! Y sư thất giai a! Cái này dù tới đâu cũng được người người kính trọng!
Trạm Lam hoàng đế hít sâu một hơi, cố đè nén tâm trạng của mình, nói tiếp:
– Không biết Nghệ Phong công tử có hứng thú với thân vương đế quốc hay không?
Những lời này khiến Nghệ Phong ngây ra tại chỗ. Hắn không ngờ Hoàng đế Trạm Lam lại mời chào mình như vậy. Quả thật, một Y sư thất giai, quả thực xứng đáng với tước vị này. Chỉ là, Nghệ Phong sao có thể đáp ứng sự mời chào này của Hoàng đế Trạm Lam?
– Ha ha! Bệ hạ nói quá lồi! Tiểu tử nào có bản lĩnh gì lại có thể nhận được tước vị thân vương?
– Một Y sư thất giai đủ để vượt lên tất cả cường giả Vương Cấp. Ngươi xứng đáng nhận được tước vị này!
Hoàng đế Trạm Lam hình như không nghe ra ý cự tuyệt trong lời nói của Nghệ Phong, vừa cười vừa đáp.
– Ách…
Nghệ Phong thấy hoàng đế Trạm Lam như vậy, hắn chỉ đành nói:
– Ta thích sinh hoạt yên tĩnh, cũng không muốn người khác biết thân phận y sư thất giai của ta, vì vậy thỉnh bệ hạ thu lại tước vị thân vương!
Nếu như người ngoài nghe Nghệ Phong nói như vậy nhất định sẽ mắng hắn đầu bị nhúng nước. Tước vị thân vương chính là tước vị tối cao, vô số người tha thiết ước mơ. Vậy mà hắn lại coi như rác rưởi muốn đẩy đi. Đây không phải là óc bị nước vào thì là cái gì?
Trong mắt Hoàng đế Trạm Lam cũng hiện lên một tia khác thường. Với tâm tính thiếu niên, có thể từ chối được dụ hoặc như vậy, tâm trí quả thực vô cùng thành thục!
– Ha ha! Nếu Nghệ Phong công tử không muốn chịu phiền phức vì thân phận Y sư thất giai, tước vị thân vương này trước hết cứ bảo lưu đi! Chờ khi ngươi nguyện ý trẫm sẽ lại ban cho ngươi.
Hoàng đế Trạm Lam quay sang Nghệ Phong hòa nhã nói.
– Nghệ Phong tạ ơn bệ hạ!
Nghệ Phong hành lễ với Hoàng đế Trạm Lam.
Hoàng đế Trạm Lam cười cười, đột nhiên hô:
– Người đâu! Tuyên chỉ!
Hoàng đế Trạm Lam vừa dứt lời, sứ giả vừa rời đi khi nãy lại một lần nữa tiến đến, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ, cười nói với Nghệ Phong:
– Nghệ Phong công tử, mời tiếp chỉ!
– Ách…
Nghệ Phong cũng sửng sốt, không biết Hoàng đế Trạm Lam này muốn làm gì, không khỏi cổ quái nhìn về phía lão.
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong nhìn hắn nghi hoặc, vẫn ngồi sững trên ghế cũng không tính toán Nghệ Phong không tuân theo quy củ tiếp chỉ, quay sang sứ giả nói:
– Đọc đi!
Sứ giả nhìn thoáng qua Nghệ Phong vẫn đang an an ổn ổn ngồi trên ghế, trong lòng kinh ngạc không ngớt. Theo lý, quý tộc tiếp chỉ cũng phải cung kính đứng lên, Nghệ Phong chỉ là một bình dân càng phải quỳ lạy. Thế nhưng Hoàng đế bệ hạ cư nhiên để hắn ngồi tiếp chỉ. Đây không nghi ngờ gì chính là quang vinh lớn lao. Toàn bộ đế quốc cũng chỉ có vài người có được đặc quyền như vậy!
– Hoàng đế Trạm Lam thánh dụ: Nay gia phong Nghệ Phong làm hầu tước, được sống tại phủ đệ bá tước, ngoài ra ban thưởng mười vạn kim tệ, mười người thị nữ!
Khi sứ giả đọc xong thánh chỉ, Nghệ Phong vẫn ngây ra tại chỗ. Hắn không ngờ mình còn chưa mở miệng, Hoàng đế đã bắt đầu cho hắn chỗ tốt rồi. Hầu tước là tước vị xếp hàng thứ tư trong đế quốc. Tuy rằng so ra không được hiển quý bằng Vương tước, công tước và bá tước, nhưng cũng được xem như nhân vật nhất hào. Càng làm cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Hoàng đế Trạm Lam lại có thể ban cho hắn một căn phủ đệ bá tước. Hầu tước lại ở phủ đệ bá tước, đây không nghi ngờ gì chính là tuyên cáo với toàn thiên hạ, hắn vô cùng sủng ái mình!
Mặc dù Nghệ Phong biết Hoàng đế Trạm Lam muốn lấy lòng mình, nhưng cũng không ngờ hắn lại làm tới mức như vậy. Tất cả những việc làm này đều không ngoài mục đích muốn cột Nghệ Phong vào Trạm Lam đế quốc.
– Nghệ Phong hầu tước, tiếp chỉ đi!
Sứ giả thấy Nghệ Phong vẫn ngây ra tại chỗ, không khỏi nhắc nhở nói.
– A…
Nghệ Phong kinh ngạc phản ứng lại, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp thánh chỉ. Vừa tiếp thánh chỉ xong, Nghệ Phong hận không thể đập cho mình một bạt tai. Kháo! Vừa rồi chính mình còn không muốn tước vị thân vương này, bây giờ không ngờ lại tiếp nhận tước vị Hầu tước. Nghệ Phong cảm thấy đầu mình toàn là đậu hũ mất rồi.
– Ha ha! Chúc mừng Nghệ Phong hầu tước!
Sứ giả chúc mừng hai tiếng, sau đó một lần nữa lui ra ngoài.
– Chuyện này… Bệ hạ… Ta…
Nghệ Phong muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không biết phải nói gì.
– Ha ha! Nghệ Phong hầu tước không cần phải cự tuyệt. Với bản lĩnh của ngươi, mới mười tám tuổi đã đạt tới Tướng Cấp, tước vị hầu tước này hoàn toàn xứng đáng. Tuy rằng bọn họ sẽ có chút kinh ngạc nhưng cũng sẽ không đến mức hoài nghi thân phận Y sư thất giai của ngươi!
Hoàng đế Trạm Lam lên tiếng ngắt lời Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy không còn đường thương lượng, liền nhanh nhẹn chuyển trọng tâm câu chuyện:
– Bệ hạ nói quá lời! Ta chỉ là nghĩ mười thị nữ không tốt lắm đâu!
Nghệ Phong thấy cự tuyệt không được nên cũng dứt khoát không tiếp tục nữa. Tuy thân phận Hầu tước vẫn để lại dấu vết của Trạm Lam đế quốc, nhưng dấu vết này nếu mình muốn xóa đi hắn cũng không ngăn trở được. Huống chi, thái độ này của Hoàng đế Trạm Lam đối với mình cũng có lợi. Ít nhất cũng có thể khiến các thế gia thâm căn cố đệ tại đế quốc ít nhiều cố kỵ mình.
Hoàng đế Trạm Lam cười ha ha nói:
– Mười thị nữ không tốt? Lẽ nào ngươi còn muốn thêm mười người nữa?
Câu nói của Hoàng đế Trạm Lam khiến Nghệ Phong đối với hắn khinh bỉ vạn phần: Lão gia hỏa này sớm đã dậy không nổi, không ngờ sắc tâm vẫn còn chưa chết.